Trời ạ!
Trong lòng Điền Tân không kềm được cảm thán, bốn vạn điểm thành tựu ở Di Đà Tinh có lẽ chỉ có thể tính là bình thường, nhưng mà ở Phạm Cương Tinh thì tuyệt đối có thể xếp đến trước mười người, mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng này dường như mới chỉ dùng nửa tháng mà thôi a, nếu mà kéo dài một năm, vậy thì sẽ có kết quả thế nào đây?
Phỏng chừng đến lúc đó tổng điểm thành tựu của toàn bộ Phạm Cương Tinh cũng kém một mình Tiêu Hoằng a.
- Phùng sư huynh, mấy giờ rồi nhỉ, trời nóng thật, ngươi cũng không thể cứ để cho chúng ta đứng mãi tại đây chứ!
Bác Sơn nói tiếp, dường như đã biến thành phát ngôn viên kiêm trợ thủ của Tiêu Hoằng.
Phùng Vĩnh Niên từ trong kinh ngạc tỉnh lại, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn, thậm chí có chút khó coi, Tần Nhược Bạch, Triệu Quần muốn áp chế Tiêu Hoằng, hắn tự nhiên biết, nhưng mà trước mắt thì áp chế như thế nào đây?
Hơn nữa còn có tên cáo già Bác Sơn này ở đây, cùng với tên đồ tể Tiêu Hoằng từ đầu đến cuối không nói câu nào nữa, cho dù Phùng Vĩnh Niên có ý muốn làm khó Tiêu Hoằng, thì cũng phải có dũng khí mới được a.
Đúng vậy, tạm thời Tiêu Hoằng còn không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu mà thực sự làm to chuyện lên, thì có trời mới biết sẽ có kết quả ra sao, đến lúc đó, chẳng phải là mình đuối lý hay sao.
Rơi vào đường cùng, Phùng Vĩnh Niên chỉ có thể đánh mắt cho Điền Tân một cái, ý bảo tới kiểm tra thực hư.
Đối với ánh mắt của như vậy Phùng Vĩnh Niên, Điền Tân tự nhiên sẽ hiểu, hắn liền mang theo vài tên ngoại đồ, cùng với tạp dịch, bắt đầu dưới sự giám thị của Bác Sơn, tiến hành kiểm tra từng cây một, tính toán trọng lượng một cách tỉ mỉ, sẽ không để cho Tiêu Hoằng chiếm chút tiện nghi nào, cho dù chỉ là một điểm thành tựu.
Về phần Tiêu Hoằng thì vẫn không nói gì, cứ như vậy mà ngồi trước linh thú xe, lẳng lặng chờ đợi.
Ngay khi Điền Tân đang không ngừng kiểm tra thực hư, Phùng Vĩnh Niên đã chậm rãi đi ra sân, lập tức chạy về phía Nhân Sự Các cách đó mấy trăm thước.
Hắn chuẩn bị đi tìm Triệu Quần, đồng thời Phùng Vĩnh Niên cũng biết, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Tần Nhược Bạch cũng phải ở trong đó.
Đúng như Phùng Vĩnh Niên đoán, giờ phút này Tần Nhược Bạch đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị của Nhân Sự Các, trên người mặc một bộ quân trang chủ soái của Phục Thản Đế Quốc.
Vào lúc này thì Triệu Quần đang mang vẻ mặt nịnh nọt, đứng bên cạnh Tần Nhược Bạch, chạy đông chạy tây, khi thì châm trà cho Tần Nhược Bạch, khi thì mang tới cây quạt, tự mình quạt mát cho Tần Nhược Bạch.
- Lần này, thập sư huynh ngài dùng thân phận đế quốc chủ soái, tự mình tới gặp Lý Qua của Thượng Tri Tự Do Quốc, nói vậy, coi như cũng đã cấp mặt mũi cho Thượng Tri Tự Do Quốc, Phục Thản Đế Quốc ta đất rộng tài nguyên nhiều, là cao tầng trong Thái Qua Vũ Trụ, phỏng chừng ngài tới đây còn khiến cho Lý Qua hắn được sủng ái mà lo sợ cũng nên, hơn nữa không thể tưởng được thập sư huynh thật sự đã dự kiến trước, mượn sức Bắc Áo liên Hợp Thể quốc gia từ trước, bàn cờ này của ngài thật là lớn a.
Triệu Quần cầm cây quạt phe phẩy, vẻ mặt nịnh nọt.
Đối với mấy câu tâng bốc này của Triệu Quần, Tần Nhược Bạch không chút động tâm, vẻ mặt bình thản có sự uy nghiêm của một chủ soái, ánh mắt rất sắc bén.
- Nghe nói tên Tiêu Hoằng kia còn đang ở trên Phạm Cương Tinh, hiện tại như thế nào rồi?
Tần Nhược Bạch không quan tâm tới Triệu Quần, chỉ nhẹ nhàng thổi lá trà đang trôi nổi trong chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi.
- Ngài cứ yên tâm đi, ta dã ném hắn tới Vạn Thảo Viên số 7, chủ quản Vạn Thảo Viên cũng là người của chúng ta, hơn nữa ta đã để cho Tiêu Hoằng đi gieo trồng Tiên linh thảo, không có ba đến năm năm, hắn cũng đừng nghĩ tới việc làm gì khác, hơn nữa qua ba năm năm này, thì cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nộp lên trên 500 kg Tiên linh thảo, hắn còn có thể thừa lại bao nhiêu? Cộng thêm việc thứ kia cũng không dễ chăm sóc, rất dễ chết héo, khi đó ta sẽ tìm cái cớ, ngáng chân Tiêu Hoằng một cái, cho hắn trắng tay luôn!
Triệu Quần cười nịnh nọt nói.
Nghe vậy, trên mặt Tần Nhược Bạch rốt cục cũng hiện lên một chút thoải mái, sau đó nhẹ nhàng tự nói:
- Hừ! Cho rằng đi đến Thánh Đàn, là có thể tránh được khổ cực tại Ma Duệ Tinh ư? Chê cười, xét đến cùng, còn không phải là chui vào trong tay ta hay sao? Chẳng lẽ cho rằng chỗ tốt của Tần Nhược Bạch ta dễ chếm như vậy sao?
Bịch... bịch...
Gần như ngay khi Tần Nhược Bạch đang thì thào tự nói, thì tiếng bước chân liên tiếp dồn dập từ phía xa đột nhiên truyền đến.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy Phùng Vĩnh Niên đầu đầy mồ hôi, chạy như điên vào Nhân Sự Các, nhìn thấy Tần Nhược Bạch, hắn không kềm được nửa quỳ trước mặt người này.
- Tần sư huynh, sự tình dường như có chút phiền toái.
Phùng Vĩnh Niên vội vàng lên tiếng.
- Thật là lỗ mãng, còn ra thể thống gì nữa? Cẩn thận làm kinh động tới thập sư huynh bây giờ!
Triệu Quần nhìn thấy bộ dáng này của Phùng Vĩnh Niên, trách cứ.
- Phiền toái? Chuyện gì vậy? Không nên hoang mang rối loạn!
Trên mặt Tần Nhược Bạch cũng không có vẻ bất mãn, thong thả ung dung hỏi.
- Thưa sư huynh, Tiêu... Tiêu Hoằng đến đây, đến giao hàng.
Phùng Vĩnh Niên nơm nớp lo sợ nói.
- Giao hàng? Giao hàng cái gì...
Triệu Quần vừa nói được một nửa, nửa câu sau liền ngừng lại trong yết hầu, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, dựa theo đạo lý mà nói thì điều này sao có thể xảy ra được? Tiên linh thảo ba năm mới trưởng thành, vậy mà lại nửa tháng đã giao hàng, đây không phải quá mức khoa trương hay sao!
- Điều đó không có khả năng, mới nửa tháng, Tiêu Hoằng đã giao hàng ư? Vô căn cứ.
Triệu Quần vội vàng quát.
- Triệu... Triệu sư đệ, thiên chân vạn xác a.
Phùng Vĩnh Niên sờ sờ mồ hôi trên đầu, nói tiếp.
- Chẳng lẽ là hắn thu mua tới từ nơi khác, Tiêu Hoằng đã vơ vét vô số của cải ở Nam Du Quận ta a!
Sắc mặt Tần Nhược Bạch ít nhiều có chút khó coi.
- Điều này... điều này không có khả năng, bốn vạn kg a Tần sư huynh, không nói đến Tiêu Hoằng có đủ tài chính hay không, mà chỉ con số bốn kg Tiên linh thảo kia thôi, phỏng chừng kiếm khắp toàn bộ Gia Đô đế quốc thì cũng không cách nào kiếm đủ trong vòng nửa tháng a!
Phùng Vĩnh Niên đáp.
- Cái gì? Ngươi nói lại một lần, Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn nộp lên bao nhiêu hàng hóa?
Hai mắt Tần Nhược Bạch nheo lại, toát ra một chút kinh hãi.
- Bốn vạn kg, đây còn là tính thấp nhất, thậm chí có thể còn nhiều hơn!
Phùng Vĩnh Niên nói chi tiết.
Lúc này thì sắc mặt Tần Nhược Bạch vốn đang trầm ổn, nhưng trong nháy mắt đã có chút trắng bệch, trong mắt bắt đầu hiện lên vẻ nghiêm trọng và khó tin.
Nếu Phùng Vĩnh Niên nói thật, không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng vốn đã bị đè ép tới mức không còn là gì trong mắt Tần Nhược Bạch, bỗng nhiên lại trở mĩnh trỗi dậy rồi.
Bốn vạn kg Tiên linh thảo a, đó chính là bốn vạn điểm thành tựu, không thể nghi ngờ lần này, Tiêu Hoằng sẽ có vốn rồi, có bốn vạn điểm thành tựu này, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể sống yên ổn trên Phạm Cương Tinh, thậm chí còn kiếm được một chỗ đứng nữa.
Đồng thời hắn chắc chắn sẽ tiến vào tầm nhìn của A Di La, lần này, Tần Nhược Bạch đã không ngồi yên được nữa rồi, hắn nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp bảo Phùng Vĩnh Niên dẫn đường.
Bước nhanh vào tổng bộ Vạn Thảo Viên, đập vào mắt Tần Nhược Bạch chính là Tiên linh thảo phủ kín toàn bộ sân, từng cây đều vô cùng tươi tốt, tiếp theo là hình ảnh Tiêu Hoằng đang nhàn nhã ngồi trên linh thú xe, khóe miệng ngậm một cây cây cỏ, tuy rằng đội mũ rơm che khuất nửa khuôn mặt, nhưng mà bộ dáng Tiêu Hoằng dù có hóa thành tro thì Tần Nhược Bạch vẫn có thể nhận ra được.
Giờ phút này Điền Tân đang kiểm tra hàng hóa, chỉ có thể kiên trì chuyển khoảng bốn vạn điểm thành tựu vào trong thân phận Sức Văn của Tiêu Hoằng, sau đó lại do Bác Sơn cẩn thận đặt vào tay Tiêu Hoằng.
Mà Tần Nhược Bạch đến đây, thì Tiêu Hoằng cực kỳ nhạy cảm cũng đã phát hiện ra, hắn vươn một ngón tay, đẩy vành nón lên, hai mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng liền đối chọi với Tần Nhược Bạch, ánh mắt khi trước có vẻ bình thản, lập tức trở nên vô cùng sắc bén.
Tần Nhược Bạch tự nhiên cũng không hề yếu thế, trợn mắt nhìn lại.
Trong nháy mắt, những người bốn phía rõ ràng có thể cảm nhận được, một luồng không khí kỳ quái đột nhiên lan khắp bốn phía, thậm chí khiến cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông.
Phùng Vĩnh Niên, Triệu Quần, thậm chí Bác Sơn, Tang Lâm, cũng lập tức cảm nhận được chỗ không thích hợp, khí tức bình thản khi trước trên người Tiêu Hoằng, đã lập tức bị sát khí lạnh lẽo thay thế.
Không biết là ảo giác hay là cảm giác, Bác Sơn đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, thậm chí còn cảm thấy rét lạnh, không kềm được rùng mình một cái.
- Chẳng... chẳng lẽ đây mới là con người thật của Tiêu Hoằng hay sao?
Trong lòng Bác Sơn không kềm thốt lên.
Càng làm cho Bác Sơn cảm thấy rung động chính là, đối mặt với Tần Nhược Bạch cấp Ngự Hồn, Tiêu Hoằng lại không có chút yếu thế nào.
Giằng co như vậy ước chừng kéo dài hai phút, Tần Nhược Bạch mới chậm rãi đi vào trong sân, tiện tay cầm lấy một gốc cây Tiên linh thảo, trên mặt không kềm được hiện lên một chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy trên thế giới này lại có người trồng Tiên linh thảo thành bộ dáng này, tuy nhiên, vẻ kinh ngạc này chỉ chợt lóe lên trên mặt Tần Nhược Bạch, ngay sau đó liền toát ra một chút châm biếm:
- Người thật là biến thái, thứ mang ra cũng là loại biến thái, ngươi trồng ra thứ gì vậy a!
- Tiên linh thảo này có công hiệu bổ não, tượng trưng cho trí tuệ, người thông minh, tự nhiên có thể trồng ra thứ tráng kiện, chỉ có những tên đần độn, thì mới chỉ gặp mấy loại thứ phẩm còm cõi kia mà thôi.
Tiêu Hoằng rốt cục lên tiếng, giọng điệu tuy nhẹ, nhưng hương vị trong lời này thì ai cũng có thể nghe ra được.
Không thèm quan tâm tới câu trào phúng trắng trợn của Tần Nhược Bạch, hắn thậm chí còn có chút chửi rủa lại.
Tần Nhược Bạch nghe vậy, biểu tình trên mặt lập tức biến đổi, không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng này ngày thường không thích nói chuyện, nhưng vừa lên tiếng, thì tuyệt đối là độc ác, hơn nữa có thể làm cho người ta không thể thở nổi.
Tuy nhiên, Tần Nhược Bạch sau có thể chịu yếu thế được? Ở trước mặt hắn, Tiêu Hoằng chỉ là một con cá trạch chưa dứt sữa mà thôi, tuy rằng trơn trượt, nhưng nếu muốn bóp chết, thì vẫn rất dễ dàng.
Lại huóng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, Tần Nhược Bạch chậm rãi vươn tay, sau đó ném Tiên linh thảo của Tiêu Hoằng xuống mặt đất, sau đó dùng chân nghiền nát, rồi hơi xoay người, chuẩn bị rời đi.
Triệu Quần, Phùng Vĩnh Niên tự nhiên cung kính đứng phía sau hắn, trên mặt vẫn mang vẻ lấy lòng.
- Tần Nhược Bạch.
Ngay khi Tần Nhược Bạch vừa mới bước ra hai bước, Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra thanh âm âm lãnh:
- Một cước này của ngươi, ta nhớ kỹ.
- A, ngươi ghi nhớ thì làm sao? Chỉ bằng ngươi?
Tần Nhược Bạch căn bản không quay đầu lại nhìn Tiêu Hoằng, khinh thường nói một câu, rồi trực tiếp rời đi. Sự thật cũng như vậy, Tần Nhược Bạch có thân phận gì? Hắn là cường giả cấp Ngự Hồn, Tiêu Hoằng thì sao? Chỉ là Ngự Sư cấp bốn, nếu không phải toàn bộ Thánh Đàn bị A Di La bao phủ và che chở, thì Tần Nhược Bạch đã sớm xông lên, cho Tiêu Hoằng thiên đao vạn quả rồi.
- Hai người các ngươi nghe rõ cho ta, tận khả năng vận dụng hết thảy lực lượng của các ngươi, tiến hành chèn ép Tiêu Hoằng cho ta.
Đi ra xa mấy chục thước, Tần Nhược Bạch nhẹ nhàng nói với Triệu Quần cùng Phùng Vĩnh Niên, trong mắt ẩn hiện vô tận hàn ý, không hề nghi ngờ, một loạt hành động của Tiêu Hoằng đã làm cho Tần Nhược Bạch càng ngày càng thống hận Tiêu Hoằng.