Ma Ngân

Chương 33: Tra Hỏi





Xem chừng không lâu sau, chuyện đám người Từ Khanh mất tích sẽ bị phát hiện, đến lúc đó người phía cảnh sát chắc chắn sẽ tới điều tra. Nếu bây giờ mình đi, nhất định sẽ thành đối tượng tình nghi hàng đầu, cộng thêm trước đó mình có xung đột tới Từ Khanh, coi như đủ động cơ phạm tội.
Trước mắt, Tiêu Hoằng dự tính rất đơn giản, cứ ở trong này, người Ty cảnh sát muốn điều tra thế nào cũng được, dù sao bọn họ không tìm thấy thi thể, không thể xác định thành án giết người, hơn nữa cơ bản xác định mình không để lại bất kỳ chứng cớ nào chỉ về phía mình.
Buổi sáng tiếp đãi mấy lượt bệnh nhân, Tiêu Hoằng liền mở ra bản đồ Thái Ngô thành, bắt đầu xem xét chuẩn bị tìm một địa điểm thích hợp mở dược quán.
Tranh thủ thời gian còn ở trong mỏ đá, lựa chọn chuẩn bị mua xong thiết bị, sau đó đợi cho chuyện Từ Khanh qua đi, mình lập tức rời đi.
Ngoài ra là phải tăng thực lực lên, đối phó với cạnh tranh tàn khốc ở Thái Ngô thành, còn phải không ngừng thông qua tiến bộ tìm được phương pháp điều trị quái bệnh của mình, đây là điều mấu chốt nhất.
Nhìn tổng quát toàn bộ bản đồ Thái Ngô thành, tổng cộng chia bảy khu, gần như mỗi khu đều nằm trong tay một thế lực tương đối mạnh. Như là khu Nam Viên cơ bản do Tập đoàn Thiếu Giang quyết định; khu Tây Tân là địa giới Tập đoàn tài chính Hồng Bác, dấu hiệu rõ ràng là Tây Tân Ma Văn học viện, Viện trưởng Sài Tang; sát sau đó là khu Bách Hàm thuộc Tập đoàn Khoa Long, nhân vật đại biểu là Mai Long thần bí.
Đây cũng là ba khu vực phồn hoa nhất Thái Ngô thành.
Mà Tiêu Hoằng chuẩn bị chọn vị trí chính là tránh khỏi ba đại khu này, du sao ở đó người ta một tay che trời, không tiện cho bản thân Tiêu Hoằng phát triển, trọng yếu hơn là trong ba đại khu này không có ba thế lực lớn cho phép, đừng hòng kinh doanh trong đó.
Trải qua so sánh, cuối cùng Tiêu Hoằng quyết định địa điểm mở dược quán, chọn ở khu Hà Bình. Nơi này gần như không có thế lực lớn áp đảo một tay che trời, dễ dàng tận dụng mọi thứ, dễ cho phát triển sau này.
Chọn được vị trí cơ bản, Tiêu Hoằng khép bản đồ chuẩn bị tiếp tục tu luyện, tăng thực lực của mình thêm một bước. Huấn luyện vẫn cần tiêu hao Ngự lực, nhưng bởi vì có tồn tại của Ma Văn Châu xanh đen, cộng thêm chăm chỉ phấn đấu, cơ bản Tiêu Hoằng huấn luyện một ngày tương đương với hai ngày của người thường.
Đảo mắt thời gian đến chiều, Tiêu Hoằng đang ngồi trên giường tiến hành tu luyện, bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa.
Điều này làm cho thần kinh thả lỏng của Tiêu Hoằng hơi căng thẳng, vừa thu hồi Ma Văn Ngự hương, ngoài cửa liền truyền tới tiếng đập cửa dồn dập, tiếng đập cửa như vậy, Tiêu Hoằng có thể nghe ra là Lý Nhạc.
- Lý Nhạc, sao vậy?
Hé cửa phòng, Tiêu Hoằng nhìn Lý Nhạc sắc mặt nghiêm túc, hỏi.
- Hoằng ca, có chuyện lớn rồi, vừa nghe nói Từ Khanh cùng Từ Nam trong một đêm toàn bộ mất tích, bây giờ người Ty cảnh sát đang tìm manh mối ở Diệu đan dược quán. Hơn nữa ta ấy tiểu đệ trinh sát thử, nghe nói bọn họ liệt ngài, cùng với mấy người nữa vào danh sách đối tượng hoài nghi trọng điểm.
Lý Nhạc lau mồ hôi, không thở nổi nói.
- Vậy thì sao chứ?
Thần sắc Tiêu Hoằng bình thản nói, hắn cùng với Từ Khanh có xung đột, bị liệt vào đối tượng hoài nghi trọng điểm là chuyện rất bình thường, chỉ là không ngờ bị người ta phát hiện mất tích nhanh như vậy, rõ ràng còn có người khác biết tin tức Từ Khanh muốn giết mình. Theo kinh nghiệm ba năm ở trong này, Tiêu Hoằng suy đoán tám phần là vợ của Từ Khanh.
- Có phải người do ngài giết hay không, nếu là ngài, vậy mau chạy đi, những người Ty cảnh sát rất đáng sợ.
Lý Nhạc thần bí nói.
- Không phải.
Thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thản đáp, làm cho người ta cảm giác giống như Lý Nhạc mới là tội phạm giết người.

Ngay lúc này, tiếng còi cảnh sát bỗng nhiên vang lên ở xa xa truyền về phía Tiêu Hoằng. Nghe âm thanh này, thần sắc Tiêu Hoằng không đổi, vươn tay kéo Lý Nhạc vào, sau đó tự nhiên khóa cửa phòng.
- Nằm trên giường, đừng nói gì nữa.
Tiêu Hoằng phân phó, bởi vì biểu tình Lý Nhạc bây giờ thật là mất tự nhiên, làm cho người ta cảm giác giống như hắn là tội phạm giết người.
Cộc, cộc, cộc.
Một lát sau, tiếng xe Ma Văn ngừng lại, truyền vào trong tai Tiêu Hoằng là ba tiếng đập cửa trật tự, âm thanh nặng nề mơ hồ chứa cảm giác áp bách người ta.
- Ai?
Cẩn thận bôi lên trán Lý Nhạc thảo dược giảm bớt mệt nhọc, Tiêu Hoằng hỏi.
- Ty cảnh sát Thái Ngô thành, tìm ngươi hỏi mấy tình huống.
Ngoài cửa truyền vào giọng nữ.
Không nhiều lời, Tiêu Hoằng mở cửa phòng, đập vào mắt là một cô gái xinh đẹp cầm giấy chứng minh cảnh sát, đưa tới trước Tiêu Hoằng. Ở sau lưng cô gái xinh đẹp này còn có một người thân hình vạm vỡ, bên hông đeo súng lục ma văn, nhìn Ma Văn trên thân súng, Tiêu Hoằng liếc một cái kết luận ngay là Ma Văn cấp bảy.
- Có chuyện gì?
Ngữ khí Tiêu Hoằng bình thản hỏi, mặc kệ là biểu tình hay động tác, vừa không có lấy lòng nịnh nọt, cũng không có quá nhiều sợ hãi, lời nói không chải chuốt gì. Bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, càng giả vờ lại càng khiến người ta chú ý.
- Có thể đi vào nói chuyện không?
Nữ cảnh sát hỏi, lời nói rất nghiêm túc.
Tiêu Hoằng không kháng cự, trực tiếp nghiêng người cho hai cảnh sát viên đi vào, còn mình tùy tiện ngồi trên ghế ở bàn học.
Hai cảnh sát viên vào phòng, ánh mắt như máy quét, giả vờ vô tình quét một vòng trong phòng.
- Người đang nằm là bệnh nhân của ngươi?
Nữ cảnh sát đột nhiên hỏi, rõ ràng trước đó đã điều tra rõ ràng chi tiết về Tiêu Hoằng.
- Là bệnh nhân cũng là bạn.
Tiêu Hoằng trả lời rõ ràng, tiếp theo ra thế "mời", ý bảo hai người tùy ý.
Nữ cảnh sát viên ngồi trước ghế tròn, coi như khách khí, còn nam cảnh sát viên to con kia vẫn đứng ở giữa, rõ ràng là giả vờ, tiện tay lục lọi. Tiêu Hoằng rõ ràng, đó là đang tìm kiếm manh mối, nhưng mà Tiêu Hoằng cũng không ngăn cản, mặc kệ hắn là được.
- Từ Khanh, Từ Nam cùng với hai người nữa đã mất tích, ngươi có biết không?
Nữ cảnh sát viên ngồi ở bên cạnh Tiêu Hoằng, cầm lấy bản ghi chép nhẹ giọng hỏi.

- Biết, bằng hữu của ta vừa đến nói.
Tiêu Hoằng chỉ vào Lý Nhạc sau lưng trả lời.
- Nghe nói trước đó ngươi có xung đột với Từ Khanh, có chuyện này không?
Nữ cảnh sát viên lại hỏi, lời tuy ôn hòa, nhưng Tiêu Hoằng có thể nghe ra rõ ràng trong lời này có mùi vị cảnh giác.
- Có, ta mở dược quán ở đây là hành vi hợp pháp, nhưng hắn không cho phép, lúc đó còn có một bệnh nhân đang nguy kịch, hắn không cho ta trị liệu, vì thế ta đánh hắn.
Tiêu Hoằng trả lời chi tiết, hắn tạo cho người ta cảm giác thoải mái. Bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, chỉ cần không nói tới chuyện đêm qua, mọi chuyện đều nói chi tiết, không có che giấu, sẽ trở thành chỗ dựa của Tiêu Hoằng. Đối phương không có chứng cớ trực tiếp, hơn nữa không phải án mạng, là mất tích, đây mới là mấu chốt.
- Tiêu Hoằng phải không, xem ra ngươi thật thích đọc sách.
Đúng lúc này, nam cảnh sát viên to con kia tùy ý nói, cũng giả bộ tiện tay lục lọi trên giá sách của Tiêu Hoằng, lại cúi đầu nhìn sách vở xếp trên đó. Bên trong giá sách toàn là y học cùng Ma Văn, xếp ở ngoài còn nhiều chủng loại hơn, loại sách gì cũng có: tâm lý học, cơ giới học, kiến trúc học, thậm chí còn có hai quyển về món ăn.
- Trong sách có nhan như ngọc, có phòng hoàng kim.
Tiêu Hoằng liếc nam cảnh sát viên kia, trả lời khéo léo.
- Ta cũng có một đứa con trai, tuổi không kém ngươi lắm, nếu hắn cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi.
Nam cảnh sát viên tùy tiện nói, tiếp theo vẫn giả vờ lật xem, biểu tình bề ngoài hiền hòa, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Tiếp theo, nữ cảnh sát viên lại hỏi một ít vấn đề, nam cảnh sát vẫn tán gẫu vài câu với Tiêu Hoằng. Bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nam cảnh sát viên đang làm mình phân tâm, muốn tìm được sơ hở trong lời nói.
Chẳng qua Tiêu Hoằng nhìn thấu điểm này, đã quy hoạch nguyên vẹn cho câu trả lời của mình, phàm là chuyện đêm qua, Tiêu Hoằng một mực một mực chắc chắn mình ở trong nhà, không có đi ra ngoài. Về phần chuyện khác, Tiêu Hoằng trả lời chi tiết toàn bộ, lời nói không hề có sơ hở.
Hỏi chừng nửa giờ, hai cảnh sát viên không mò ra được chút tin tức hữu dụng nào từ miệng Tiêu Hoằng, chỉ có thể đi về.
- Người có thể đánh bại Từ Khanh như ngươi chỉ làm một thợ mỏ, không khỏi đáng tiếc quá chứ.
Lúc ra khỏi phòng, nam cảnh sát viên nói tiếp.
- Đúng vậy, cho nên bây giờ ta đang cân nhắc đường ra, chỉ là từ nhỏ sống ở thôn trong núi, không có nhiều kiến thức lắm, không dám tùy tiện đi ra ngoài.
Tiêu Hoằng cười cười đáp lại, những lời này là đặt tiền đề ình rời đi sau này, dù là mình sắp đi cũng sẽ giảm bớt hoài nghi.
Chậm rãi khép cửa phòng Tiêu Hoằng, nữ cảnh sát viên nhỏ giọng hỏi nam cảnh sát:
- Sư huynh, có phát hiện gì?
Nam cảnh sát viên khẽ lắc đầu:
- Nếu Từ Khanh đã chết, ta tình nguyện tin không phải hắn là hung thủ.
- Vì sao?
Nữ cảnh sát viên khó hiểu hỏi.
- Ta lưu ý bộ sách hắn đọc, có tới mấy trăm bản, ta có thể khẳng định hắn nghiên cứu rất cẩn thận, thậm chí còn để lại ghi chú. Ở trong những sách đó, ta còn thấy được pháp điển Phục Thản Đế Quốc, tâm lý học, tâm lý học tội phạm, biểu diễn học... Người đọc nhiều sách như vậy sẽ có kiến thức uyên bác, điều này cũng có nghĩa rất khó đối phó, thậm chí hiểu biết nhiều hơn chúng ta. Hơn nữa ta có thể nhìn ra người này có tố chất tâm lý rất mạnh, không dễ làm đâu.
Nam cảnh sát viên giải thích.
- Vậy...
Nữ cảnh sát viên nhất thời không nắm chắc, biểu tình nghiêm túc vừa nãy giờ không còn chút nào. Nữ cảnh sát viên rất rõ ràng, một người đọc thuộc pháp điển Phục Thản Đế Quốc, nắm giữ pháp luật rõ như lòng bàn tay, cảnh sát viên sợ nhất người như vậy. Bởi vì bọn họ có thể lợi dụng sơ hở trong pháp luật, còn thường hay cầm pháp luật làm vũ khí áp chế cảnh sát viên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.