Tập đoàn lớn chính là tập đoàn lớn, tất cả đều không giống bình thường, ngay cả tiệc chúc mừng cũng long trọng hơn những nơi khác. Đây là lần đầu tiên Tống Hương Ngưng đi dự một tiệc chúc mừng lớn như thế này.
Hơn nữa, qua buổi tiệc này, cô nhìn ra được Tiêu Thị đích thực là mang hơi hướng của một Tập đoàn Quốc Tế, vì vậy tiệc chúc mừng không chỉ có nhân viên của Tiêu Thị, mà còn có rất nhiều doanh nhân, ngôi sao quốc tế cũng như một số nhà chính trị lớn.
Quan trọng hơn, Tống Hương Ngưng còn phát hiện nơi này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, dường như bọn họ đến đây không phải vì buổi tiệc mà chính là muốn gặp Tiêu Hàn. Hiện tại cô nhìn một nhóm các cô gái như có keo dán, tự động dính theo bóng lưng của anh ta; làm cô mới đầu còn tưởng mình hoa mắt nữa kìa.
- Tổng giám đốc Tiêu, cám ơn hôm nay anh đã mời em đến dự buổi tiệc này. – Siêu mẫu Quốc tế Trầm Nhu giơ một ly cocktail hướng về phía Tiêu Hàn nói, hơn nữa thân thể như là không có xương sống, cứ dán lên trên người Tiêu Hàn.
Mấy cô gái bên cạnh làm sao có thể dễ dàng tha thứ Trầm Nhu khi muốn độc chiếm Tiêu Hàn như thế. Vì vậy mỗi người một lý do liền dính theo Tiêu Hàn.
Đáng tiếc Tiêu Hàn không muốn tìm hiểu cảm giác bị thịt đè lên người, nên luôn tìm cách né tránh bọn họ.
- Thưa quí Ông quí Bà, có thể mời được mọi người tới tham gia Tiệc Chúc Mừng của Tập đoàn Tiêu Thị. Đó là niềm vinh dự lớn của Tiêu Thị, mọi người cứ vui vẻ thoải mái đi ạ. Tiệc này thật ra là do Giám đốc điều hành Thượng Quan Sâm đứng ra tổ chức, nếu mọi người muốn cảm ơn thì cứ đến nói lời cảm ơn với anh ấy. Tôi cũng chỉ là một người đến tham gia thôi.
Mặc dù không có nói rõ ra ngoài, những người thông minh vừa nghe qua cũng biết Tiêu Hàn là không muốn để mọi người đến gần mình.
Mà Tiêu Hàn cũng không biết phải nói gì với bạn tốt. Anh vốn chỉ nghĩ là tổ chức một buổi tiệc đơn giản, thế nhưng cái tên Thượng Quan Sâm kia lại biến nó thành như vầy. Nhiều người không nói, hơn nữa còn có nhiều cô gái không rõ ở đâu cũng có mặt, nếu sớm biết có nhiều người như thế này thì chắc chắn anh sẽ không tới. Nghĩ xong, anh liền cầm lên một ly Brandy đi về phía sân thượng —— nơi yên tĩnh nhất ở đây. Nhưng giống như nghĩ đến cái gì đó, anh lại quay trở lại, lấy thêm hai chai nữa mới đi.
* * * *
Tống Hương Ngưng cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Thượng Quan Sâm trong đám đông khách mời. Cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của anh bên trong một nhóm các cô gái xinh đẹp đang đứng, vì vậy cô cầm lên một ly rượu, nhanh chóng đi về phía anh.
- Chào Giám đốc Thượng Quan, cám ơn anh đã mời tôi tới đây bữa tiệc này. - Tống Hương Ngưng nói với Thượng Quan Sâm đang đứng giữa rừng người đẹp.
Thượng Quan Sâm vừa nhìn thấy Tống Hương Ngưng, vội vàng sửa sang lại trang phục của mình, rồi sau đó cười nói:
- Cô Tống đừng khách sáo, cô có thể dành chút thời gian quý báu của mình tới buổi tiệc nhỏ của công ty chúng tôi đã là vinh hạnh cho tôi rồi.
Nói xong anh liền giơ ly rượu trong tay lên, đem tất cả rượu bên trong uống hết, đủ để nhìn ra anh đối với Tống Hương Ngưng là vô cùng có thành ý.
Tống Hương Ngưng thấy thế, không tiện từ chối, để bày tỏ thành ý của mình, cũng cầm ly rượu trong tay uống một ngụm.
- Không ngờ cô Tống lại có thể uống rượu tốt như vậy - Thượng Quan Sâm nói lời ca ngợi từ đáy lòng. Anh đang muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải nói gì, thấy Thường Tiểu Nguyệt đang đi đi lại lại như tìm kiếm ai, vì vậy rất hưng phấn gọi cô tới - Tiểu Nguyệt, nơi này.
Thường Tiểu Nguyệt vốn là đang tìm bóng dáng của Tiêu Hàn, nhưng là nghe được Thượng Quan Sâm gọi mình cũng không tiện không qua, vì vậy liền đi tới: - Giám đốc gọi tôi ạ!
Thượng Quan Sâm không cho là đúng, khoát tay nói:
- Tiểu Nguyệt à, cũng không còn trong giờ làm việc nữa, đừng cứ một câu Giám đốc, hai câu cũng Giám đốc, nghe như thế thật mệt mỏi à.
Thật ra thì Thượng Quan Sâm có cảm tình đối với Thường Tiểu Nguyệt, chỉ là Tiểu Nguyệt đã sớm đem tình cảm giao cho Tổng giám đốc Tiêu rồi, anh cũng không tiện nói gì nữa. Dù thế nào thì anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ kia mà, hiện tại anh cũng chỉ là coi cô như là cô em gái của mình mà thôi.
Thượng Quan Sâm giống như là nghĩ đến cái gì đó, chỉ vào Tống Hương Ngưng đang đứng bên cạnh nói:
- À quên nữa, Tiểu Nguyệt, tôi gọi cô tới là muốn giới thiệu một người với cô. Cô ấy là Tống Hương Ngưng của Công ty quảng cáo “Sáng Ý”, cô ấy vừa là người thiết kế quảng cáo vừa là nhân viên phòng đối ngoại của công ty đó. Một người tuổi trẻ tài cao. Sau này sẽ có nhiều dự án hợp tác với công ty chúng ta.
Lúc Thường Tiểu Nguyệt nghe được lời giới thiệu về Tống Hương Ngưng, trên mặt không có quá nhiều nét mặt, cô chỉ là theo nghề nghiệp khẽ mỉm cười, rồi bắt tay chào hỏi:
- Xin chào cô Tống, tôi là thư ký của Tổng Giám đốc, tên Thường Tiểu Nguyệt.
Đối với nghề nghiệp của Thường Tiểu Nguyệt thì nụ cười chỉ là hình thức, Tống Hương Ngưng lại vui vẻ nhiều hơn. Cô cầm tay Thường Tiểu Nguyệt, cười nói:
- Xin chào cô, tôi là Tống Hương Ngưng. Tôi vẫn thường nghe nói “Tiêu Thị” là nơi tập hợp rất nhiều cô gái xinh đẹp, hôm nay vừa thấy, quả nhiên mọi người nói chẳng sai.
Thường Tiểu Nguyệt chỉ khẽ cười một tiếng, không có quá nhiều phản ứng. Cô cũng không muốn tiếp tục đứng nói chuyện cùng bọn họ, vì vậy liền hỏi Thượng Quan Sâm:
- Giám đốc, anh có biết Tổng Giám đốc đang ở đâu không ạ?
Cô ăn mặc xinh đẹp như vầy chỉ vì muốn cho Tiêu Hàn phải “rửa mắt” với mình, chứ không phải muốn ở nơi này cùng mọi người nói chuyện, tạo quan hệ.
- Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ đang thân mật với mấy cô gái xinh đẹp ở nơi nào đó. - Thượng Quan Sâm nói đùa.
Thường Tiểu Nguyệt không thèm để ý đến Thượng Quang Sâm nữa, một mình đi tìm bóng dáng hoàng tử của mình.