Sau Công Nguyên, năm 20xx, trước cửa lớn của một ngôi chùa nào đó, một người đàn ông mặc một bộ âu phục nhàn nhã màu đen, quần jean màu xanh lam, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, thân hình cao to, đang nằm trên đất, không nhúc nhích.
Lúc này, một bác sĩ trung niên bước từ trên xe cứu thương xuống, muốn tiến hành kiểm tra người đàn ông này. Sau một lúc cấp cứu, nhưng không lâu, bác sĩ lấy mắt kiếng rất dày của mình xuống, lau mồ hôi trán, lắc lắc đầu.
Sau khi thấy bác sĩ lắc đầu, người đàn ông liền bị thả lên cáng cứu thương, một nữ hộ sĩ cầm tấm vải trắng trực tiếp che lại toàn thân hắn, đương nhiên cũng che cả khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Nhìn thấy như vậy, người vây xem đều biết, người đàn ông tuổi còn trẻ này sợ rằng đã đi đời nhà ma (*).
Một bác gái tầm trung niên nhìn thấy chàng trai đẹp trai kia chết như vậy, không đành lòng thở dài nói: "Tên tiểu tử khỏe mạnh như thế kia, làm sao có thể chết ở trước cửa miếu cơ chứ?"
"Trời vừa sáng là hắn chuẩn bị đến dâng hương, kết quả bị một chuỗi phật châu ném chết, thấy không, chính là hòa thượng kia ném phật châu ra ngoài!" - Một đại thẩm nhiều chuyện khác lên tiếng, chỉ vào tên hòa thượng mập đang bị hai cảnh sát vây quanh, bây giờ trong mắt tràn ngập thất vọng đối với Phật môn thanh tịnh.
Hòa thượng mập đúng là không phải mập bình thường, cái thân hình kia, nếu không có tay chân thì sẽ giống như hai quả cầu thịt lớn nhỏ chồng lên nhau.
Chỉ là giờ phút này hòa thượng mập vừa khóc lóc vừa hét lớn: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự chỉ vì kiếm miếng cơm, anh nói tôi lừa bịp thì tôi nhận, nhưng nói tôi giết người sao có thể có chuyện đó, tôi chỉ ném một chuỗi phật châu, nhưng anh ta rõ ràng là một người khỏe mạnh, thân thể cường tráng, làm sao có khả năng bị tôi ném một chuỗi phật châu mà chết?"
"Phật châu nhìn như thế nào?" - Cảnh sát nghiêm trang hỏi.
"Chính là sợi có mười tám hạt thường đeo trên tay, sợi phật châu kia năm ngoái tôi nhặt được ở trong miếu phía sau hậu viện, tên kia chính là người điên, sáng sớm chạy đến trước quầy hàng của tôi, nói tôi lừa bịp, muốn tôi dỡ bỏ bảng hiệu, tôi trong cơn tức giận mới ném nó, nhưng thật sự không thể gây chết người!" - Mập hòa thượng vừa khoa tay múa chân vừa tiếp tục kêu oan.
"Phật châu đang ở đâu?" - Cảnh sát hỏi lần nữa.
"Tôi cũng không biết, sau khi ném trúng anh ta thì đã không thấy đâu nữa." - Hòa thượng mập vô tội nói.
Cảnh sát nhìn một chút những người khác, hỏi: "Mọi người có ai nhìn thấy phật châu không?"
Tất cả mọi người nghe nói như thế, đều lắc lắc đầu, biểu thị chưa thấy!
Ban ngày ban mặt, hung khí tự nhiên biến mất, thực sự quá kỳ dị rồi! Đối mặt với sự việc kỳ lạ hôm nay, cảnh sát cảm thấy trán mình cũng đổ mồ hôi hột!
------
Ở phía đông nam đại lục Xuất Vân có một quốc gia tên là Xa Vân, lập quốc được hơn tám ngàn năm, phía đông Xa Vân quốc có một dãy núi gọi là Huyết Diễm sơn mạch.
Dãy núi nổi danh hùng vĩ, hiểm ác, đáng sợ nhất trên đời.
Hùng vĩ là vì dãy núi dài từ đông sang tây dài đến hơn ba trăm ngàn dặm, từ nam đến bắc chiều dọc khoảng bảy, tám vạn dặm, đỉnh núi chạm mây, phủ đầy tuyết, chim bay kiệt sức cũng không thể tới được đỉnh.
Ngoài ra còn cực kỳ hiểm ác, đáng sợ, vách đá cao vạn trượng, trên sườn núi có thể nhìn thấy nhiều đá to nhỏ lởm chởm, thung lũng chỗ nào cũng là đầm lầy toàn khí độc, ở giữa còn có vô số yêu thú chiếm giữ, quỷ quái xuất hiện, mặc dù trong lời đồn đại có tiên sư xông vào, hơi bất cẩn một chút cũng sẽ hữu khứ vô hồi( *).
Sơn mạch sở dĩ tên là Huyết Diễm sơn mạch là vì dãy núi thường xuyên xuất hiện kỳ cảnh(*) huyết quang che trời. Mỗi lần xuất hiện, dãy núi giống như bị ngọn lửa màu đỏ ngòm bao phủ, khiến người người thán phục với cảnh sắc tuyệt diệu do thiên địa tạo thành.
Trên thực tế, sở dĩ biết đươc như vậy hoàn toàn là do Huyết Luyện Tông sơn môn, một trong bảy đại Ma Môn, đang ở một nơi sâu trong Huyết Diễm sơn mạch cung cấp thông tin.
Huyết Luyện Tông ở trên núi không có đình đài hay lầu các, cũng không có cao lầu hay cung điện, chỉ là một cái hang động, mà hang động này nằm phía dưới, cũng là... một chuyện khác khiến người trên cả thế giới thêm một lần kinh ngạc vì nó nằm dưới lòng đất.
Ở thế giới dưới lòng đất này, bình thường trong tông môn phải có đình đài lầu các, đầy đủ mọi thứ, mặc dù không có tiên gia phúc địa(*) như nhân gian tiên cảnh(*) phù thế mờ ảo, nhưng cũng khí thế hùng vĩ, hoành tráng.
Ở dưới lòng đất nơi này, bên trong hang đá hẻo lánh có một nhà đá nhỏ, lúc này đang có một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, trong tay cầm chuỗi phật châu, đang trợn mắt há miệng, vẻ mặt khó tin.
"Chết tiệt, tên mập đầu trọc ngu ngốc đó, ngươi có phải điên rồi không, sao lại đem ta tới thế giới khác chứ!" - Thiếu niên hiếm khi lớn tiếng như vậy, nhưng mỗi câu nói phát ra đều tràn đầy sự oán hận với cái tên đầu trọc nào đó.
Điều này có thể không oán hận sao? Lâm Hạo Minh vốn là nghiên cứu sinh nổi tiếng của đại học y khoa, là một người rất có tiền đồ trong ngành, xung quanh lúc nào cũng được vây kín bởi các em gái hộ lý, nhưng bây giờ hắn không cảm giác được một chút hi vọng tiền đồ nào! Bản thân hắn là một cô nhi, tự lực cánh sinh đến bước này dễ dàng sao? Lần này bị phá huỷ toàn bộ!
Bây giờ hắn có thể xem như đã xuyên đến một thế giới người ta có thể tu luyện tiên pháp. Hắn cũng đươc xem như đệ tử Ma Môn, nếu chỉ là đệ tử Ma Môn không thì khác, mà hết lần này đến lần khác là một đệ tử Ma Môn có tư chất thấp kém. Nhưng nếu chỉ là tư chất thấp kém thôi thì còn đỡ, có thể cụp đuôi đối nhân xử thế cũng coi như là yên ổn. Nhưng tên Lâm Hạo Minh này lại có một thân nhân là lão tổ cấp bậc Kim Đan. Trước đây toàn ỷ vào lão tổ nên hoành hành ngang ngược (*). Kết quả mấy năm sau lão tổ mất, hắn lại là con cháu của lão tổ nên trở thành đối tượng bị đồng môn khi dễ.
Lão tổ còn trên đời được ở trong hang động linh khí đầy đủ nhất, có hầu gái xinh đẹp hầu hạ. Mấy năm sau thì bị ở nơi xó xỉnh nào đó, linh khí mỏng manh. Mỗi ngày còn phải làm rất nhiều việc mệt nhọc, thậm chí còn phải chịu người khác ức hiếp.
Ở Ma Môn, nếu không dựa vào sự giúp đỡ của các đồng môn, muốn hưởng thụ cái gì thì đều phải dựa vào sức mình đổi lấy, nhưng dựa vào thân thể hỗn tạp linh căn, Lâm Hạo Minh chỉ có thể cười khổ.
"Lâm Hạo Minh, ngày hôm nay phát bổng lộc tháng, ngươi trốn trong động của mình làm gì? Có phải là không cần nữa không!" - Bên ngoài truyền đến tiếng kêu khàn khàn, Lâm Hạo Minh nghe được, lập tức thu hồi phật châu, đi ra ngoài.
Người vừa mới gọi hắn là một người có râu quai hàm, khoảng chừng ba mươi tuổi, tên Hải Phú Thông, đã đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng chín, còn là quản sự của hai mươi mấy đệ tử Ma Môn khác.
Những thứ này đều là ký ức trước đây của Lâm Hạo Minh, còn hắn thì mới đến được ba ngày nên đây là lần đầu tiên hắn thấy Hải Phúc Thông. Còn hai ngày khác đều ở đây làm nhiệm vụ.
Đi ra khỏi nhà đá nhỏ của chính mình, bên ngoài là một hang động lớn, dài rộng cao đều khoảng mấy trăm trượng. Ở trong các hang động trên vách đá được đào bới thành từng nhà đá nhỏ. Lâm Hạo Minh cũng chính là một trong những người từ đó đi ra, hoặc nói đúng hơn là trực tiếp nhảy xuống.
Tuy rằng Lâm Hạo Minh hiện tại thân phận không ra sao, nhưng dù sao cũng là tu sĩ, trên dưới cao mười mấy trượng độ vẫn dễ như ăn cháo, cái này cũng không quá cao lắm, cũng đủ để Lâm Hạo Minh cảm thấy an ủi phần nào.
Cùng đi ra còn có hai mươi mấy người người khác, tất cả mọi người đều đến đứng một hàng.
Hải Phú Thông lúc này cầm trong tay một cái bình ngọc, đi qua mỗi người sẽ đổ ra hai viên hoặc ba viên thuốc màu vàng nhạt, ai nhận viên thuốc xong thì ngay lập tức cẩn thận cất đi.
Đến phiên Lâm Hạo Minh, Hải Phú Thông chỉ đổ một viên ra tay hắn, Lâm Hạo Minh nhìn một chút, kêu lên: "Hải quản sự, tại sao ta chỉ có một viên?"
Hải Phú Thông nhìn Lâm Hạo Minh mở miệng hỏi chính mình, lập tức hừ một tiếng nói:
"Tiểu tử, ngươi nên hỏi lại chính mình, ngươi nói mỗi tháng ba viên quá nhiều, ngươi luyện hóa không được, vì vậy lưu giữ hai viên ở chỗ của ta, lẽ nào ngươi muốn lấy lại?"
Nghe được Hải Phú Thông uy hiếp, Lâm Hạo Minh trong lòng cả kinh, đồng thời trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức, cũng chính là thời điểm gần đây bị người bắt nạt, cuối cùng không thể không đem hai phần ba đan dược cuối tháng cung phụng cho Hải Phú Thông, nhờ hắn bảo vệ.
Trên thực tế, hơn hai mươi người ai cũng không nắm giữ đủ đan dược cho chính mình, nhưng chỉ nắm một viên vẫn đúng là chỉ có mình hắn. Tuy rằng Lâm Hạo Minh bị người bắt nạt, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, dựa vào đem phần lớn đan dược cho Hải Phú Thông, chí ít Hải Phú Thông sẽ không để cho người khác bắt nạt hắn, bằng không e sợ một viên cũng không giữ được.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạo Minh chỉ cảm thấy trước đây tiểu tử này sống cũng quá uất ức, nhưng mà có điều hắn cũng biết rõ bản thân tư chất thực sự quá kém, trước đây lão tổ khi còn sống, đan dược mỗi ngày cung cấp đầy đủ, cứ như vậy, thời điểm mười ba tuổi lão tổ mất, cũng được đến Luyện Khí Kỳ tầng sáu, bây giờ bốn năm trôi qua, hắn vẫn chỉ ở tầng sáu. Mà lúc trước lão tổ hứa chuẩn bị cho hắn một nữ đạo lữ, tên là Tạ Nhược Lan, nghe nói đã Luyện Khí Kỳ tầng chín, nàng còn so với hắn nhỏ hơn hai tuổi, đây thực sự là người so với người làm người ta tức chết.
Đương nhiên người ta bây giờ là đệ tử nội môn trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, sao còn nhớ đến hắn, nhiều năm như vậy vô tình gặp cũng chưa từng có.
Hiện tại hắn ở thế giới tu chân này cũng có hiểu biết sơ sơ, tu vi chia thành bốn cảnh giới lớn là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Theo truyền thuyết, trên Nguyên Anh là cảnh giới Hóa Thần. Trước đây cũng từng được nghe lão tổ nhắc qua, nhưng ngay cả lão tổ cũng chưa từng thấy. Có tồn tại hay không cũng không ai biết được. Mà mỗi cảnh giới được chia thành mười tầng. Ba tầng đầu là sơ kỳ, tầng bốn đến tầng sáu là trung kỳ, bảy đến chín là hậu kỳ, tầng mười là đại viên mãn.
Tu sĩ mỗi đại cảnh giới chênh lệch đều rất lớn, mà cùng một cảnh giới bên trong cảnh giới nhỏ cũng có chênh lệch không nhỏ, ví dụ như sự chênh lệch của Trúc Cơ tầng bốn cùng Trúc Cơ tầng sáu, nhưng không bằng chênh lệch lớn bằng Trúc Cơ tầng sáu cùng Trúc Cơ tầng bảy.
Bây giờ Lâm Hạo Minh là Luyện Khí Kỳ tầng sáu, nếu như có thể tiến lên trước một bước, đến Luyện Khí hậu kỳ, như vậy cũng không cần ở chỗ này, cũng sẽ không bị bắt nạt tàn nhẫn như vậy nữa, chỉ là không có hang động lý tưởng, không có đan dược, tư chất lại cực kém, muốn vươn mình lại càng thêm khó.
"Được rồi, nhận đồ vật xong, nhanh đi làm việc hôm nay đi, bằng không đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí!" - Hải Phú Thông phát xong đan dược, phủi mông một cái liền rời đi.
Lâm Hạo Minh vừa muốn rời đi, bỗng nhiên lúc này có hai người ngăn trước mặt hắn, một người trong đó cười ha hả nói: "Lâm đại thiếu gia, gần đây ta muốn đột phá Luyện Khí Kỳ tầng chín, đan dược có chút không đủ, không biết viên kia của ngươi có thể cho ta mượn không?"
Người mở miệng gọi là Lý Hải Ưng, thời điểm lúc Lâm Hạo Minh mới vừa tới nơi này, bị gã bắt nạt nhiều nhất, cho tới sau này nộp lên đa phần bổng lộc, gã bị Hải Phú Thông cảnh cáo nên mới thu liễm lại.
Lâm Hạo Minh nhìn hắn lại dám trắng trợn đánh cướp, rất khó chịu với hắn, nói: "Lý Hải Ưng, ta được Hải quản sự bảo vệ!"
Lý Hải Ưng nghe xong, khóe miệng lóe qua nụ cười châm chọc nói: "Tiểu tử, ngươi chắc còn không biết, ngày hôm nay là lần cuối cùng Hải Phú Thông phát đan dược cho chúng ta, sau đó hắn sẽ rời khỏi nơi này, từ tháng sau, khu vực này ta chính là quản sự, ngươi thông minh thì nên đem đan dược đưa trước cho ta, bằng không ngươi cứ từ từ mà chịu đựng!"
Hải Phú Thông cũng chỉ lấy đi của hắn hai viên đan dược, nhưng Lý Hải Ưng này lại muốn lấy hết, điều này làm cho Lâm Hạo Minh không chịu được, nếu gã dám tới đòi đan dược trước nhiều người như vậy, hơn nữa thậm chí Hải Phú Thông còn chưa đi xa, có thể thấy việc gã nói vừa nãy khẳng định không giả.
Nếu đưa cho gã, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, chỉ sợ đến lúc đó hắn cũng giống Lâm Hạo Minh trước đây, không hề khác gì nhau, cuối cùng chỉ có thể thê lương chôn xương nơi đây.
Nếu đến nơi này, Lâm Hạo Minh không muốn dành cả khoảng đời còn lại ở đây, chính hắn còn trẻ, không cam lòng!
Nghĩ đến bên trong tông môn không thể tàn sát đồng môn, sau đó lại là lão tổ, Lâm Hạo Minh không tin gã thật sự dám hạ độc thủ với hắn.
Đối mặt với Lý Hải Ưng hùng hổ doạ người, Lâm Hạo Minh trực tiếp đổ ra đan dược, ném trực tiếp vào trong miệng, nuốt vào, cố ý cười cười nói: