Nhìn 3 chỗ tím hoàn toàn biến mất, thần kinh căng thẳng của Tiêu Hoằng cũng thả lỏng nhanh chóng thu hồi Ngự lực, tất cả Ma Văn ngừng vận hành.
Lúc này Tiêu Hoằng cảm thấy thể lực, Ngự lực cạn kiệt nghiêm trọng, mồ hôi như mưa, đột nhiên lùi ra sau, trực tiếp ngồi xuống ghế, thờ phì phò!
Lý Qua cùng Dược sư theo đội đứng ở một bên thấy thế, không phải mừng như điên, mà là cứng đờ ở đó. Ánh mắt khó tin nhìn màn hình, toàn là một mảnh màu đỏ, không nhìn thấy chỗ tím nào.
Ngay cả Tát Già ngồi trong góc cũng phải giật mình, dù trước đó đã đoán Tiêu Hoàng sẽ thành công, nhưng đến khi Tiêu Hoằng thật sự dùng phương pháp vô cùng phức tạp này thành công, hắn còn khó mà tin nổi, cái tên Tiêu Hoằng này lại có thể chữa được tổn thương ngự lực!
Nhất là loại tổn thương ngự lực này, theo Tát Già thấy cùng là hết sức khó giải quyết.
Tiểu tử này...
Trong lòng Tát Già, không khỏi than thở.
Mãi 2 phút sau, Lý Qua cùng Dược sư theo đội mới tinh lại trong ngây dại, lập tức mừng rỡ ôm nhau, tiếp theo cảm kích nhìn Tiêu Hoằng, chỉ là phía sau cảm kích đó còn ẩn chứa giật mình.
Đúng thế, bọn họ từng nghĩ rằng Tiêu Hoằng sẽ thành công, nhưng khi thật sự thành công, bọn họ vẫn cảm thấy khó tin, cảm giác nàv gần ngang với Tát Già.
Lúc này, Lý Qua cảm giác sâu sắc, Tiêu Hoằng thực lực sâu không lường được.
Thấy Tiêu Hoằng mỏi mệt ngồi thẳng xuống ghế, trong lòng Lý Qua đầy áy náy cảm kích.
- Tiêu đại sư, ngài không sao chứ?
Lý Qua tới gần Tiêu Hoằng, dè dặt hỏi, ánh mắt ng0ài cảm kích còn có sùng kính.
Đầu tiên là thoải mái trị khỏi tổn thương thần kinh của Gia Nại Cầm, tiếp theo lại trị khỏi tổn thương Ngự lực, một người có y thuật inh như thế, Lý Qua làm sao dám vô lễ, cung kính có thừa. Bản thân Tát Già cùng nâng cao Tiêu Hoằng như vậy, chỉ là không ngờ Tiêu Hoằng quả thật làm được.
Gia Nại Cầm nằm trên giường bệnh, tuy rằng bị giày vò quá sức, toát đầy mồ hôi, nhưng nhìn tổn thương Ngự lực trên màn hình đã được chữa trị hoàn toàn, cùng cảm kích Tiêu Hoằng không thôi, trong lòng bắt đầu nghĩ tới làm sao báo
đáp.
- Không sao.
Khoảng 5 phút sau, Tiêu Hoằng mới đáp lại, ngẩng đầu lên. Thông qua dùng Ma Văn xanh đen, phục hồi đầy ngự lực, sau đó giật vai, liền đứng dậy, mở thùng thuốc, lấy ra ba cái Dược văn còn lại.
Ba cái Dược văn này đều là Dược văn làm đẹp, dùng để chữa trị vết sẹo.
Lại tới cạnh giường Gia Nại Cầm, dùng ngón tay nâng cằm Gia Nại Cầm lên, quan sát vết sẹo trên mặt nàng.
Ở trong phòng nhìn Tiêu Hoằng lại hành động, lập tức lặng ngắt, ánh mắt đều tụ tập vào người Tiêu Hoằng.
Ngay cả Tát Già cũng híp mắt, chuẩn bị xem Tiêu Hoằng làm gì tiếp theo, sẽ có biểu diễn thần kỳ gì.
Bởi vì trên mặt, lại là vết sẹo lớn như thế, Tiêu Hoằng không kéo dài, quan sát khoảng 10 phút, Tiêu Hoằng mới lấy ra Ma Văn chữa trị tế bạo, khởi động lên, chùm tia sáng xanh lục nhạt chiếu rọi lên chỗ vết sẹo trên mặt Gia Nại Cầm.
Nhóm dịch Lãng Khách
Người dich taneoka
Ma Ngân vipvanda Đỉnh Vũ
Bắt đầu chữa trị sơ lược vết sẹo trên mặt nàng.
- ,
Tuv rằng Tiêu Hoằng đã lâu không làm công việc thẩm mỹ, nhưng dựa vào ngự lực mạnh mẽ cùng độ chính xác Ngự lực, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhất là so
sánh với chữa trị tổn thương Ngự lực.
Lúc này Gia Nại Cầm cảm thấy da mặt rất ngứa, có lúc không nhịn được muốn gãi, đáng tiếc tay chân nàng vẫn bị Tiêu Hoằng cột chặt.
về phần những người khác, ánh mắt không rời mặt Gia Nại Cầm. Nếu ngay cả vết sẹo trên người Gia Nại Cầm cũng chữa được, vậy thì đi Thánh Đàn lần này đã thành công tuyệt đối.
Thậm chí Lý Qua cũng khó mà tưởng tượng, lúc đưa đến đây, Gia Nại Cầm chỉ còn sót một hơi, bây giờ đã phục hồi đến mức này.
Thánh Đàn thật là nhân tài ẩn dật mà.
Trong lòng Lý Qua cảm thán nói, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng ngoài cung kính còn có kính sợ.
Khoảng 10 phút sau, Lý Qua và những người khác thấv được vết rạch lớn trên mặt Gia Nại Cầm đã rất nhạt, rất mờ. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra, mặt mũi vì vết sẹo mà trở nên vặn vẹo cũng khôi phục lại như cũ.
- Trời ạ, còn có gì mà tên nàv không biết làm?
Tát Già thấy khuôn mặt Gia Nại Cầm khôi phục lại với tốc độ thấy được, không khỏi than thờ, lời nói rất nhỏ.
Nhưng đây còn không phải là mục đích của Tiêu Hoằng muốn đạt tới, thấy vết thương mờ đi, Tiêu Hoằng liền đổi một cái Dược văn phục hồi làn da, tiếp tục điều trị.
Một lát sau, vết thương trên mặt Gia Nại Cầm đã hoàn toàn biến mất không thấy, cho dù quan sát cẩn thận cỡ nào cùng không tìm được chút dấu vết.
Đúng thế, kỹ thuật nhỏ này ở trong mắt Tiêu Hoằng quả thật không tính là gì, nhưng đối với phụ nữ, kỹ thuật này không thua gì cứu Văn sinh mệnh của các nàng.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lại dùng Ma Văn làm trắng tẩy mặt Gia Nại cầm một lần, làn da mặt Gia Nại Cầm liền trở nên mịn màng.
Cứ thế, đến buổi chiều, vết thương trên người Gia Nại Cầm đã được chữa trị trọn vẹn, thân thể ngoại trừ vẫn còn rất suy yếu, nhưng đã không khác gì với trước khi bị thương.
Kiểm tra lại những nơi bị thương trên người Gia Nại Cầm, xác nhận không bỏ sót, phục hồi hoàn toàn, Tiêu Hoằng mới thu hồi Dược văn, lau mồ hôi.
- Được rồi, bây giờ chỉ là thân thể suy yếu, điều trị tỉ mỉ một tuần đến nửa tháng là sẽ phục hồi hoàn toàn.
Lấy khăn lau mồ hôi, cất lại Ma Văn vào túi, Tiêu Hoằng nói.
Cũng tiện tay lấy ra một viên Văn đan bổ huvết, mở miệng Gia Nại Cầm, trực tiếp ném vào, ra hiệu nuốt xuống.
Văn đan bổ huyết vào bụng, Gia Nại Cầm cảm thấy dạ dày lạnh lẻo nháv mắt trở nên ấm áp, cỗ ấm áp này liền lan tỏa khắp người, rất là thoải mái.
Đồng thời người xung quanh cũng thấy rõ ràng, trên mặt Gia Nại Cầm xuất hiện màu hồng tươi.
- Không biết Tiêu đại sư nói điều dường phải chú ý cái gì?
Lý Qua tới cạnh Tiêu Hoằng, cúi người hỏi, khiến người ta cảm giác như thân phận của Tiêu Hoằng lại cao hơn.
- Theo lẽ thường chỉ là tỉnh dưỡng, có điều kiện thì phối hợp một ít thuốc khôi phục, như là Ôn nhuận dịch của Tát Già đại nhân...
Tiêu Hoằng nghĩ một lúc, cũng không đế ý nhiều, thuận miệng nói xong liền
Nhóm dịch Lãng Khách
Người dich tcineoka
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
dọn dẹp hòm thuốc, bước ra ngoài. Theo Tiêu Hoằng nghĩ, hắn đã hoàn thành
nhiệm vụ.
Bây giờ còn một việc cuối cùng, đó là 10.000 điểm thành tựu mà Tát Già đồng
ý cho hắn.
. Quay lại chỗ ở tạm thời của Tát Già, bỏ toàn bộ dụng cụ chế văn và những gì của mình vào trong thùng gỗ lớn, Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, gõ mặt bàn, lẳng lặng đợi Tát Già tính tiền ình, sau đó chạy lấv người.
Từ nay về sau chuyện nàv không liên quan tới mình nữa, mình cứ tập trung lo nghiên cứu của mình.
Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Tát Già cùng Hà Phương một trước một sau đi vào.
Nhìn thấv Tát Già, Tiêu Hoằng bày ra bộ dạng như cười như không, tiếp theo chà chà tay trước mặt Tát Già, ý bảo nên thực hiện lời hứa, 10.000 điếm thành tựu.
Sống hơn 1000 năm, Tát Già tự nhiên biết Tiêu Hoằng muốn gì, không nói nhiều, lấy ra Sức Văn thân phận, quét một cái trên Ma Văn quản lý tư liệu bên cạnh, 10.000 điểm thành tựu trực tiếp chuyển vào Sức Văn thân phận của Tiêu Hoằng.
Nhìn 10.000 điểm thành tựu vào sổ, Tiêu Hoằng cùng coi như thả lông, cúi người trước Tát Già, chuẩn bị mang theo thùng gỗ quay về Vạn thảo viên số 7.
-TiêuHoằng.
Ngay lúc Tiêu Hoằng quav đầu, bỗng nhiên Tiêu Hoằng gọi lại:
- Đừng đi vội.
- Chuyện gì?
Tiêu Hoằng quav đầu liếc Tát Già, trong lòng chợt căng thẳng, giống như cảm nhận được gì đó khác thường.
- Thường nói làm người tốt thì làm tới cùng, vừa rồi ta đã đồng ý với Lý Qua, bởi vì Gia Nại Cầm điều dường cũng là mấu chốt, sở điều trị đông người, không tiện tỉnh dưỡng, hơn nữa ta cũng không có thời gian chế tạo Ôn nhuận dịch gì đó, nhưng Lý Qua lại muốn Ôn nhuận dịch. Bởi vậy ta đã đáp ứng thay ngươi, đưa Gia Nại Cầm đến Vạn thảo viên của ngươi tỉnh dưỡng là được.
Xoát!
Tát Già mới nói ra, sắc mặt Tiêu Hoằng liền trắng, cả người cứng ngắc tại chỗ.
- Tát... Tát Già đại nhân, ngài không phải đùa chứ, đưa Gia Nại cầm đến căn nhà gỗ nhỏ bé của ta? Ta... ta bận nhiều chuyện, hơn nữa chỗ đó chỉ có một mình ta, cô nam quả nữ, ngài xem... chuyện này không thích hợp lắm.
Tiêu Hoằng vội vàng nói, sắc mật xấu hổ không thôi, trong lòng chỉ thấy phiền phức quấn thân.
- Nhưng mà ta đã đáp ứng, hơn nữa người ta là con gái cũng không quan tâm, ngươi là đàn Ông còn sợ cái gì?
Tát Già bình thản đáp lại.
- Không phải ta sợ, ta chỉ cảm thấy không quá tiện, ta căn bản không biết chiếu cố người khác, hơn nữa ta rất bận.
Tiêu Hoằng khó xử nói.
- Xem ý của ngươi, là muốn từ chối? Tức là làm ta khó xử, vậy về sau ngươi còn muốn hỏi vấn đề với ta nữa không?
Tát Già vẫn thản nhiên như trước, chẳng qua lời này đã tràn đầy uy hiếp.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, sắc mặt nhăn lại, Gia Nại cầm quả thật rất dễ nhìn, nhưng theo Tiêu Hoằng thì cái này rất quan trọng hay sao? Mình lại không có khả năng có gì với nàng, ngược lại là một cái phiền phức cực lớn. Bây giờ Tiêu Hoằng tự chiếu cố mình cũng không có thời gian, còn nói gì chiếu cố người khác? Đúng là vô nghĩa mà.