Nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc Tiêu Hoằng không khỏi thay đổi. Tiêu Hoằng chỉ nhìn là biết người này bị bệnh tim cấp tính, tình trạng nguy cấp, mất mạng tới nơi.
Lại nhìn về phía Vương Lượng một lần nữa, Tiêu Hoằng xoay người, rất nhanh đi về phía ông lão ngã xuống đất. Đọc sách thuốc nhiều năm, hắn hiểu rất rõ, cứu người là thiên chức của Dược sư.
Nhưng ngay vào thời điểm Tiêu Hoằng đi về phía ông lão, Vương Lượng lại nhíu mày, mang cuốc chim tập kích Vương Lượng. Hắn sở dĩ làm như vậy bởi vì nhận định Tiêu Hoằng chỉ là Ngự Đồ cấp hai, còn chưa có khả năng công kích.
- Muốn tránh sao? Không dễ như vậy.
Vương Lượng nói xong, cuốc chim trong tay đã đập xuống bả vai Tiêu Hoằng.
Lần này nếu bị đánh trúng thì đúng là sẽ có kết cục không tốt. Mà Tiêu Hoằng cũng không dừng bước, chẳng thèm nhìn Vương Lượng, cánh tay hơi nhấc lên, trực tiếp bắt lấy cây cuốc chim.
Bởi vì có Thể Thái Huấn Luyện Pháp, mà bản thân lại đã là Ngự Đồ cấp ba, đối phó với Vương Lượng dù không cần Ma Văn thì Tiêu Hoằng vẫn thoải mái như thường.
- Hiện giờ ta không muốn dây dưa với ngươi. Ông bác kia không được rồi, cần phải trị liệu nhanh. Ta đề nghị chuyện của chúng ta có thể bàn sau.
Tiêu Hoằng cố gắng giữ giọng mình bình thản hết sức, nói với Vương Lượng.
- Hừ! Ngươi còn muốn chữa bệnh? Nói cho ngươi biết. Từ ca hạ lệnh, từ nay về sau không cho ngươi tiếp tục khám bệnh tại Đông Thành. Nếu không thì sẽ khiến ngươi hối hận. Còn lão già kia thì phải tới Diệu Đan Dược Quán của nhị ca, không có tiền thì khiêng đi.
Vương Lượng nói đầy lạnh lùng, lại càng có vẻ uy hiếp với Tiêu Hoằng, còn có ý đồ giãy ra khỏi tay Tiêu Hoằng.
Nhưng Tiêu Hoằng nghe thấy thấy, chẳng những không cho Vương Lượng thực hiện được mục đích mà ngược lại còn hơi dùng sức. Tuy rằng Tiêu Hoằng có bệnh nhưng lúc này cũng không ảnh hưởng tới cơ năng của hắn. Ngược lại trải qua nhiều ngày huấn luyện như vậy và Ngự lực tăng lên khiến lực lượng của hắn đã lớn phi thường.
Chỉ trong nháy mắt, Vương Lượng vốn hùng hổ chỉ cảm thấy cổ tay như bị kìm sắt kẹp cứng, giãy mấy cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại còn bị Tiêu Hoằng từ từ phát lực, khiến cổ tay hắn đau đớn.
Răng rắc!
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tiếng xương gãy đã truyền ra từ cổ tay Vương Lượng. Vương Lượng vừa rồi còn ra vẻ dữ tợn, lúc này bắt đầu biến thành đau đớn, trong lòng cũng kinh hãi. Hắn vạn lần không ngừ được Tiêu Hoằng nhìn như ốm yếu mà lại có khí lực lớn như vậy.
Leng keng.
Dưới sức nắm mạnh mẽ của Tiêu Hoằng, cái cuốc chim trong tay Vương Lượng cũng không kìm nổi mà rơi xuống mỏ đá Đông Thành. Vốn Vương Lượng giương nanh múa vuốt lúc này đau đớn tới mức bắt đầu run rẩy toàn thân.
Mà Tiêu Hoằng vẫn giống như đá tảng, đứng đó không nhúc nhích, mặc cho Vương Lượng giãy giụa thì tay vẫn không ngừng phát lực.
Tuy nhiên đúng lúc này khóe mắt Tiêu Hoằng bỗng hơi đổi, toát ra vẻ cảnh giác, sau đó đột nhiên bước lui lại phía sau.
Trong nháy mắt, một luồng năng lượng màu trắng bạc như tia chớp đánh vào giữa Tiêu Hoằng và Vương Lượng, lập tức xuyên qua một thân cây xa xa, hình thành một vết rất sâu.
Luồng năng lượng màu trắng này Tiêu Hoằng tất nhiên nhận ra, chính là Ma Văn thông thường của Ngự Đồ cấp ba -- Quang dực Chiến Văn.
Đưa mắt rất nhanh về hướng phát ra đột kích, Tiêu Hoằng chỉ thấy Từ Khanh chống tay vào hông, đứng cách đó hơn mười thước, sắc mặt âm trầm, lộ vẻ bất mãn và nghiêm khắc.
Phía sau hắn còn có Từ Nam.
Nhìn thấy Từ Khanh xuất hiện, một đám thôn dân vốn còn tranh đấu đều ngừng tay. Từ Khanh trong mắt bọn họ tuyệt đối là một tồn tại đáng sợ. Tuy rằng trong tay hắn chỉ có một Quang dực Chiến Văn nhưng so với quyền cước của người bình thường cũng lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong đám thôn dân có người đã nhìn thấy trước kia Từ Khanh dùng Quang dực Chiến Văn chặt một cánh tay của Dược sư có ý đồ phản kháng, sau đó đuổi khỏi Đông Thành Trấn.
Hiển nhiên trong mắt bất kể là thôn dân hay thợ mỏ bị thương, lần này Tiêu Hoằng gặp tai vạ tới nơi rồi. Từ Khanh sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Lý Nhạc vốn đang đánh nhau với đám thợ mỏ toa khỏe lúc này cũng bắt đầu chột dạ. Từ Khanh là Ngự Đồ cấp ba, có thể khống chế Chiến Văn đó. Nếu muốn đánh bại những thợ mỏ chỉ biết cậy mạnh như bọn họ thì thật sự là quá đơn giản.
Cho dù là Tiêu Hoằng, Lý Nhạc cũng cảm thấy chẳng ăn thua gì. bởi vì Ngự Đồ cấp hai chẳng có chút sức chiến đấu nào.
Trái lại về phía Vương Lượng và mấy thợ mỏ to khỏe kia dường như gặp người tâm phúc, mặt ai nấy đều đỏ bừng, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng lộ vẻ khinh thường.
Lão đại Từ Khanh tự mình ra tay, Tiêu Hoằng và Lý Nhạc này chắc chắn chịu không nổi.
Đồng thời có loại ý tưởng này nên đám thợ mỏ to khỏe kia đều đi tới cạnh Từ Khanh, đợi Từ Khanh lão đại ra lệnh.
Lúc này Từ Khanh lộ vẻ âm trầm mà uy nghiêm, Quang dực Chiến Văn trên cánh tay tỏa ra ánh bạc, mang theo sát khí, không ngừng lưu chuyển trên tay hắn.
Còn về đám thợ mỏ đứng cạnh hắn đều lộ vẻ khinh miệt vô tận. Nhất là Vương Lượng đang nghĩ tới lúc Từ Khanh chặt đứt tay Tiêu Hoằng rồi, mình tuyệt đối không để đối phương có kết cục tốt.
- Dám gây sự ở địa bàn do ta quản lý. Các ngươi không phải là ngại mình sống quá lâu đó chứ.
Mặt Từ Khanh âm trầm, dùng một giọng điệu đầy vẻ áp bức nói. Đây cũng là thói quen lâu ngày tạo thành. Dù sao nơi này cũng cách Thái Ngô Thành một khoảng, cấp trên căn bản không muốn tới. Vẫn một câu nói kia, Từ Khanh ở nơi này chính là ông trời!
- Là người của ngươi gây sự trước.
Lý Nhạc nơm nớp nói.
- Người của chúng ta gây sự là do các ngươi sai trước. Chưa được sự đồng ý của ta, mở phòng khám là sai.
Từ Khanh liếc nhìn Lý Nhạc một cái, lập tức lại chuyển hướng nhìn Tiêu Hoằng, con người hơi hơi nheo lại, giống như một con dã thú đang quan sát con mồi vậy.
- Nơi này không phải là mỏ đá Đông Thành, ngươi không có quyền quản chúng ta. Không cho phép chúng ta mở phòng khám bên ngoài mỏ đá Đông Thành là không phù hợp với quy định.
Lý Nhạc lại nói. Tuy nhiên thấy Ma Văn tràn năng lượng trên tay Từ Khanh, trong lòng hắn cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Thứ kia không phải là thứ người bình thường ngăn cản nổi.
- Quy định? Ở đây ta là quy định. Thực lực của ta chính là quy định. Không có sự phê chuẩn của ta thì ai mở phòng khám ở đây đều là phá quy định. Ta sẽ khiến hắn phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.
Từ Khanh lại nói.
Nghe thế thì thôn dân với thợ mỏ bị thương ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, liếc về phía Tiêu Hoằng, trong lòng thầm lo cho hắn. Hiển nhiên lần này Tiêu Hoằng gặp phiền lớn rồi, nói không chừng còn bị Từ Khanh đánh chết.
- Chuyện giữa ngươi và ta hy vọng lát nữa giải quyết. Ông bác kia không xong rồi, cần trị liệu gấp.
Tiêu Hoằng cố gắng khiến giọng mình bình thản hết mức mà nói với Từ Khanh, sau đó đi về phía ông lão đang nằm dưới đất kia.
Nhưng đúng lúc này Từ Khanh lại vung cánh tay một lần nữa. Một luồng sáng màu bạc bắn ra, một lần nữa bay về phía Tiêu Hoằng.
Đối mặt với tình cảnh này, Tiêu Hoằng không thể không lùi lại. Luồng năng lượng màu trắng bay qua người Tiêu Hoằng.
- Từ hôm nay trở đi, nghiêm cấm ngươi chữa bệnh ở đây. Còn lão già kia thì hắn chỉ cần chuẩn bị tiền là có thể tới Diệu Đan Dược Quán. Nếu không có tiền thì ngươi không cứu nổi hắn.
Từ Khanh nói, lời lẽ vô tình lạnh lùng. Trong mắt hắn chỉ có tiền!
- Ngươi đang ép ta ra tay đó.
Hơi nhìn về phía ông lão đau đớn giãy giụa, Tiêu Hoằng nghiến chặt hàm răng, vẻ bình thản cũng xuất hiện chút phẫn nộ.
Nghe nói như vậy, Vương Lượng và Từ Nam cũng cảm thấy khó tin nổi tai mình. Bọn họ không ngờ là một Ngự Đồ cấp hai nho nhỏ lại dám nói thế trước mặt Từ Khanh. Trong nhất thời, người nhìn ta, ta lại nhìn người, vẻ mặt ngoài khinh miệt cũng chỉ còn khinh miệt. Bọn họ thấy những lời này xem ra sẽ hoàn toàn chọc giận Từ Khanh. Tiêu Hoằng lần này chắc chắn chịu không nổi rồi.
Thôn dân, thậm chí đám người Lý Nhạc cũng lộ vẻ nghi hoặc và băn khoăn. Bọn họ tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng lại nói như vậy. Dựa theo ý nghĩ của bọn họ thì cách tốt nhất trước mắt là tranh thủ giải quyết hòa bình. Bởi vì ở đây không có ai là đối thủ của Từ Khanh. Chọc giận Từ Khanh cũng chẳng khác gì tự mình chuốc khổ.
Trong nhất thời, vẻ mặt đám người Lý Nhạc đã ẩn hiện sự sợ hãi, không biết phải làm sao cho phải.
- Bức ngươi ra tay? To mồm nhỉ. Hôm nay ta tật muốn nhìn ngươi ra tay thì đã sao?
Từ Khanh trầm giọng nói, vẻ mặt hơi dữ tợn, cười cười, đột nhiên mở hai tay. Trong nháy mắt hắn bắn ra ba đạo năng lượng chém về phía Tiêu Hoằng, hiển nhiên là vận dụng sát chiêu.
Hơi liếc về phía ba đạo năng lượng bắn về phía mình, Tiêu Hoằng cũng không trọn cách tránh né mà ngón tay động nhẹ lên túi Ma Văn. Kinh cức Ma Văn liền biến ảo trở thành hình thái năng lượng, vờn quanh cánh tay Tiêu Hoằng.
Ngay sau đó Kinh cức Ma Văn liền sinh trưởng từ tay Tiêu Hoằng, vung ra. Kinh Cức đằng giống như roi quét vào ba luồng năng lượng kia.
Chát chát chát.
Trong khoảnh khắc, ba luồng năng lượng trong như sắc bén trước mặt Kinh cức đằng liền vỡ nát giống như thủy tinh, tan rã trong hư không.
Đám người Lý Nhạc còn đang toát mồ hôi hộ Tiêu Hoằng lúc này nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều lộ vẻ kinh hãi, miệng há hốc ra.
- Chuyện...chuyện này...
Nhất thời Lý Nhạc không biết nói gì cho tốt, vẻ mặt vô cùng khoa trương.
- Hoằng ... Hoằng gia lại có thể khống chế Chiến Văn? Thế...thế hắn đạt cấp ba rồi...
Câu nói tiếp theo hắn không nói nổi, vẻ mặt tràn ngập vẻ khó tin.