Ma Ngân

Chương 550: Xuất Thủ Tương Trợ





Tóm lại, nếu ta ở Vạn Thảo Viên số 7, tất cả đều không thành vấn đề, nhưng
nếu phải đi, thì ta cũng lực bất tòng tâm, thân là dược sư ta đương nhiên hy vọng
nhìn thấy người bệnh khỏi hẳn.
Tiêu Hoằng giọng điệu lạnh nhạt nói, sau đó trực tiếp cắt liên lạc.
Lúc này thì Lý Qua đã tràn ngập lo lắng, sau đó con mắt hơi chuyển động vài vòng, rồi lập tức gọi cho Tát Già.
Lúc này thì Tát Già đang xem xét thành tích của các đệ tử của mình, coi như cùng không tồi, nhưng nếu so với Tiêu Hoằng thì dường như chẳng có gì đáng nói cả, nhất là gần đây, Hà Phương cùng đang không ngừng nói tốt cho Tiêu Hoằng.
Ngồi trên chiếc ghế tại phòng khách, trong tay Tát Già đang cầm Chiến Văn do một đồ đệ của mình chế tạo ra, nhìn thì cùng có chút bộ dáng, nhưng vẫn không thể so được với Tiêu Hoằng.
- Ài...
Tát Già không kìm được thở dài một hơi.
Nhưng đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tát Già lại bỗng nhiên rung lên, người gọi là Lý Qua.
- Lý Qua, chuyện gì a?
Nối liên lạc, Tát Già nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu vẫn rất bình thản.
-Tát Già đại nhân, cứu mạng a, có người ra lệnh cường chế dời Tiêu Hoằng đến một chỗ có môi trường khắc nghiệt, Gia Nại Cầm Tướng quân sẽ không thể tiếp tục tỉnh dưỡng được nữa, ngài cũng nói, trong khoảng thời gian này thì tỉnh dưỡng là vô cùng trọng yếu, hy vọng Tát Già đại nhân ra tay cứu giúp a, Thượng Tri Tự Do Quốc vô cùng cảm kích!
Lý Qua dùng vẻ mặt khẩn cầu nói.
Nghe vậy, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Tát Già thoáng đổi, bắt Tiêu Hoàng rời đi ư? Tát Già nghĩ như thế nào cùng không thấy có đạo lý, đáng lẽ Tiêu Hoằng một lần 2Íao ra đại lượng Tiên linh thảo, tuyệt đối có thể nói là có biểu hiện nổi trội xuất sắc nhất trong số các ngoại đồ cơ mà!
Cho dù giảm biên chế, thì cũng không cần động tới Tiêu Hoằng mới đúng.
Chưa từng nghe nói một tập đoàn nào lại ghẻ lạnh công nhân có thành tích tốt, ngược lại còn đi cung dưỡng mấy tên hết ăn lại nằm kia.
Đương nhiên, trừ khi trong việc này có ẩn tình mà không thể cho người khác biết, hoặc là có mạng lưới quan hệ khồng lồ giật dây thì mới xảy ra.
Hơi vươn tay chạm vào màn hình một chút, một luồng kim quang hiện lên, ngay sau đó, một màn hình liền hiện ra truớc mặt Tát Già, hình ảnh trong đó chính là Vạn Thảo Viên số 7, lúc này Tát Già có thể rõ ràng nhìn thấy, đám người Điền Tân đang mang sắc mặt đắc ý đứng bên ngoài căn nhà gỗ.
Tuy rằng đối với những bè cánh tại Thánh Đàn kia, Tát Già luôn không thèm đếm xỉa đến, nhưng mà cảnh này thì Tát Già dường như vẫn có thể hiểu được một chút.
Dựa theo ý của A Di La, thì Tát Già không nên tham dự vào những việc vặt vành này, nhưng nghĩ lại, Gia Nại Cầm này bệnh nhân của Tát Già, còn Tiêu Hoằng thì chính là người hỗ trợ, chuyện di chuyển này quả thật cũng sẽ khiến cho việc tỉnh dưỡng của Gia Nại Cầm trở nên cực kỳ bất tiện, bởi vậy, Tát Già vẫn muốn quản một chút.
- Yên tâm đi, giao cho ta giải quyết.
Tát Già nhẹ nhàng nói với Lý Qua một tiếng, sau đó cắt liên lạc, rồi quay sang Hà Phương ở bên cạnh, nói:
- Đi nói với tên Điền Tân kia một tiếng, Vạn Thảo Viên số 7, thậm chí là xung quanh dãy núi này, ta ra 10 vạn điểm thành tựu thu mua lại, sau đó khu vực kia sẽ được ủy nhiệm cho Tiêu Hoằng quản lý.
Tát Già nói xong, liền tiện tay đặt thân phận Sức Văn vào tay Hà Phương.
Hà Phương vẫn đứng bên cạnh Tát Già, tự nhiên có thể nghe ra nguyên nhân từ cuộc nói chuyện giữa Tát Già với Lý Qua, trong lòng tự nhiên là muốn thay Tiêu Hoàng để bênh vực kẻ yếu.

Không cần quan tâm gì cả mà đã muốn đuổi người ta đi, Thánh Đàn này từ khi nào thì trở nên dơ bẩn như vậy?
- Đà rõ, sư phụ.
Hà Phương dùng hai tay cầm lấy thân phận Sức Văn của Tát Già, nhẹ nhàng nói, sau đó liền tiến vào khe nứt không gian do Tát Già vừa mới mở ra, đi tới Vạn
Nhóm dịch Lãng Khách
comíais
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Thảo Viên số 7.
Bên cạnh căn nhà gỗ của Vạn Thảo Viên số 7, ba người Điền Tân thấy Tiêu
Hoằng đi vào thật lâu mà vẫn không ra. vẻ đắc ý trên mặt đã xen lẫn một chút hồ
nghi, bọn họ dường như cũng đã cảm nhận được có chút không thích hợp.
Đúng lúc này, thần sắc đám người Điền Tân thoáng đổi sắc, cách đó không xa xuất hiện một luồng sáng màu vàng, ngay sau đó, Hà Phương liền cầm thân phận Sức Văn của Tát Già, bước từ trong khe nứt không gian ra, vẻ mặt hơi có chút cao ngạo.
Trước đây việc này thường có nghĩa là, Tát Già xuất hiện đại biểu cho A Di La, mà Hà Phương xuất hiện, vào một số thời điểm, cùng đại biểu cho Tát Già, nhất là khi cầm thân phận Sức Văn của Tát Già trong tay, thì sẽ giống như đang cầm Thượng Phương Bảo Kiếm vậy.
Thấy bóng dáng của Hà Phương xuất hiện, vẻ nghi ngờ trên mặt đám người Điền Tân lại càng nặng hơn, bọn họ có chút khó hiểu tại sao lúc này Hà Phương lại xuất hiện, mà trong lòng thì cùng đã bắt đầu trở nên cảnh giác, bọn họ mơ hồ cảm nhận được, dường như sắp phát sinh biến cố thì phải.
- Ra mắt ba vị sư thúc.
Hà Phương đi tới trước mặt đám người Điền Tân, hơi cung kính nói, sau đó khẽ cúi người.
- Không biết Hà Phương đến đây là có chuyện gì?
Điền Tân mở miệng hỏi, tuy rằng hắn vẫn bày ra bộ dáng trưởng bối, nhưng trong lòng thì lại không chút bình tĩnh nào, luận bối phận thì đúng là Điền Tân cao hơn Hà Phương một đầu, nhưng mặt khác, tuy Hà Phương không có bổn sự gì, trên cơ bản thì chí là tiểu nha hoàn của Tát Già, nhưng lại được Tát Già phi thường tin cậy, hơn nữa bản thân Hà Phương cũng rất biết cách xử sự, rất được Tát Già yêu thích.
Đắc tội nàng, hậu quả có thể nghĩ mà biết.
- Nghe nói nơi này sắp bị Vạn Thảo Viên thu hồi phải không?
Hà Phương đánh giá bổn phía một chút, thuận miệng hỏi, trong mắt tràn ngập vẻ tinh quái.
- Đúng vậy.
Điền Tân đáp.
- Vậy là tốt rồi, sư phụ ta Tát Già có ý muốn mua địa phương này, dự định thành lập một cái sở điều trị gì đó ở trong này, tiền bỏ ra là 10 vạn điểm thành tựu, hy vọng ba vị sư thúc đừng không nể mặt sư phụ của ta!
Hà Phương nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, trên mặt Điền Tân lập tức hiện lên một chút khác thường, khóe miệng hơi giật giật, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Hắn biết rõ mặt mũi của Tát Già là không thể không nể được, cũng không dám không nể mặt, nếu không Tát Già có thể có 100 vạn loại phương pháp bóp chết hắn, đồng thời Tần Nhược Bạch cũng không dám hỏi đến, càng sẽ không vì một tên tiểu tốt như Điền Tân hắn mà đi đối nghịch với Tát Già.
Nếu đồng ý, Điền Tân dường như có một loại cảm giác, kế hoạch khu đuổi Tiêu Hoằng sẽ hoàn toàn thất bại, còn về phần không đồng ý, hắn dám hay sao?

- Chuyện này, ta cần thương lượng cùng Phùng Vĩnh Niên chủ quản một chút.
Điền Tân hơi trầm tư một lát rồi đáp.
Lúc này Tiêu Hoằng vẫn đội mủ rơm, đã chắp tay sau lưng, đứng trên bậc thang của căn nhà gỗ, vẻ mặt vẫn rất bình thản, không nói một câu nào.
- Điền sư thúc tùy tiện, tuy nhiên, phải nhanh mới được, sư phụ ta nói rằng hiện tại cần ngay khu đất này!
Hà Phương nói tiếp.
Điền Tân không đáp lại, chí hơi xoay người, gọi cho Phùng Vĩnh Niên, cũng nói rõ tình thế nơi đây.
Lúc này thì Phùng Vĩnh Niên đang tán gẫu cùng Triệu Quần, trong mắt tràn ngập vẻ vô tận đắc ý, Tiêu Hoằng cũng có chút tà môn, nhưng nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ do Tần Nhược Bạch giao, thì không thể nghi ngờ tuyệt đối là một công lao lớn a.
Tuy nhiên, khi Phùng Vĩnh Niên nổi liên lạc, nghe Điền Tân báo cáo, thì vẻ mặt lập tức đại biến.
Triệu Quần ngồi một bên thì cũng vậy, hắn tự nhiên hiểu được, Tát Già xuất thủ có nghĩa là gì? Tuy rằng tạm thời còn chưa thể nói rằng Tát Già là chỗ dựa cho
Nhóm dịch Lãng Khách conmals
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Tiêu Hoằng, nhưng lúc này, không thể nghi ngờ gì, Tát Già muốn giúp Tiêu
Hoàng một phen.
Chỉ là mặc dù biết rõ điều này thì có thể làm gì đây? Ngày thường thì Tát Già cũng không tham dự chuyện trên Phạm Cương Tinh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là đám người Triệu Quần có thể không để Tát Già vào trong mắt được.
Triệu Quần cũng rất rõ ràng, không cho Tát Già mặt mũi thì rốt cuộc sẽ có hậu quả gì.
Cho dù Triệu Quần cực kỳ không tình nguyện, thậm chí trong lòng còn cảm thấy một trận nghẹn khuất, nhưng hắn vẫn chỉ đành gật đầu với Phùng Vinh Niên, cắn răng đồng ý.
Mà Phùng Vinh Niên mang sắc mặt nghiêm trọng, hắn phi thường rõ ràng, Tát Già một khi lên tiếng, không muốn đồng ý, thì cùng phải đồng ý, do đó hắn chí đành nói:
- Nói cho Tát Già đại nhân, lão nhân gia hắn nhìn trúng khối đất kia, thì Vạn Thảo Viên tự nhiên hai tay dâng lên.
Nghe được chí thị của Phùng Vĩnh Niên, Điền Tân cùng chỉ có thể kiên trì đồng
ý-
- Vậy phiền toái Điền sư thúc, lập tức bắt đầu công việc đi.
Hà Phương nói xong, liền thật cẩn thận đưa thân phận Sức Văn của Tát Già ra trước mặt Điền Tân.
Về phần trình tự công việc thì cũng phi thường đơn giản, đó chính là chuyển 10 vạn điểm thành tựu của Tát Già vào trong tổng bộ Vạn Thảo Viên, nhưng mà chí là thuộc về Vạn Thảo Viên, chứ không phải là của cá nhân người nào cả, mà Vạn Thảo Viên cùng phải giao khu đất này cho Tát Già trên danh nghĩa.
Tại nơi ở của Tiêu Hoằng có tư liệu quản lý Ma Văn, bởi vậy toàn bộ quá trình thu mua đại khái chí dùng hai phút thời gian.
Diện tích mua bán cùng rất rộng, không chỉ bao gồm phiến bồn địa này, mà còn bao gồm cả vài ngọn núi xung quanh, diện tích không thua gì một tòa thành trấn nhỏ.
-Tốt lắm, hiện tại ta tuyên bố một việc khác, đó chính là Tát Già sư phụ đã ra quyết định, từ nay về sau, Tiểu sư thúc toàn quyền phụ trách quản lý Vạn Thảo Viên số 7.
Một lần nữa cầm thân phận Sức Văn của Tát Già vào trong tay, Hà Phương liền thông báo, hơn nữa còn cố ý nói to cho đám người Điền Tân nghe thấy.
Tiêu Hoàng đứng truớc cửa, nghe vậy nhưng thần sắc vẫn không có chút biến hóa nào, chỉ là ánh mắt hơi nhằm về phía đám người Điền Tân.
- Hiện tại hình như trong này là địa bàn của ta, thật có lỗi, ba vị, tại đây đã không có chuyện của các vị rồi, có thể đi được rồi đấy!
Tiêu Hoằng hướng ánh mắt về phía Điền Tân, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu tuy rằng rất nhẹ, nhưng rõ ràng tràn ngập hương vị đuổi khách.
Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm và bộ dáng không thèm quan tâm của Tiêu Hoằng, Điền Tân lập tức cảm nhận thấy cực kỳ khó chịu, nhưng hắn lại không thể không nhấc chân rời đi, vẻ mặt rất khó coi, bước lên con đường nhỏ trên núi.
Đám người Tang Lâm một bên, nhìn thấy tình hình như vậy, lúc này cũng thở ra một hơi, nếu Tiêu Hoằng trực tiếp bị ra lệnh cường chế di chuyển tới Phí Lâm bình nguyên, như vậy bọn họ còn muốn liên hệ với Tiêu Hoằng thì sẽ không phải là chuyện dễ dàng nữa.
Tiêu Hoằng đứng truớc căn nhà gỗ, nhìn đám người Điền Tân càng lúc càng xa, trên mặt cùng không có chút đắc ý nào, cùng không có một tia biến hóa! Mặc dù có thoải mái, nhưng rất hiển nhiên, phiền toái của Tiêu Hoàng cùng chưa hoàn toàn chấm dứt.
Thu hồi ánh mắt, Tiêu Hoàng lại một lần nữa nhìn về đám người Tang Lâm, sau đó đưa các hộp gỗ trong tay ra, nhẹ nhàng nói:
- Chiến Văn đều ở bên trong, mặt trái có ghi rõ tên từng người, cầm lấy rồi chia ra đi!
Thấy Tiêu Hoàng đưa các hộp gồ tới, đám người Tang Lâm lập tức tim đập rộn ràng, sau đó Tang Lâm liền thật cẩn thận nhận lấy hộp gỗ, chậm rãi mở ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.