Ma Ngân

Chương 341: Ứng Đối





Tiêu Hoằng rất rõ ràng, Bối La quân đoàn mà muốn lớn mạnh lên, binh lực là một phần, nhưng các nhân viên kỹ thuật ưu tú cũng rất mấu chốt, hiện tại mà nói, chế tác Ma Văn khung máy móc cũng cần đến nhân thủ, cho dù không thể để cho bọn họ biết được kỹ thuật cơ mật, nhưng mà để cho bọn họ khuân vác hàng hóa thì cũng được rồi.
Càng trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, kỹ thuật cơ mật của Ma Văn khung máy móc là không thể bị trộm đi được, trừ khi ở nắm giữ kỹ thuật văn trong văn và Để Văn, rồi giết chết Tiêu Hoằng, cướp đi Ma Văn châu của hắn, nhưng mà các nhân viên công tác trói gà không chặt này có thể làm được hay sao?
Giải quyết xong chuyện trước mắt này, Tiêu Hoằng lập tức tiến vào trụ sở lâm thời, nghiên cứu Ma Văn châm kiểu mới, thậm chí còn tìm kiếm thêm để tiếp tục tăng lên Ngự lực.
Nơi này khác với Bối La thư viện, ngoài việc tăng lên Ngự lực, dường như Tiêu Hoằng cũng không có việc gì để làm cả.
Về phần nhiệm vụ bố trí nhân thủ thì đám người La Kiệt có thể làm được.
Cùng lúc đó, trong Bộ tổng chỉ huy chiến khu Hi Lạc Tinh, hội nghị tác chiến nhằm vào Ma Văn khung máy móc vẫn đang hừng hực khí thế tiến hành.
Hình ảnh Liệp Ưng quân đoàn bị huỷ diệt đang liên tục được phát ra.
Trung tâm hội nghị là Bệ Đồ, lúc này hắn mang vẻ mặt nghiêm túc, xen lẫn vẻ khó tin nhìn vào màn hình.
Nhất là khi nghe thấy tên của Tiêu Hoằng, trên mặt Bệ Đồ lại hiện lên một chút kinh hãi, hắn vạn lần không ngờ được, tên mao đầu tiểu tử tại Thái Ngô Thành kia, đầu tiên là đánh chết Bác Dương, sau đó lại trực tiếp giết tới chiến tuyến Tây Cương, tiêu diệt Liệp Ưng quân đoàn.
Không hề nghi ngờ, nếu cái chết của Bác Dương khi trước chỉ làm cho Bệ Đồ cảm thấy giật mình, vậy thì lúc này Liệp Ưng quân đoàn bị tiêu diệt, đã khiến cho tim của Bệ Đồ đau như cắt.
Cứ theo xu thế này, người sẽ chết sau đó chẳng phải sẽ là Hà Long hay sao?
Vào lúc này, Bệ Đồ đã cảm nhận được, Tiêu Hoằng trước đó hắn vẫn coi như một con kiến, hiện tại đã mang đến cho hắn uy hiếp rất lớn, nhất là Ma Văn khung máy móc kia, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tưởng tượng ra, rốt cuộc Tiêu Hoằng chế tạo ra thế nào.
- Phương án cuối cùng để tấn công Ma Văn khung máy móc, cứ dựa theo thương lượng vừa rồi mà làm, đồng thời ra lệnh nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học cho ta, phải dùng hết khả năng tiến hành nghiên cứu, bởi vì ta có thể khẳng định, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mà hôm nay chúng ta nhìn thấy có lẽ không lâu sau, toàn bộ chiến tuyến Tây Cương sẽ tràn ngập loại Ma Văn khung máy móc này, nếu đến lúc đó mà chúng ta còn chưa tìm được biện pháp đối phó với Ma Văn khung máy móc, thì toàn bộ tướng sĩ chúng ta sẽ chờ chôn xác tại chiến tuyến Tây Cương, thậm chí là các chiến tuyến khác đi!
Bệ Đồ nhíu mày, hạ lệnh.
- Đã rõ, Bệ Đồ đại nhân!
Hà Long đáp.
- Mặt khác, trong thời gian này, phải ra sức thu thập tình báo về Tiêu Hoằng, càng kỹ càng tỉ mỉ thì càng tốt, tốt nhất là có thể tìm cơ hội, âm thầm giải quyết hắn đi!
Bệ Đồ tiếp tục hạ lệnh, sau đó ngắt liên lạc, dù sao hắn còn là quan tổng chỉ huy của ba chiến tuyến, không có khả năng dành toàn bộ lực chú ý vào riêng chiến tuyến Tây Cương được.
Sau khi Bệ Đồ ngắt liên lạc, Hà Long cũng bắt đầu ra lệnh cho các nhân viên nghiên cứu khoa học, ra sức tăng tốc độ dựa theo ý tưởng khi nãy để chế tạo ra vũ khí đối phó với Ma Văn khung máy móc.
Tại Cứ điểm số 10 thì lúc này dã là chạng vạng tối, bốn phía bão cát cũng khó mà ngừng lại, mặt trời hạ xuống phía tây, nhưng vẫn rất chói mắt, ánh nắng chiếu lên trên mặt đấy hoang vắng màu cam, hình thành một phong cảnh rất đẹp.
Nhưng xinh đẹp cũng không có nghĩa là nơi này có thể sinh sống được, không có thực vật, cũng có nghĩa rằng không có dưỡng khí, hàm lượng dưỡng khí trong không khí chỉ có không đến 2%, bởi vậy trước khi ra khỏi cửa, thì cần trang bị khôi giáp phủ kín toàn thân mới được.
Hoàn thành mấy giờ tu luyện, Tiêu Hoằng liền đi ra khỏi phòng ngủ nhỏ trong Cứ điểm số 10, xem xét một chút binh lực phân bố, rồi lại lần nữa ngồi trước một bàn viết giản dị, tiếp tục cải tiến biện pháp tăng lên Ngự lực, chủ yếu đó là nghiên cứu thay đổi dược vật.

Đối với nghiên cứu về dược vật, Tiêu Hoằng cũng tuân theo một nguyên tắc tối thiểu, đó chính là cam đoan tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng phụ nào, bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, vừa mới trải qua Văn đan trị bệnh thanh tẩy, thân thể của Tiêu Hoằng tạm thời đã không chịu nổi bất kỳ độc tố nào xâm nhập nữa.
Ngay khi Tiêu Hoằng ra sức chuyên chú nghiên cứu Ma Văn thông tin bỗng nhiên rung lên, người gọi đến là La Kiệt.
- Chuyện gì?
Nối liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Tiêu Hoằng, hai đoàn trưởng vừa mới lên chức của đế quốc sư 19 đã chạy tới đây, đều là vì mua sắm Ma Văn khung máy móc mà đến, ngươi xem nên làm thế nào?
La Kiệt hỏi, hắn cũng biết, đừng nhìn hắn là đoàn trưởng, nhưng mà chuyện này thật sự hắn không thể làm chủ được chút nào.
- Có những ai đến?
Tiêu Hoằng khẽ buông cây bút máy trong tay, nhẹ nhàng hỏi.
- Đoàn trưởng Kiệt Thân của Hải Long đột kích đoàn, còn có đoàn trưởng Phùng Chinh của quân đoàn 241.
La Kiệt đáp khá chi tiết.
Hải Long đột kích đoàn thực lực nằm vào cấp B quân, về phần thứ 241 đoàn thì là cấp C đoàn hiếm thấy, lúc trước có thể nó là ngang hàng với Bối La, nhưng hiện tại Bối La quân đoàn đâu còn như xưa nữa.
Trực tiếp quét sạch cả ổ của Liệp Ưng quân đoàn, thử hỏi một chút, bây giờ còn có người nào dám gọi Bối La quân đoàn là “vật hy sinh” nữa hay sao?
- Đoàn trưởng Cáp Y Mỗ của Tô Môn quân đoàn không tới ư?
Tiêu Hoằng hỏi lại, có thể nói, Tô Môn quân đoàn của Cáp Y Mỗ là đệ nhất chủ lực đoàn của đế quốc sư 19, cùng Vân Đoan quân đoàn của Đặc Luân Đột Kích sư được hưởng địa vị giống nhau, nhưng nếu luận về thực lực, thì vẫn có chênh lệch nhất định với Vân Đoan quân đoàn.
- Lần trước, chúng ta chiếm đại tiện nghi của bọn họ, Cáp Y Mỗ làm sao còn muốn tới nữa. Hơn nữa nghe Kiệt Thân nói, Cáp Y Mỗ căn bản là không cần Ma Văn khung máy móc.
La Kiệt đáp.
- Coi như hắn thức thời, bảo họ cứ đợi một chút đã.
Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp ngắt liên lạc, bắt đầu thu thập mấy thứ trên bàn.
Cùng lúc đó, ở trong phòng khách của Cứ điểm số 10, hai gã đoàn trưởng đang nói chuyện phiếm với Bì Nặc, sắc mặt mang vẻ lấy lòng, còn trong lòng thì đang tính toán xem làm thế nào để ép giá đây.
Điều này cũng không có gì đáng trách, bản kinh tế thì hai quân đoàn này vẫn có thể chịu được, nhưng mà bản xa hoa lại lên đến 500 vạn kim a, số tiền này bất kể đối cấp B quân, hay là cấp C quân, tuyệt đối là con số vô cùng khổng lồ.
Nhưng mà bọn họ cũng có thể cảm nhận được, Ma Văn khung máy móc bản xa hoa tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với bản kinh tế, trước hết không nói tới cấu tạo bên trong, chỉ riêng súng trường Cự Liên cũng đã đủ hấp dẫn người khác rồi.
- Bì Nặc Tham mưu trưởng, đến đây, mời ngài uống nước.

Phùng Chinh ngồi trên ghế cười nói, sau đó cầm lấy ấm trà, rót đầy một chén trước mặt Bì Nặc.
- Phùng thượng tá, ngài đừng khách khí, làm cho ta cứ như mình là khách vậy, hiện tại Long Liệt Tinh này đang do Bối La quân đoàn tiếp quản, các ngươi từ xa tới là khách, vai chủ nhân do ta diễn là được rồi.
Bì Nặc nhấp một ngụm nước trà, giả mù sa mưa nói, trong lòng thì vô cùng sảng khoái.
Trước đây đều là Bì Nặc đi lấy lòng các chủ nhân quân đoàn khác, hiện tại lại được hai đại đoàn trưởng hầu hạ, hắn vẫn còn có chút chưa quen.
- Bì Nặc Tham mưu trưởng, về Ma Văn khung máy móc bản xa hoa, người xem... xem có thể rẻ hơn một ít hay không, 500 vạn kim là một con số thật sự quá mức khổng lồ.
Phùng Chinh xoa xóa tay, bày ra một bộ dáng khó xử.
- Cái này... Ta cũng không làm chủ được, Ma Văn khung máy móc do Tiêu Hoằng nắm giữ kỹ thuật trung tâm nhất, đừng nói là ta, về mặt này, thì cho dù là Thượng tá La Kiệt cũng không làm chủ được, hơn nữa ta cũng phải nói thẳng, giá 500 vạn kim đã được coi là vô cùng rẻ rồi.
Bì Nặc nhẹ nhàng đáp.
- Nhưng...
Không đợi Phùng Chinh nói hết lời, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở ngoài cửa, nét mặt vẫn rất lạnh lùng, làm cho người ta có một loại cảm giác không thể thân cận được.
Tiêu Hoằng không để ý đến Kiệt Thân và Phùng Chinh, trực tiếp ngồi trên chủ vị tại phòng khách, sau đó mới hơi nhìn Kiệt Thân và Phùng Chinh một cái.
- Phương án mua sắm thì hai vị đã thấy, vì chúng ta cùng ở trong một sư đoàn, nên ta cho các ngươi quyền ưu tiên mua sắm, đợi khi các ngươi mua sắm xong, ta mới tính đến các sư đoàn khác!
Tiêu Hoằng rốt cục lên tiếng, mở miệng đã đưa ra một cái ưu đãi.
Đối với ưu đãi bằng nước bọt này của Tiêu Hoằng, nét mặt Kiệt Thân và Phùng Chinh vẫn chưa hiện lên vẻ vui mừng, nguyên nhân chính là do giá cả, bản kinh tế có giá 50 vạn kim thì bọn họ miễn miễn còn vẫn là có thể tiếp nhận được, nhưng mà bản xa hoa với giá 500 vạn kim kia thì lại...
- Bản kinh tế thì Hải Long đột kích đoàn dự định mua 3 chiếc, về phần bản xa hoa, không biết Tiêu đại nhân có thể giảm một chút không, ngài cũng biết cấp B quân được đãi ngộ coi như không tồi, nhưng mà 500 vạn kim thật sự có chút nhiều, nếu mà mang ra, thì phỏng chừng hơn 4000 người của quân đoàn chúng ta phải gặm rễ cây thay cơm sống qua ngày mất.
Kiệt Thân trước hết bày tỏ thái độ.
Keng... keng... keng...!
Gần như ngay khi Kiệt Thân vừa nói xong, cánh tay Tiêu Hoằng đã vung lên, một khối kim loại lớn bằng cái đinh đã được chuẩn xác ném tới trước mặt Kiệt Thân.
Kiệt Thân có chút kinh ngạc, hắn không rõ Tiêu Hoằng có ý gì, tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận cầm khôi kim loại bằng cái đinh kia lên, nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt đại biến.
Thân là Thượng tá đoàn trưởng của cấp B quân, Kiệt Thân tự nhiên có kiến thức rộng rãi, gần như ngay khi cầm khối kim loại nhẵn mịn vào trong tay, Kiệt Thân liền cảm nhận được chỗ không tầm thường.
- Đây... đây là hợp kim Vi Mễ ư?
Kiệt Thân hơi ngẩng đầu, sắc mặt kinh ngạc nói với Tiêu Hoằng.
- Không sai, đều là trong một sư đoàn, coi như là người một nhà, ta cũng không cất giấu với các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, hộ giáp của Ma Văn khung máy móc bản xa hoa thì toàn bộ đều sử dụng loại kim loại này tạo thành.
Tiêu Hoằng hướng ánh mắt về phía Kiệt Thân cùng Phùng Chinh, gằn từng chữ một.
- Điều này...
Kiệt Thân cùng Phùng Chinh nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, khóe miệng cũng hơi mở ra, dùng hợp kim Vi Mễ cực kỳ đắt đỏ làm hộ giáp, bọn họ đều có chút không dám tin vào tai mình.
Hợp kim Vi Mễ có giá bao nhiêu, bọn họ tự nhiên rất rõ ràng, nếu thực sự dựa theo lời của Tiêu Hoằng, như vậy thì bản xa hoa này thật sự rất rẻ so với cái giá 500 vạn kim.
- Tiêu đại nhân, toàn bộ dùng hợp kim Vi Mễ? Ngài... ngài không phải đang đùa đó chứ!
Cố gắng ngăn lại sự rung động trong lòng, Kiệt Thân bày ra một bộ mặt tươi cười, cũng tiện tay lau đi mồ hôi trên trán.
Đối với nghi hoặc của Kiệt Thân, Tiêu Hoằng cũng không đáp ngay, mà chậm rãi đứng lên, ý bảo hai vị đoàn trưởng đi cùng hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.