"Sư tỷ, chúng ta là đệ tử Luyện Khí Kỳ, vạn nhất gặp phải tiền bối Trúc Cơ Kỳ, thì phải làm sao bây giờ?" - Lâm Hạo Minh tuy rằng đã tham gia hai trận đấu sinh tử, đã từng chém giết hai người, nhưng tu vi của hắn chỉ ở Luyện Khí Kỳ tầng tám, cũng biết năng lực bản thân cỡ nào, có thể tới nơi này, chắc chắn cũng là Luyện Khí Kỳ hậu kỳ, hơn nữa đối với bọn người tự tin vào thực lực bản thân, nếu hắn gặp bọn họ, tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Tạ Nhược Lan nhìn khuôn mặt héo queo của Lâm Hạo Minh, càng cười vui vẻ hơn, giống như Lâm Hạo Minh càng chịu áp lực, nàng càng hài lòng, cười híp mắt nói:
"Ngươi yên tâm, ba phái đều có quy định, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không thể tới nơi này, bằng không lão tổ Kim Đan Kỳ tọa trấn nơi này của ba phái có thể trực tiếp giết."
"Ở đây còn có Kim Đan lão tổ?" - Lâm Hạo Minh nghe xong có chút ngoài ý muốn.
"Ừ, cách chỗ chúng ta trăm dặm có một mỏ linh thạch, tuy rằng không lớn, nhưng hàng năm có thể sản xuất cỡ một trăm vạn linh thạch, phái một vị Kim Đan lão tổ đến tọa trấn cũng vô cùng bình thường, kỳ thực nơi giống Hồng Diệp sơn này, ở phía trên biên giới tông môn chúng ta còn có vài nơi, nhưng mà ta thích ở đây nhất, không riêng gì chuyện tiếp giáp giữa ba phái, ở đây có mọc sâm Xích Dương, là một trong những nguyên liệu chính luyện chế Hợp Khí Đan, mười phần có thể làm thuốc, nếu tìm được một một giáp (*), có thể luyện chế trung phẩm Hợp Khí Đan, nếu vận khí tốt, tìm được loại ba trăm năm tuổi trở lên sẽ có cơ hội luyện chế ra thượng phẩm Hợp Khí Đan." - Tạ Nhược Lan giải thích.
"Nếu như ngàn năm thì sao?" - Lâm Hạo Minh hỏi.
"Trong truyền thuyết có cực phẩm Hợp Khí Đan, ngay cả Lâm lão tổ trước đây cũng chưa từng thấy qua, sâm Xích Dương ngàn năm đối với tiền bối Trúc Cơ Kỳ coi như là bảo vật, sao có thể đem luyện chế Hợp Khí Đan? Rõ ràng là óc heo!" - Tạ Nhược Lan không chút nào che giấu, trực tiếp mắng.
Nghe thấy lời châm biếm của nàng, Lâm Hạo Minh thật muốn đem Lăng Thắng Kiệt cùng Khổng Nguyên Lương kéo đến xem, nữ thần trong lòng bọn họ trên thực tế rốt cuộc là cái dạng gì.
Ngay lúc Lâm Hạo Minh có vẻ bực mình, Tạ Nhược Lan chợt vỗ vào túi trữ vật bên hông, hai lá bùa cùng một cái thuẫn nhỏ liền xuất hiện trên tay nàng, sau đó lập tức ném cho Lâm Hạo Minh.
"Thượng phẩm Thổ Độn phù (*), thượng phẩm Thạch Giáp phù (*), còn có đây... đây cũng là thượng phẩm pháp khí, hơn nữa còn là cái khiên!"
Nhận ra mấy thứ này, Lâm Hạo Minh nhìn vào mắt Tạ Nhược Lan, không khỏi cảm thấy có chút chột dạ hỏi: "Tạ sư tỷ, tỷ cho ta những thứ này làm gì?"
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau đem Ngân Cương thuẫn luyện hóa, còn bùa thì tự ngươi cất đi!" - Tạ Nhược Lan không trả lời, chỉ giục Lâm Hạo Minh.
Lâm Hạo Minh nghe thấy để cho hắn luyện hóa Ngân Cương thuẫn, tức khắc mặt héo queo nói ra: "Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn ta làm mồi hả?"
Tạ Nhược Lan thưởng thức cái mặt méo xệch của Lâm Hạo Minh, cười tủm tỉm nói: "Lâm sư đệ, cái gì gọi là mồi, chỉ là để ngươi ở nơi này với hai vật bảo hộ, để ngươi một mình tìm sâm Xích Dương, ta sẽ đi chỗ khác, nếu phát hiện có người gây phiền phức cho ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi đánh hắn!"
"Đây không phải là làm mồi dụ thì là cái gì?" - Lâm Hạo Minh hết chỗ nói, lúc này Lâm Hạo Minh mới phát hiện, cô nàng này thật ác độc.
Thượng phẩm pháp khí, vậy sẽ mất năm trăm linh thạch, pháp khí phòng ngự giá trị hiển nhiên càng cao hơn, còn tấm khiên nho nhỏ này, giá trị sợ rằng cũng phải bảy tám trăm linh thạch.
Từ những thứ Tạ Nhược Lan tiện tay ném cho hắn, Lâm Hạo Minh phát hiện, những thứ này đối với nàng mà nói chắc chắn không phải là đồ tốt nhất, bản thân hắn vẫn còn có chút xem thường mức độ giàu có của nàng.
Nàng giao cho hắn mua bán mấy món hàng, chẳng qua là tiền lẻ mà thôi.
Luyện hóa Ngân Cương thuẫn, mất gần một canh giờ, mới vừa luyện hóa xong, chợt nghe Tạ Nhược Lan thốt ra:
"Chúng ta đã đến khu vực biên giới ba phái, nếu tiếp tục phi độn, sẽ biến thành cái bia, mình ngươi đi lên phía trước đi!"
Chờ nàng nói xong, Lâm Hạo Minh nhìn lại, thì phát hiện Tạ Nhược Lan đã đáp xuống.
Lâm Hạo Minh cũng hiểu, phi độn ở loại địa phương này, quả thực quá chói mắt, đặc biệt là hắn chỉ mới ở Luyện Khí Kỳ tầng tám.
Khi Lâm Hạo Minh đáp xuống rừng rậm bên dưới, trên thực tế cũng đã đến lúc mặt trời mọc.
Trong hang động dưới đất.
Nấm dạ quang bởi vì buổi tối mới có thể phát sáng, cho nên thời gian ở thế giới dưới đất cùng mặt đất làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn trái ngược, Lâm Hạo Minh tuy rằng đã lâu không nhìn thấy mặt trời, nhưng đang ở nơi địa phương nguy hiểm này, nên cũng không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp.
Hắn vẫn nhận thức rõ, hắn bây giờ là một con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người giết chết.
Tìm kiếm sâm Xích Dương căn bản là cái cớ, nhưng khi Lâm Hạo Minh đưa cái này làm cớ, hắn chợt phát hiện, vận khí của hắn không phải quá tệ, tùy tiện đi một chút liền phát hiện một gốc cây sâm Xích Dương, hơn nữa còn rất lớn, phỏng chừng có dược lực trăm năm.
Làm chưởng quỹ hơn nửa năm, Lâm Hạo Minh cũng biết được giá trị cây sâm Xích Dương, sâm Xích Dương trăm năm, sợ rằng có thể bán ra không thấp hơn sáu mươi linh thạch, nếu là tu sĩ, có một phần thu nhập thế này, có thể đi về.
Bỏ bùn đất phía trên sâm Xích Dương, từ túi trữ vật lấy ra một hộp ngọc bỏ vào, Lâm Hạo Minh vừa muốn rời đi, bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng, liền xuất ra Tử Mẫu kiếm, đồng thời hét lớn:
"Người nào?"
"Đừng hiểu lầm, là đồng môn sư huynh đệ!" - Lúc này một chất giọng có chút trầm thấp vang lên, sau thân cây cách mấy chục trượng, có một chàng trai hai mấy tuổi, tướng mạo bình thường.
Lâm Hạo Minh dùng thần thức đảo qua đối phương, phát hiện đối phương tu vi cao hơn mình một tầng, hơn nữa là đệ tử nội môn.
"Đừng hiểu lầm, tại hạ Mạc Thành, lúc đi ngang qua đây thì thấy có người, phát hiện đồng môn sư đệ có thu hoạch, vốn muốn rời đi, không nghĩ tới bị ngươi phát hiện, thần thức sư đệ thật không kém!" - Mạc Thành cười ha hả nói.
Đối phương nói thần thức hắn không kém, việc này thì đúng, thân thể hắn tư chất kém, nhưng phương diện thần thức xác thực so với tu sĩ khác mạnh hơn nhiều, đây cũng có thể là ông trời muốn bồi thường, với tu vi của bản thân hiện tại, thần thức mạnh hơn nữa cũng có hạn, cho nên cũng không có tác dụng gì lớn.
"Nếu là đồng môn, sư huynh xin cứ tự nhiên!" - Lâm Hạo Minh làm động tác thủ thế với tên Mạc Thành chuẩn bị rời đi.
Mạc Thành gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi, ngay khi vừa xoay người thì quay đầu lại, hất một cái, đem ba cái phi đao đen thui phóng qua chỗ hắn.
Lâm Hạo Minh sớm đã có chuẩn bị, vỗ túi trữ vật, Ngân Cương thuẫn vừa nãy luyện hóa liền xuất hiện, trực tiếp chắn trước chân.
Kèm theo ba tiếng "choang choan choang", ba ngọn phi đao trực tiếp văng ra.
"Thượng phẩm pháp khí, trách không được ngươi mới Luyện Khí Kỳ tầng tám lại dám tới nơi này, quả nhiên có chỗ dựa!" - Nhìn thấy phi đao của mình bị văng ra, Mạc Thành nhìn Ngân Cương thuẫn, trong mắt lộ ra sự tham lam.
Lâm Hạo Minh nhìn thần sắc trong mắt hắn, lập tức kêu lên về phía sau hắn: "Sư tỷ mau ra tay!"
Mạc Thành thấy Lâm Hạo Minh kêu to, cười lạnh nói: "Trò này của ngươi mà muốn gạt ta, muốn chết!"
Lúc Mạc Thành vừa hô lên hai chữ "muốn chết", bỗng nhiên một đường sáng màu bạc trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.
Mạc Thành nhìn ngực mình có thêm một cái lỗ thủng, vẻ mặt không thể tin nhìn Lâm Hạo Minh.
Lâm Hạo Minh lắc đầu với hắn, nói:
"Ta từng nhắc nhở ngươi, đây chính là ngươi muốn chết, cũng đừng trách ta!"