Tống Hương Ngưng cũng không nghĩ ra cái gì để nói thêm, thật ra thì cá nhân cô không thích những buổi tiệc như thế này, nhất là phải nói chuyện với những người không quá thân thiết, mặc dù cô rất am hiểu về những người ở nơi đây, nhưng phải nói chuyện với họ vẫn làm cô cảm thấy không mấy thích thú.
Vì vậy cô rất nhanh liền tạm biệt Thượng Quan Sâm, một mình đi về một chiếc ghế, rồi ngồi xuống.
Thượng Quan Sâm vốn là muốn tiếp tục tán gẫu với cô nên cũng đi xuống theo, nhưng lại thấy người đẹp không mấy hứng thú, vì vậy không cố ép, tiếp tục trở về với những cô gái xinh đẹp của anh.
- Cô gái xinh đẹp, có thể mời em nhảy một điệu không? - Một chàng trai ăn mặc rất lịch sự vươn tay hướng về phía Tống Hương Ngưng, ý mời cô nhảy một bài với anh.
Tống Hương Ngưng suy nghĩ một chút, cười hồi đáp:
- Xin lỗi, thật là ngại, tôi không biết khiêu vũ.
Chàng trai tự biết mình đã thất bại, liền sờ sờ lỗ mũi rồi quay đi.
Thật ra thì Tống Hương Ngưng nếu muốn cũng có thể nhảy được vài điệu, nhưng cô chưa từng nhảy trước mặt người khác, cũng chưa có bất cứ ai được nhảy cùng cô. Không phải cô làm cao, chỉ là cô không có tìm được cảm xúc khi khiêu vũ, vì vậy liền từ chối.
Sau đó cũng có thêm vài người đến mời, nhưng đều bị Tống Hương Ngưng lễ phép từ chối.
Để tránh cho có thêm người đến quấy rầy, cô cũng muốn tìm một chỗ yên tĩnh khác, Tống Hương Ngưng cầm một ly rượu đi lên sân thượng. Bởi người phục vụ nói cho cô biết, nơi đó tương đối yên tĩnh.
Vừa đi lên, Tống Hương Ngưng liền bị những thiết bị lắp đặt nơi đây hấp dẫn. Sân thượng không giống như lầu dưới, nó tương đối rộng lớn, còn có mùi hương nhàn nhạt của hoa lan U Hương bay thoang thoảng trong gió, làm cho người ta không tự chủ được mà buông lỏng tinh thần, quả nhiên là một nơi thanh tĩnh mà.
Tống Hương Ngưng thỏa mãn đi về một chỗ giữa sân thượng, nhìn thấy phía trước có một bộ bàn ghế, liền nhẹ nhàng mà thẳng đến và ngồi xuống, vui vẻ thưởng thức một ngụm Cocktail, một chút cũng không chú ý tới có người đang đi về phía cô.
- Cô là ai? - Vừa trở về, Tiêu Hàn liền nhìn thấy nơi này có thêm một người, anh bực bội hỏi, anh chính là không muốn có người quấy rầy mới lên sân thượng này, tại sao còn có không biết sống chết lại tìm tới?
Tống Hương Ngưng không biết có người sau lưng, nên có hơi hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Cô xoay người lại, trả lời:
- Tôi là......
Khi cô ngẩng đầu lên thấy người tới, thì có hơi giật mình.
- Tôi hỏi cô là ai? - Tiêu Hàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hương Ngưng, lại một lần nữa hỏi. Nhưng anh vẫn có cảm giác cô gái trước mắt hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi.
- Tổng giám đốc Tiêu, tôi là Tống Hương Ngưng của Công ty “Sáng Ý”, là các anh mời tôi đến tham gia bữa tiệc này. - Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn hoàn toàn không nhớ cô là ai, không thể làm gì khác hơn là lần nữa giới thiệu lại mình.
Sáng ý? Tống Hương Ngưng? Đó không phải là công ty mà mấy ngày trước đã cùng anh ký hợp đồng Quảng cáo sao? Khó trách vì sao cô lại quen mặt như thế. Nhưng tại sao cô đến nơi này? Chẳng lẽ cô cũng như mấy cô gái ở dưới lầu kia? Nghĩ tới đây, Tiêu Hàn không khỏi cảm thấy có chút ghê tởm.
Phụ nữ đều giống nhau!
- Cô Tống, nơi này là chỗ của tôi. - Tiêu Hàn lạnh lẽo nói, mang rõ ý đuổi khách.
Tống Hương Ngưng sao lại không hiểu được ý tứ ấy? Nhưng rõ ràng là cô tới trước nha! Làm thế nào cô chịu thua, để người khác dễ dàng ép buộc mình đi? Nhất là phía dưới còn có một nhóm người phiền toái. Vì vậy cô tươi cười nói:
- Tổng giám đốc Tiêu, chỗ này là tôi tới trước kia mà.
Cô gái này dám tranh giành địa bàn với anh sao? Tiêu Hàn không khỏi có chút tức giận, giọng nói vì vậy càng thêm nghiêm nghị:
- Là tôi tới trước.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Tiêu Hàn có thể không nói đạo lý như vậy, đang muốn nói gì đó, lại thấy trên bàn bày hai chai Brandy, còn có một ly rượu chưa uống hết. Hình như, cô đã trách lầm người khác rồi.
- Tổng giám đốc Tiêu, thật xin lỗi. Tôi không nghĩ tới ở chỗ này sẽ quấy rầy đến anh - Tống Hương Ngưng thật lòng nói lời xin lỗi.
- Hừ! - Tiêu Hàn không nói gì nữa, liền ngồi xuống vị trí của mình.
Qua một lúc lâu, anh thấy Tống Hương Ngưng cũng không có ý muốn đi, lại lên tiếng hỏi:
- Tại sao cô lại muốn lên sân thượng? Lầu dưới không phải chơi vui vẻ hơn sao?
Tống Hương Ngưng là người ai hỏi thì đáp, huống chi câu hỏi này không có gì riêng tư, nên cô thật lòng trả lời:
- Bởi vì phía dưới rất ồn ào ạ! - Hơn nữa phía dưới còn có rất nhiều người con trai cứ đến mời cô khiêu vũ.
- Rất ồn ào? - Tiêu Hàn hỏi lại. Các cô gái không phải là thích những nơi ồn ào như thế sao? Có thể khiến cho mình như công chúa để rồi nhận được sự che chở của một người đàn ông nào đó, không phải phụ nữ đều mong muốn như thế sao? Tại sao cô gái trước mặt lại không như vậy?...... Tiêu Hàn không khỏi đối với cô nảy xin hứng thú.
- Đúng vậy! - Tống Hương Ngưng nói - Cá nhân tôi không phải là người ưa thích cái không khí ồn ào ở lầu dưới, nhất là tôi lại không quen biết nhiều người trong đó. Đã như vậy, tôi dứt khoát đi lên sân thượng là tốt nhất. Nơi này vô cùng yên tĩnh, thật sự là một nơi vô cùng tốt nha! Bất quá thì giống như tôi đang quấy rầy đến Tổng giám đốc đi.
Tống Hương Ngưng là một người cẩn thận, cô đã sớm phát hiện sự xuất hiện của mình làm cho Tiêu Hàn không mấy vui mừng, nhưng nếu Tiêu Hàn không có lên tiếng đuổi cô đi, cô không đi cũng chẳng sao.
Nếu như lúc nãy cô liền hỏi Tiêu Hàn có phải cô đang quấy rầy đến anh không? Thì anh nhất định nói là có. Nhưng mà bây giờ anh đối với cô càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
- Cô Tống, nếu như tôi nói cô không quấy rầy đến tôi..., thì cô sẽ không rời khỏi nơi này có phải không? – Nói xong Tiêu Hàn liền nở một nụ cười, mà để có cơ hội nhìn thấy nụ cười của Tiêu Hàn thì thật ra là vô cùng, vô cùng khó khăn
Tống Hương Ngưng hoàn toàn không biết điều đó, sau khi nghe được Tiêu Hàn trả lời thì hết sức vui mừng:
- Ha ha, tôi biết ngay mà, Tổng giám đốc, anh thật là tốt.
Nụ cười của Tiêu Hàn càng ngày càng đậm. Anh rót cho mình một ly rượu, đồng thời cũng rót đầy một ly cho Tống Hương Ngưng:
- Cô Tống, chúng ta cùng cạn ly nào!
Tống Hương Ngưng không từ chối, vui vẻ uống xong ly rượu mà Tiêu Hàn rót.
- -- ------ ------ -------
Giải thích thêm:
Rượu brandy đặt tên theo gốc tiếng Hà Lan brandewijin (burned-wine, rượu đã cháy) xuất phát từ một thương gia Hà Lan gốc Đức tên là Den Helkenwijk, người chuyên buôn rượu chát từ Pháp sang Hà Lan. Ông đã sáng tạo ra cách chưng cất cách thủy rượu vang chát, hình thành nên một loại rượu mạnh hơn về nồng độ, có thể tích ít hơn và vì vậy, giảm bớt chi phí cho vận chuyển
Rượu brandy được ngâm trong thùng gỗ nhằm cho phép ôxy hoá nhẹ rượu, brandy ngấm màu của gỗ để trở thành màu hổ phách và hấp thụ hương thảo mộc từ gỗ.