Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Chương 2: Tình ý



Owen Dục quả là hiểu rất rõ Tống Hương Ngưng, thật sự cô đã là vì quảng cáo của Tiêu Thị mà quên ăn quên ngủ.

- Tổng giám đốc, Tiêu Thị lần này muốn quảng cáo cho dòng sản phẩm chocolate mới, nhưng chưa có ai gặp qua sản phẩm chocolate ấy, công ty đó không phải là cố ý làm khó chúng ta sao? - Tống Hương Ngưng oán giận nói. 

Lúc Owen Dục phân công việc cho cô, cô cho rằng sẽ giống như những quảng cáo khác, trước tiên là nhìn rõ sản phẩm cần quảng cáo, từ đó hướng đến đối tượng khách hàng chính, hơn nữa sẽ có kỹ sư thiết kế giải thích về sản phẩm, phân khúc khách hàng mà công ty muốn hướng đến, cho nên lúc anh đem nhiệm vụ này giao cho cô, cô liền nhận ngay không cần suy nghĩ, rồi khi Owen Dục cấp trợ lý cho cô thì cô lại cự tuyệt. Nhưng bây giờ cô suy nghĩ lại, thật sự có chút hối hận, ban đầu không nên ảo vọng tự thân vận động như vậy .

Owen Dục cũng không nghĩ đến chuyện Tập đoàn Tiêu Thị sẽ cho các Công ty Quảng cáo một bài toán khó như thế. Tiêu Thị chỉ nói cho tất cả Công ty quảng cáo biết, sản phẩm sắp tung ra là Chocolate, về phần chocolate là tròn hay vuông, là cao hay thấp, bọn họ quả thực không có cách nào biết được.

- Có thể Tiêu Thị là muốn thông qua công việc lần này tìm ra những người tài giỏi trong nước ta! - Owen Dục an ủi - Dù sao những công ty khác cũng giống công ty chúng ta, chúng ta không biết, bọn họ cũng không biết, thôi hãy xem đây như chúng ta đang khảo sát về cảm nhận của mọi người đi. 

Nói xong anh nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tống Hương Ngưng nói tiếp: - Hương Ngưng, em xác định không cần tìm trợ lý cho mình sao?. - Như vậy thì cô giảm bớt sự mệt mỏi, anh nhìn cũng đỡ đau lòng hơn.

Tống Hương Ngưng biết dáng vẻ của mình như thế nào, cô cũng biết Owen Dục là quan tâm đến cô. Bất luận chuyện công hay tư, cô cũng nghĩ có người tới giúp đỡ sẽ làm cô giảm bớt căng thẳng, nhưng là cô nghĩ đến việc lúc đầu cô đã từ chối sự giúp đỡ của Owen Dục, hơn nữa cô thật sự là có chút ham muốn học hỏi, điểm này lần nữa giúp cô chiến thắng ý chí của mình. Vì vậy cô đổi lại một bộ dạng tương đối thoải mái, cười nói với Owen Dục: 

- Tổng giám đốc à, không cần. Trước em không phải đã nói rồi sao? Em muốn mượn cơ hội lần này để xem năng lực bản thân rốt cuộc đi tới đâu.

- Nhưng bộ dạng này của em. . . . . . – “làm cho anh rất đau lòng”. Nửa câu sau Owen Dục muốn nói lại không thể nói ra, sợ hù Tống Hương Ngưng sợ, vì vậy đổi một câu trả lời hợp lý hơn: - Cái bộ dạng này của em, người khác không biết cho là anh làm một người Tổng giám đốc thích bạo hành nhân viên của mình đó. 

- Này. . . . . . - Tống Hương Ngưng có chút mềm lòng, cô không thể để người khác bởi vì cô mà bị hiểu lầm, nhưng cô cũng không phải là người không có nguyên tắc - Tổng giám đốc, sẽ không đâu ạ. Nhân viên trên dưới công ty ai mà không biết tổng giám đốc đãi ngộ nhân viên tốt thế nào. Cho nên, vẫn là em có thể tự mình giải quyết tốt mọi chuyện ạ. – Có thể kiên trì với nguyên tắc, cô là sẽ không bỏ qua.

Owen Dục thấy lời khuyên của mình một lần không có hiệu quả, đành im lặng.

* * *



Phòng làm việc của Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị

Thường Tiểu Nguyệt - Thư ký riêng của Tổng giám đốc bưng hai tách cà phê Blue Mountain được pha chế tỉ mỉ, bước chân nhẹ nhàng, đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc: 

- Tổng giám đốc, giám đốc, đây là cà phê của hai anh ạ.

Sau khi để tách café xuống, mặc dù Thường Tiểu Nguyệt không muốn rời đi, nhưng cũng không có lý do để ở lại, không thể làm gì khác hơn là từ từ đi ra ngoài.

Việc Thường Tiểu Nguyệt thầm yêu trộm nhớ Tổng giám đốc Tiêu Hàn, đã không còn là chuyện bí mật với mọi người trong công ty. Cô có gương mặt xinh đẹp, vóc dáng nổi bật, giọng nói dễ nghe, hơn nữa năng lực làm việc lại xuất sắc, là hình mẫu lý tưởng cho rất nhiều người đàn ông khi muốn lấy vợ. Bất đắc dĩ Thường Tiểu Nguyệt chỉ chung tình với Tiêu Hàn mà thôi, vì vậy họ chỉ cảm thấy uất ức khi mình không có tài bằng anh, để có được cô làm thư ký bên cạnh. Họ tự hỏi: Vì cái gì mà cô chỉ ưu ái mình anh ấy như thế?. Cô thậm chí đối với người bên ngoài đã tuyên bố: không phải là Tiêu Hàn thì không lấy chồng. Nhưng Tiêu Hàn lại như không biết tâm ý của cô, vẫn đối với cô rất lạnh nhạt, vì vậy Thường Tiểu Nguyệt chỉ có thể ôm niềm đau mà đợi chờ. Chỉ là Tiêu Hàn đối với tất cả phụ nữ đều rất lạnh nhạt, điều này cũng làm cho Thường Tiểu Nguyệt an tâm, tối thiểu là anh không chỉ lạnh nhạt với một mình cô.

Nhìn bóng lưng Thường Tiểu Nguyệt đi ra cửa, thân là Giám đốc kiêm bạn tốt Thượng Quan Sâm liền hỏi:

- Thường Tiểu Nguyệt chung tình với cậu là chuyện mọi người đều biết, hơn nữa dáng dấp cô ấy rất tốt, lại có tài hoa, tại sao cậu đối với cô ấy vẫn lạnh nhạt như vậy? - thật sự anh là không hiểu, tại sao cô gái kia tốt như vậy mà người bạn của anh vẫn không muốn, chẳng lẽ anh ta muốn tiên ở trên Trời sao ?

- Ý cậu là sao? - Tiêu Hàn hỏi lại Thượng Quan Sâm. Thật ra thì anh không phải là không biết, chỉ là không muốn biết thôi.

- Ôi, Tổng giám đốc ơi, cậu thế nào không biết chuyện ấy? - Thượng Quan Sâm cố làm ra vẻ giật mình - Tôi nói này, nếu Tiểu Nguyệt đã có ý với cậu sẵn rồi, tại sao cậu không thuận nước đẩy thuyền(*), thu nhận mỹ nhân xinh đẹp? Dù sao cậu không ăn để vậy thì phí của Trời lắm?

(* Thuận nước đẩy thuyền: Nhân cơ hội này mà tiến tới)

Tiêu Hàn nhìn người bạn thân thiết từ bé của mình, lắc đầu một cái, khẽ cười nói – Cậu biết? - Nói xong vẫn đưa ánh mặt mập mờ nhìn anh ta.

Từ nhỏ Tiêu Hàn và Thượng Quan Sân đã là những người bạn thân thiết, cũng chỉ những lúc ở với anh, Tiêu Hàn mới tháo xuống bộ mặt lạnh lùng, trở về là chính anh.

Thượng Quan Sâm bị Tiêu Hàn nhìn chăm chú nên da đầu có chút tê tê: - Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì? - Tại sao mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của bạn mình như thế là trong anh lại có dự cảm xấu, mà lạ cái anh với người con trai trước mặt lại không thể tách rời.

Đột nhiên Tiêu Hàn tiến lên ôm Thượng Quan Sâm - Anh yêu, chẳng lẽ anh còn không biết tôi đối với anh là như thế nào sao? - Tiêu Hàn nói giống như đó là một câu nói thực lòng.

Đương nhiên Thượng Quan Sâm liền bị Tiêu Hàn lừa gạt, anh vội vàng đẩy Tiêu Hàn ra, nắm chặt cổ tay anh nói: 

- Này, này, này, tôi một trăm phần trăm chuẩn Men nhé! Cậu muốn thì tìm phụ nữ đi một bên, nếu không tìm Tiểu Nguyệt cũng được - Lúc trước tại sao anh không phát hiện Tiêu Hàn là cái loại. . . . . . Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể nhận ra, bằng không làm sao anh ta lại không chấp nhận tình cảm của Thường Tiểu Nguyệt? Không ngờ à, không ngờ à, dáng dấp đẹp trai như vậy chính anh lại là. . . . . . Phí của trời thật! Trong lòng Thượng Quan Sâm không ngừng suy nghĩ.

Tiêu Hàn thấy được gương mặt Thượng Quan Sâm bị anh lừa thành công, liền thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục lừa gạt: 

- Tôi hiểu rõ anh là đàn ông đích thực, cho nên tôi mới. . . . . . - Tiêu Hàn đá lông nheo mấy cái với anh ta, - Cậu biết. - Thật ra trong lòng anh đang đã rất buồn cười, nhưng lại không thể cười, kìm nén đến sắp bị nội thương.

Vì để gia tăng tính chân thực, anh lại lên trước, tỏ ý muốn ôm Thượng Quan Sâm. Lần này Thượng Quan Sâm nhanh tay lẹ mắt né tránh: 

- Tránh ra, Gay

Nói xong còn nhảy ra mấy bước, để phòng ngừa Tiêu Hàn lần nữa “đánh lén” mình.

Thưởng thức màn giả trí miễn phí của bạn tốt đủ rồi, Tiêu Hàn mới thu hồi nụ cười đùa giỡn: 

- Ai nói tôi là cái loại đó, là cậu tự mình nghĩ quá nhiều quá. - Nói xong trả lại cho Thượng Quan Sâm một nét mặt "cậu thực ngốc".

Thượng Quan Sâm lúc này mới phát hiện ra mình đã bị lừa gạt, vì vậy muốn đuổi theo đánh Tiêu Hàn: 

- Cậu đúng là tên khốn khiếp, lại dám trêu chọc tôi?!

Tiêu Hàn không để cho anh ta có thể dễ dàng nhìn thấy thâm ý của mình, càng thêm không muốn đương không bị đánh, nhưng là cũng chơi đủ rồi:

- Thôi được, không cần chơi nữa, cậu không phải muốn biết tại sao tôi không có hứng thú đối với Tiểu Nguyệt sao?

- Ừ. - Quả nhiên Thượng Quan Sâm không có náo loạn nữa, điều anh quan tâm chỉ là chuyện này - Tại sao vậy?

- Bởi vì, tôi không có hứng thú với cô ta. - Tiêu Hàn rất nghiêm túc trả lời.

- Cái gì?! - Đây coi như là trả lời à? Thượng Quan Sâm càng ngày càng cảm giác mình như bị bạn đùa giỡn nha! – Cậu chẳng lẽ vừa trêu chọc tôi?

Tiêu Hàn ý vị sâu xa nói nhìn Thượng Quan Sâm một cái, không tiếp tục trả lời vấn đề của anh.

* * *



Thật ra Tiêu Hàn tìm đến Thượng Quan Sâm cũng không phải chỉ là tới nói xấu việc nhà người khác hoặc là tán gẫu về phụ nữ, anh gọi anh ta tới chủ yếu là vì công việc. Mà việc đó là việc kêu gọi đầu tư cho hạng mục quảng cáo sản phẩm mới của Tập đoàn Tiêu Thị.

- Cậu đánh giá như thế nào về các công ty tham gia quảng cáo lần này? - Vừa nhắc tới công việc, ánh mắt Tiêu Hàn liền trở nên sắc bén lạ thường.

Thượng Quan Sâm muốn làm bộ mơ hồ cũng chẳng thể. Anh liền trả lời:

- Lần này ứng với mục tiêu quảng cáo của công ty có ba công ty quảng cáo thích hợp, theo thứ tự là “Nghê Hồng”, “Sáng Ý” và “Quảng cáo Kiện Chi”. Trong đó “Sáng Ý” có lai lịch thấp nhất trong ba công ty, nhưng là nếu dám đứng ra tranh cử, cũng nhất định phải có năng lực. - Thượng Quan Sâm lý giải, phân tích đâu ra đó.

- Đâu là công ty mạnh nhất? - Đây là điều Tiêu Hàn muốn biết nhất .

- Nghê Hồng. - Thượng Quan Sâm trả lời dứt khoát, không có một chữ thừa thải nào.

- Vậy chọn công ty đó đi. - Tiêu Hàn nói.

Thượng Quan Sâm vừa nghe, có chút ngoài dự đoán:

- Tiêu Hàn, tại sao lại độc đoán như vậy? Không phải nói muốn cạnh tranh công bằng sao? Nói thật thì ý tưởng tốt nhất là của công ty quảng cáo Sáng Ý đó.

Việc làm này không giống như tác phong làm việc của Tiêu Hàn  .

- Nếu tất cả người mạnh đều ở công ty ấy, làm gì còn phải nghe những công ty khác báo cáo? – Ngồi nghe như thế với anh mà nói, quả thật chính là lãng phí thời gian!

- Tôi kiên quyết không đồng ý. - Thượng Quan Sâm ít phản đối quyết định của Tiêu Hàn, nhưng mà lần này anh thật không thể đồng ý. - Công ty quảng cáo mạnh nhất không có nghĩa là có ý tưởng tốt nhất, tôi đề nghị phải cạnh tranh công bằng.

Tiêu Hàn nhìn Thượng Quan Sâm, thật lâu sau mới lên tiếng: - Dứt khoát tìm một công ty bên Pháp sẽ tốt hơn. 

Anh cũng không thích tùy tiện giao thiệp với một công ty quảng cáo mới, chỉ là không hiểu tại sao lần này Thượng Quan Sâm cứ muốn tìm mấy công ty quảng cáo Trung Quốc, anh thì lại thích đánh nhanh thắng nhanh.

- Không được! - Thượng Quan Sâm có chút ý kiến, nhưng vẫn là tiếp tục giải thích - Chúng ta trước đã nói xong muốn dùng công ty quảng cáo Trung Quốc không phải sao? Tại sao chúng ta nhất định phải dùng công ty nước ngoài? Tôi thừa nhận công ty thiết kế bên Pháp rất chuyên nghiệp, nhưng là tại sao không thử tin tưởng vào người tài trong nước mình? Đôi khi cậu còn hài lòng hơn nữa kia.

Thượng Quan Sâm cố gắng thuyết phục Tiêu Hàn.

- Vậy tìm công ty mạnh nhất không phải nhanh hơn sao? - Nói trắng ra là Tiêu Hàn sợ phiền toái.

Thượng Quan Sâm cũng phát hiện điểm này: - Cậu là sợ phiền toái đúng không. . . . . .?

Tiêu Hàn cũng rộng rãi thừa nhận. Anh ngồi ở trên ghế salon, đôi tay ôm ngực, một bộ "cậu làm sao thì tôi nghe thế " nhìn về phía Thượng Quan Sâm.

Thượng Quan Sâm cũng không phải hạng dễ chơi: 

- Lần này cậu nhất định phải nghe tôi, đây đối với công ty tuyệt đối có lợi. - Anh biết, ầm ĩ thì âm ĩ, Tiêu Hàn chắc là sẽ vì lợi ích của công ty mà chấp nhận.

Thật ra thì Tiêu Hàn sợ phiền toái về sau, ngược lại anh rất muốn nhìn một chút những ý tưởng mới, cho nên trước mặt cái gì cũng chỉ biết nghe theo Thượng Quan Sâm, không chỉ bởi anh ta cung cấp giải trí miễn phí cho anh. 

- Được, ngày mai ba công ty quảng cáo sẽ lên tranh luận về ý tưởng thiết kế của mình được chứ? - Tiêu Hàn hỏi.

- Ừ. - Thượng Quan Sâm cũng biết, mình lại bị đùa giỡn.

Cả hai người đang mong đợi ngày mai,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.