Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 73: Husky





- Bên ngoài, tại sao có gió nổi lên?

Ngồi ở bên giường Trịnh Phàm ngạc nhiên hỏi.

Tứ Nương hơi bận tâm liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó cắn răng, nàng đang cược, đánh cược Ma Hoàn sẽ không thật đi vào.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng đã phát hiện một chuyện, đó chính là bản thân chủ thượng cũng không biết Ma Hoàn đã thức tỉnh.

Tại sao Ma Hoàn rõ ràng đã thức tỉnh, lại còn tránh chủ thượng?

Hắn không dám đối mặt với chủ thượng sao?

Sợ đối mặt chủ thượng, sẽ không nhịn được muốn...

Tuy rằng suy đoán này rất đáng sợ, nhưng Tứ Nương cảm thấy, khả năng này thật rất lớn.

Lão nương muốn nam nhân, làm sao có khả năng để cho hắn chạy?

Cho dù ngươi muốn giết lão tử, nhưng lão tử chung quy vẫn là lão tử của ngươi, lão tử lại không ăn uống của ngươi, ngươi còn muốn quản lão tử của ngươi tìm nữ nhân?

Tứ Nương nghĩ trong lòng như vậy,

Đồng thời nhu mì cười nói với Trịnh Phàm:

- Có lẽ là gió bắc nổi lên, bắt đầu mùa đông, nơi này liền như vậy, không quan trọng. Đến, chủ thượng, nô gia cởi áo giúp ngài.


- Được.

Trịnh Phàm ngồi xuống, để Tứ Nương cởi quần áo giúp mình, buổi tối những ngày qua, Tứ Nương đều hầu hạ mình nghỉ ngơi, bản thân nàng cũng nằm dưới đất.

Mỗi ngày có nữ nhân thành thục bồi tiếp đồng thời ngủ cùng mình, đúng là một loại dằn vặt, nhưng đã rõ ràng đối phương vẫn giữ khoảng cách với mình, Trịnh Phàm trái có cảm giác đã thành thói quen.

Nhưng lần này, sự việc phát sinh biến hóa.

Hai ngón tay của Tứ Nương chẹm vào hai điểm trên ngực hắn.

- Hí...

Trịnh Phàm hít sâu một hơi, cảm giác đầu óc mông lung.

- Tứ Nương, đây là?

Cũng may, Linh Đài Trịnh Phàm vẫn bảo lưu thanh minh.

- Hô...

Một sợi tơ tuyến khẽ run lên, ngọn trong phòng nến tắt, trong phòng, lúc này hoàn toàn đen kịt.

- Chủ thượng, đừng nói, trên ngực ngài có hai nơi bởi vì luyện công nên sung huyết, nô gia sẽ hóa giải giúp ngài.

- Ta không nghĩ sẽ làm chuyện đó với ngươi.

- Chủ thượng không tin nô gia sao?

- Không phải.

- Là y thuật nô gia chưa đủ tốt sao?

- Cũng không phải, hí...

- Đó chính là chủ thượng cảm thấy tiến độ quá nhanh, còn không có cách nào tiếp thu thật không? Là nô gia sai rồi, nô gia làm chủ thượng phiền não, nô gia sẽ trị liệu vào ngày khác.

- Không, đừng có ngừng...

- Chủ thượng, phía dưới ngài còn có một chỗ tụ huyết hội tụ đấy, nô gia nhất định phải xử lý nhanh chóng giúp ngài, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn.

- Ừm... Khổ cực Tứ Nương rồi...

- Xin mời chủ thượng cho phép Tứ Nương dùng tay giải quyết giúp chủ thượng.

- Ừm... Tốt...

- Nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa.

- Tụ huyết sắp ra rồi sao?


- Ừm...

BIU! ...

BIU! ...

BIU! ...

Sáng sớm hôm sau.

Trịnh Phàm mở mắt ra.

Giấc ngủ lần này, ngủ rất ngon, hơn nữa thời gian đặc biệt dài, bên ngoài, mặt trời đã sắp lên cao.

Chăn trải dưới giường của Tứ Nương đã trống rỗng, trong nhà từ trên xuống dưới đều do một mình nàng lo liệu, tự nhiên không thể ngủ nướng.

Trịnh Phàm không lắc lục lạc, hắn xuống giường,

Ăn mặc xiêm y đơn bạc đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng, đi đến trong sân.

Ánh mặt trời ngày đông chiếu rọi trên người, mang cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Thanh trừ sung huyết tối hôm qua, càng giúp Trịnh Phàm tiêu trừ hết cảm xúc tiêu cực khi thức tỉnh đi tới thế giới này.

Âm dương điều hòa, chắn không bằng khơi, uyển chuyển trong đó, không phải người từng trải khó có thể lĩnh ngộ ra được.

- A...

Hắng giọng, Trịnh Phàm mở hai tay ra, đồng thời duỗi người, bắt đầu vận hành khí huyết quen thuộc như mọi ngày.

Đột nhiên, Trịnh Phàm cảm giác toàn thân mình bắt đầu toả nhiệt, tốc độ khí huyết vận chuyển cùng lượng vận chuyển đã vượt qua hắn mong muốn.

Vừa nghĩ tới đây, khí huyết vận hành tự nhiên một chu thiên, cũng không cần Trịnh Phàm tận lực khống chế, nó đã bắt đầu tự phát vận hành một chu thiên.

Lúc này, một tầng hào quang màu đen bắt đầu sinh ra trên người Trịnh Phàm, vừa bắt đầu, nó còn thoắt ẩn thoắt hiện,

Nhưng khi Trịnh Phàm nắm chặt song quyền, bắt đầu toàn tâm toàn ý vận hành khí huyết, hào quang màu đen này bắt đầu kéo dài không gián đoạn xuất hiện trên người Trịnh Phàm.

Trịnh Phàm cảm thấy không dám tin tưởng,

Thậm chí hắn còn có phần xấu hổ, chờ sau khi đám người mù trở lại, hắn nên làm thế nào giải thích với bọn họ bây giờ?

Bởi vì, cảnh tượng lúc này đã nói cho Trịnh Phàm một sự thật không sai sót:

- Khốn kiếp, ta... Nhập phẩm rồi?

Đồ Mãn thành, tên ban đầu là Đồ Man thành.

Lịch sử Yến Quốc, nếu như xóa đi một trăm năm gần đây, quả thực chính là lịch sử chém giết chiến tranh với Man tộc, trong năm tháng chiến tranh, Đồ Mãn thành càng là tuyến đầu trong đại chiến giữa Yến Quốc và Man tộc.

Không thể đếm được đã bao nhiêu lần, nam nhi Yến Quốc xuất phát từ nơi này viễn chinh hoang mạc.


Hoặc là da ngựa bọc thây, hoặc là mang theo thủ cấp Man tộc khải hoàn trở về.

Sở dĩ mấy vương quốc Trung Nguyên phế như thế, một phần nguyên nhân rất lớn chính là Yến Quốc dựa vào sức một người ngăn chặn uy hiếp đến từ phương bắc ra ngoài, cũng cho ba đại quốc Trung Nguyên có cơ hội ăn chơi ca múa.

Đương nhiên, cũng không phải nói các đời quân chủ Yến Quốc đều kính dâng vô tư như vậy, cam tâm tình nguyện bảo vệ văn minh Trung Nguyên.

Ai bảo vị trí địa lý của bọn họ kém như vậy?

Trừ khi quân chủ Yến Quốc chán ngồi long ỷ, muốn đi hoang mạc làm tộc chủ chăn dê gia súc, bằng không kiên quyết không thể cúi đầu trước hoang mạc Man tộc.

Nhưng mà, khói thuốc súng rời xa Đồ Mãn thành đã gần trăm năm, toà trọng trấn quân sự ngày xưa đã phát triển thành trung tâm quân sự, kinh tế, chính trị cùng văn hóa Bắc Phong quận.

So sánh với Đồ Mãn thành, Hổ Đầu thành chỉ là tiểu đệ.

Hổ Đầu thành vẫn lấy kinh tế làm kiêu ngạo, kỳ thực cũng chỉ uống nước canh do Đồ Mãn thành rót xuống mà thôi.

Ở đây, thương nhân dị vực nhiều một cách đặc biệt, bọn họ đem nơi này làm chính mình trung chuyển trạm, đội buôn bộ lạc hoang mạc Man tộc, đội buôn Tây Vực, thậm chí đội buôn phương tây càng xa xôi đều tụ tập ở đây.

Đồng thời, Yến Quốc, Tấn Quốc, Càn Quốc, Sở Quốc và một nhóm lớn đội buôn từ các tiểu quốc phương đông cũng bồi hồi quanh năm, nói nơi này là trung tâm thế giới cũng không sai.

Giờ khắc này, trên phố xá Đồ Mãn thành, một nam tử trung niên giữ lại chòm râu nhỏ, mặc trên người ngoại bào màu trắng kiểu phương tây đang dắt chó đi dạo.

Dây dắt chó rất nhỏ, nhỏ đến độ có thể sánh ngang với sợi chỉ, nhưng sợi dây như thế lại dắt một con chó rất lớn.

Bộ lông trắng đen giao nhau, cái đuôi dài đằng đẵng, nếu hoàn toàn nhào lên, nó hoàn toàn có thể cao hơn một người trưởng thành.

Dù cho cư dân Đồ Mãn thành đều là người từng va chạm xã hội, tất cả đều không tự giác tránh xa con chó này ra, ngược lại có một ít tiểu hài tử không sợ, vẫn đuổi theo phía sau chó lớn và đùa giỡn, nhưng nếu bảo bọn chúng đến gần sờ đầu con chó, những tiểu tử này đều không dám.

Nếu dùng ánh mắt người hiện đại để nhìn, con chó này rất giống một con Husky.

Chỉ có điều, trọng lượng lại có thể sánh ngang với một con chó Alaska trưởng thành.

Một người một chó đi dạo trên phố nửa ngày, sau đó, trở lại công quán.

Đồ Mãn thành lớn thì lớn, phong cách lại cực kỳ đơn điệu, không thể so sánh với đô thành Càn Quốc, trong ngoài phân ra rất nhiều phố chợ, nhưng mà quần chúng đều có tính tụ cư, khu nhà giàu, khu bình dân, căn cứ vào giá phòng mà không tự giác phân chia với nhau.

Còn có thương nhân các quốc gia tự xây dựng công quán của mình, những công quán này đặt tại hậu thế, tất cả đều là thắng cảnh du lịch.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.