Hơi ngẩng đầu, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một chiếc Ma Văn xe thể thao màu vàng bỗng nhiên đứng trước cửa Đại Hoằng Dược Quán, tiếp theo liền từ trong xe có một nam nhân đi ra, hắn không lớn tuổi hơn Tiêu Hoằng là mấy, mặc trên người một thân trang phục hàng hiệu, mái tóc được chải chỉnh tề, tuy nhiên, sắc mặt lại vô cùng âm trầm.
Nam nhân này đi xuống xe, trực tiếp tiến vào bên trong dược quán, không đợi Tiêu Hoằng hỏi, chỉ thấy ánh mắt hắn hơi quét qua Đại Hoằng Dược Quán, trực tiếp nhắm ánh mắt ngay vào nữ nhân trên giường bệnh, còn có Lý Nhạc ở bên cạnh nữa.
- Hân nhi, tên tiện nhân nhà ngươi này, không thể tưởng được ngươi lại ở trong này gặp tình nhân!
Nam nhân này nói xong, trực tiếp bước lên, vả hai cái tát vào miệng Lý Nhạc, sau đó lại bồi thêm một cước, xô Lý Nhạc ngã xuống giường bệnh đối diện.
Còn không kịp phản ứng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Lý Nhạc đã lập tức bị đánh phủ đầu, có chút không kịp phản ứng.
- Ngay cả loại người thế này mà ngươi cũng không bỏ qua, người bảo ta phải làm sao hả?
Nam nhân này nói, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
- Ngươi làm gì kệ ngươi, người ta đang ở trong này xem bệnh, ai cần ngươi lo?
Nữ nhân được gọi là Hân nhi này có chút bất mãn mà đáp lại.
- Xem bệnh?
Nghe xong, nam nhân này hơi đánh giá bốn phía, cũng bắt đầu chú ý tới Tiêu Hoằng ở sau quầy, hiển nhiên nếu là yêu đương vụng trộm, làm sao lại đi chọn một chỗ như vậy, trong lúc nhất thời trên mặt hắn có chút xấu hổ.
- Hừ!
Hân nhi đang nằm trên giường bệnh, đúng lúc này làm ra một bộ dáng tức giận.
- Ách, thật sự xin lỗi bảo bối, ta hiểu lầm ngươi rồi, đừng tức giận a, ta đây cũng chẳng phải là rất quan tâm đến ngươi hay sao? Hơn nữa, nếu ngươi xem bệnh, thì đi tới Xuân Ngôn Dược Quán đối diện thì tốt hơn, đến chỗ rách nát này làm gì?
Nam nhân này nói xong, liền thật cẩn thận nâng Hân nhi dậy, sau đó nhìn về phía Lý Nhạc vừa bị đánh nằm nghiêng trên giường bệnh.
Thấy tên này không có thương tổn quá lớn, nam nhân này liền tiện tay lấy ra mười miếng ngân tệ từ bên trong túi tiền, ném vào bên cạnh Lý Nhạc.
- Thật có lỗi, bằng hữu, đánh nhầm người rồi, mười ngân tệ này coi như làm tiền thuốc men đi!
Nam nhân nói xong, ngông nghênh bước đi, ôm lấy Hân nhi, bước chân chậm rãi đi về phía cửa.
Lý Nhạc đang lồm cồm bò dậy từ trên giường, đã kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, trong lòng cũng rất nghẹn khuất, rất nổi giận, nhưng mà hắn lại không biết nên trút giận như thế nào, dù sao người ta đã xin lỗi, tuy rằng không thành khẩn, nhưng mà Lý Nhạc cũng khó mà nói thêm gì được, trọng yếu hơn là hắn đã trả tiền, hiển nhiên đây cũng không phải là hạng người bình thường.
Xoạt...!
Ngay khi nam nhân này vừa ôm Hân nhi đến cửa, một cái vỏ chuối từ quầy tiếp khách vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, vô cùng chuẩn xác rơi xuống dưới chân nam nhân này.
Trong nháy mắt, nam nhân này giẫm lên vỏ chuối tiêu, dưới chân vừa trợt, thân mình đột nhiên ngả về phía sau, tuy nhiên hắn cũng không bởi vậy mà ngã xuống, thân thể rất nhanh xoay lại, lảo đảo ổn định trọng tâm.
Tuy nhiên, đúng lúc này, nam nhân lại đột nhiên nhìn thấy, Tiêu Hoằng vẫn luôn đứng sau quầy hàng, không nói tiếng nào nãy giờ, bỗng đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không nói gì cả, vươn cánh tay ra, trực tiếp cho nam nhân này hai cái tát giòn tan, sau đó là một cước cứng rắn, đá vào bụng tên này, khiến cho hắn văng ra ngoài, cho tới khi va vào khung cửa thì mới ngừng lại được, sau đó té lăn quay trên mặt đất.
Mà Tiêu Hoằng thì vẫn luôn mang vẻ mặt bình thản, nhưng nhìn kỹ cũng thấy có chứa một tia âm trầm, mấy ngày qua, hắn vốn đã mang một bụng tức giận, đúng vậy, Tiêu Hoằng sẽ nhường nhịn, nhưng là cũng có một mức độ mà thôi, loại hành vi cưỡi trên cổ mình thế này, thì Tiêu Hoằng không thể dễ dàng tha thứ được.
- Ách, thực xin lỗi, đánh nhầm người!
Giọng của Tiêu Hoằng rất bình thản, tiếp theo lấy từ trong túi tiền ra 10 miếng ngân tệ, ném vào trước mặt nam nhân:
- Mười ngân tệ coi như làm tiền thuốc men đi.
Hành động này của Tiêu Hoằng trong nháy mắt đã khiến cho nam nhân này xanh mét mặt, hắn tự nhiên biết vì sao Tiêu Hoằng phải làm như vậy, chính là lặp lại những gì hắn vừa thực hiện mà thôi, tuy nhiên, hắn làm những điều đó thì còn có thể, nhưng mà lại bị một tên tiểu Dược sư làm, vậy thì hắn không thể dễ dàng tha thứ được!
- Ngươi đang muốn chết hay sao!
Nam nhân rít lên qua kẽ răng, tiếp theo liền nhanh chóng lấy ra Ma Văn quang dực từ trong ngực, tuy nhiên, đúng lúc này, hắn lại phát hiện, phía trên trán đột nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh, hơi ngẩng đầu, sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng đang đứng đối diện hắn, đã nâng lên cánh tay, bàn tay hướng về phía trước, có bốn thanh năng lượng thể hình dạng răng nanh hiện ra, khoảng cách cái trán của hắn chỉ không đến 10 milimet.
Lại một lần nữa nhìn khuôn mặt bình thản mà âm trầm của Tiêu Hoằng, khóe miệng nam nhân không khỏi giật giật, tiếp theo dùng giọng điệu âm trầm nói:
- Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Tùy Tuấn, cha ta là Tùy Giang, Trưởng ty Cảnh Sát Ty tại khu Hà Tây, hôm nay ngươi dám động ta một chút, ngươi có tin hay không, ta cho ngươi không nhìn được ánh mặt trời ngày mai.
- Ta không quan tâm phụ thân ngươi là ai, ta không thích trêu chọc người khác, nhưng cũng không hy vọng người khác tới phóng uế trên địa bàn của ta!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp lại, có thể nói, hiện tại chỉ cần Tiêu Hoằng hơi điều động một chút Ngự lực trong cơ thể, thì có thể thoải mái lấy mạng tên tự xưng là Tùy Tuấn này.
Một bên Hân nhi thì che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hãi tới mức trắng bệch, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, vừa rồi Tiêu Hoằng vẫn còn rất bình thản, vậy mà lại có hành động như thế.
Lý Nhạc ngồi trên giường bệnh thì lại chớp chớp mắt, không hề nghi ngờ, hành động của Tiêu Hoằng trong mắt hắn tuyệt đối là thống khoái, tuy nhiên, nghe khẩu khí của tên tự xưng là Tùy Tuấn kia, dường như là lai giả bất thiện a.
- Tốt, có bản lĩnh thì ngươi chờ đó cho ta, trước khi trời tối, ta không cho nơi này của ngươi đóng cửa, thì ta sẽ mang họ của ngươi!
Nói xong, Tùy Tuấn hơi hơi lui hai bước về phía sau, kéo Hân nhi đi lên Ma Văn xe thể thao, nhanh như chớp rời khỏi đây.
Thấy Ma Văn xe thể thao biến mất ở trong tầm mắt, Lý Nhạc thật cẩn thận đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói:
- Hoằng ca, xem ra tên này có chút lai lịch, dường như cũng không nhỏ đâu, lần này chúng ta nên làm cái gì bây giờ a?
- Làm thì đã làm rồi, những việc bây giờ nên làm thì cứ thế mà làm thôi!
Tiêu Hoằng đáp lại, thu hồi Hổ Nha Chiến Văn, một lần nữa trở lại bên trong quầy, hết sức chuyên chú đọc sách, đây là một bộ sách về chế tác Ma Văn rất cao cấp.
Cùng lúc này, ở một con đường nào đó tại khu Hà Tây, Ma Văn Xa màu vàng của Tang Hoành Vân đang chậm rãi chạy, những nơi nó đi qua, bất kể Ma Văn Xa dạng gì thì đều cố ý hoặc vô tình né tránh ra.
Tại chỗ ngồi phía sau Ma Văn Xa, Tang Hoành Vân và đại đệ tử Triệu Thanh đang ngồi ngay ngắn.
- Sư phụ lần này từ Tác La Thành gấp gáp trở về, có phải là do chuyện về Quyền Tàng hay không?
Triệu Thanh cung kính hỏi, từ sáng sớm thì Hành Giả Ma Văn cửa hàng đã công bố tin tức Quyền Tàng bán ra Ma Văn ra bốn phía, Triệu Thanh tất nhiên là trước tiên báo tin này cho sư phụ của mình.
- Đúng vậy!
Tang Hoành Vân mặt không đổi sắc, đáp lại rất ngắn gọn.
- Chỉ là một người Quyền Tàng, cần phải khiến cho sư phụ lao sư động chúng như thế hay sao?
Triệu Thanh thăm dò hỏi.
- Người này, nếu thật sự lợi hại giống như đồn đại, thì rất có thể đánh vỡ toàn bộ cân bằng tại Thái Ngô Thành, giống như một nhân tố thay đổi cán cân tiểu ly, Sài Tang, Lôi Vinh Hiên đều đã tỏ vẻ có hứng thú đối với Quyền Tàng, bất kể Quyền Tàng gia nhập một nhà nào, đều sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, không thể không đề phòng trước!
Tang Hoành Vân nhẹ nhàng nói, cũng tiện tay gỡ ra cái bao tay màu trắng.
- Ồ, đúng rồi, lần này sư phụ đi Tác La Thành, có phát hiện gì không? Có phải thật sự sẽ có đại nhân vật muốn tới nơi này của chúng ta hay không?
Triệu Thanh hỏi tiếp.
- Đúng vậy, hơn nữa nhân vật này tuyệt đối khiến người ta không tưởng được, lúc ấy ta cũng giật mình!
Tang Hoành Vân đáp.
- Là ai vậy?
Triệu Thanh tò mò hỏi.
Tang Hoành Vân chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.
Cùng lúc đó, Ma Văn Xa màu vàng của Tang Hoành Vân chậm rãi rẽ một chút, đi vào con đường có Đại Hoằng Dược Quán.
- Nơi này từ lúc nào thì có thêm nhiều dược quán như vậy?
Nhìn hai bảng hiệu cực kỳ bắt mắt cách đó không xa, Tang Hoành Vân nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ta đã điều tra, cái lớn ở đó là Xuân Ngôn Dược Xá, ngày hôm qua mới vừa khai trương, dường như cố ý cướp đoạt sinh ý của Đại Hoằng Dược Quán, lão bản là đồ đệ của Tịch Phúc, mà lão bản của Đại Hoằng Dược Quán, thì sư phụ cũng biết, hắn gọi Tiêu Hoằng!
Triệu Thanh đáp.
Nghe được tên Tiêu Hoằng, Tang Hoành Vân thần sắc hơi động, cái tên này hắn đã nhiều lần nghe nói qua, một thợ mỏ hèn mọn, vậy mà tên lại có thể truyền vào trong tai hắn nhiều lần, đây đúng là hiếm có.
- Lại là hắn!
Tang Hoành Vân không kìm được tự nhủ một tiếng.
- Sư phụ cảm thấy hứng thú đối với hắn ư? Lại nói tiếp, Tiêu Hoằng này vẫn rất không đơn giản, mặc dù minh bạch chính mình được không thể trị liệu được bệnh nan y, nhưng vẫn còn không buông tha ý chí cầu sinh, mấy ngày trước đây vừa mới rời khỏi công tác tại mỏ đá, đi vào Thái Ngô Thành kinh doanh dược quán này, trọng yếu hơn là, nghe nói Ngự lực của hắn đã đạt tới Ngự Đồ cấp bốn, khó được a!
Triệu Thanh nói rất chi tiết.
- Một người đã minh bạch rằng tiền đồ xa vời, nhưng vẫn còn muốn nghịch thế mà đi, có chút ý tứ!
Tang Hoành Vân nhẹ nhàng tự nói, sắc mặt ẩn hiện có chút ý cười.
- Hay là sư phụ cảm thấy hứng thú đối với hắn?
Triệu Thanh tò mò hỏi.
Tang Hoành Vân không đáp lại, vươn tay nhẹ nhàng gõ vào bả vai lái xe.
Lái xe hiểu ý, chậm rãi ngừng Ma Văn Xa, đứng cách Đại Hoằng Dược Quán mấy chục thước.
Trong Đại Hoằng Dược Quán, Tiêu Hoằng vẫn lẳng lặng đọc sách, mà Lý Nhạc thì đang đi đi lại lại, nét mặt có vẻ thấp thỏm lo âu.
- Hoằng ca, ngươi nói đi, vạn nhất cái tên gọi là Tùy Tuấn kia mang theo một đám người tới đây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ a, hiện tại chúng ta nhưng chạy được hòa thượng, nhưng mà không chạy được cái miếu a!
Lý Nhạc xoa xoa tay, lo lắng mà nói.
- Binh đến tướng ngăn, vĩnh viễn nhớ kỹ một chút, cái gì cũng đều có thể bị, nhưng tuyệt đối không thể bị dọa sợ được, bởi vì đối thủ của ngươi rất có thể sẽ vì ngươi nhất thời nhường nhịn một tấc, lại muốn tiến một thước, trên sách lịch sử đã viết rất nhiều ví dụ như vậy!
Tiêu Hoằng cúi đầu, đáp lại.
Tuy nhiên, đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, chậm rãi mà đến, thanh âm không nhanh không chậm, không kiêu ngạo, không nóng nảy.
Nghe thấy âm thanh này, Lý Nhạc rất rõ ràng, đây là có khách nhân muốn tới, hơi nhìn qua, vừa định bước lên tiếp đón, thì cả người hắn đã gần như hóa đá ngay tại chỗ.