Ngay khi trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng mờ nhạt, thì Ma Văn thông tin bên cạnh Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên rung lên, người gọi là Bác Sơn.
- Tiêu ca, đã đến cửa Vạn Tôn Cốc rồi, nhớ rõ giải trừ hết các bẫy rập đi nha!
Sau khi Tiêu Hoằng nối liên lạc, Bác Sơn liền nói, bởi vì hắn đã hoàn toàn nhận thức được sự lợi hại của Ma Văn bẫy rập của Tiêu Hoằng rồi, vừa bí ẩn mà lại khiến cho người ta khó lòng phòng bị được, kỳ thật đây cũng là chân truyền của Đại trưởng giả.
- Đã biết.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, liền tạo ra một con đường nhỏ trên Ma Văn khống chế bẫy rập, cũng không hoàn toàn giải trừ hết.
Về phần Bác Sơn đến đây, mục đích chỉ có một, đó chính là mang vài cọng Tiên linh thảo tới Vĩnh Ngạn Tinh, tìm kiếm đại thương gia, tiến hành giao dịch.
Dù sao trải qua thời gian dài như vậy, trữ kim văn mà Tiêu Hoằng mang đến từ Nam Du Quận đã tiêu hao nghiêm trọng, nhu cầu cấp bách tìm một loại phương thức kiếm tiền mới.
Sau khi Bác Sơn tiến vào trong tiểu bồn địa của Tiêu Hoằng, hắn cũng không có trực tiếp tiến vào như khi trước, mà chỉ nghển cổ, không ngừng nhìn xung quanh, từ khi biết Tiêu Hoằng đang “kim ốc tàng kiều”, trước khi Bác Sơn đi vào nhà gỗ thì đều mang theo vẻ lén lút.
Thấy Tiêu Hoằng đi ra, Bác Sơn mới nở nụ cười xấu xa, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, kỳ quái hỏi:
- Tiêu ca, thế nào? Hạ thủ chưa?
- Ta lặp lại lần nữa, đó chỉ là người bệnh của ta mà thôi, trong đầu người có thể đứng đắn một chút được không hả!
Tiêu Hoằng liếc Bác Sơn một cái, liền mang theo hắn tới vườn Tiên linh thảo.
Lại trải qua một đêm sinh trưởng, không thể phủ nhận, số tuổi của Tiên linh thảo lại nhiều thêm một chút, bộ phận màu tím nhạt trên phần gốc đã trở nên càng nhiều hơn.
Tùy tiện rút từ trong khu vườn ra một cây, Tiêu Hoằng ném cho Tang Lâm, sau đó nói:
- Nhìn phẩm chất một cái, ước chừng giá cả của nó một chút đi!
Tang Lâm nhận lấy Tiên linh thảo mới được ngắt ra này, đưa lên mũi ngửi, sau đó lại lấy Ma Văn chuyên nghiệp ra, kiểm nghiệm một chút, không hề nghi ngờ, trải qua thời gian dài sinh trưởng siêu cấp như vậy, Tiên linh thảo đã tương đương với sáu đến bảy năm rồi, trên cơ bản tuyệt đối có thể được coi là cực phẩm.
- Phẩm chất tự nhiên là không tồi, số năm đại khái là khoảng bảy năm, không sai biệt lắm, một gốc được 2000 kim.
Tang Lâm hơi hơi nghĩ nghĩ rồi đáp.
Cái giá mà Tang Lâm đưa ra cũng không khác đánh giá của Tiêu Hoằng là mấy, vì thế hắn chỉ hơi gật gật đầu.
- Như vậy, hiện tại chúng ta phải đi Vĩnh Ngạn Tinh một chuyến, tìm người mua.
Tiêu Hoằng lấy mũ rơm ra, đội lên đầu, nhẹ nhàng nói.
Sau khi Tiêu Hoằng phân phó như thế, hắn liền chậm rãi đi vào bên trong nhà gỗ, đơn giản nói với Gia Nại Cầm là có một số việc, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này Gia Nại Cầm nghe được sắp đi dạo phố, ít nhiều cũng đã không nằm được nữa, kỳ thật từ sau một hôm Gia Nại Cầm đi vào, thì thể lực đã khôi phục bằng thường nhân rồi, sở dĩ còn giả vờ suy yếu, mục đích có thể nghĩ mà biết.
Tuy nhiên, thời gian lâu như vậy thì Gia Nại Cầm thật sự có chút không nằm được nữa, giả bộ cố gắng ngồi xuống, Gia Nại Cầm nhẹ nhàng nói:
- Có thể mang theo ta đi một lần được không!
- Không phải thân thể ngươi không được khỏe sao?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi, kỳ thật mang theo Gia Nại Cầm, trong lòng Tiêu Hoằng lại tràn ngập cố kỵ.
Vì phòng ngừa lời ra tiếng vào, tin tức Gia Nại Cầm ở chỗ mình thì Tiêu Hoằng gần như bịt kín, ngoài những người có quan hệ không tồi với mình ra, thì đã không có người khác biết rằng trong Vạn Tôn Cốc còn cất giấu một đại mỹ nữ như vậy.
- Ta cảm thấy nên ra ngoài một chút, như vậy có trợ giúp cho việc khôi phục.
Gia Nại Cầm nói xong, vẫn tiếp tục bày ra một bộ dáng suy yếu, vịn tường đứng lên, chỉ tiếc là hành động của nàng thật sự quá kém.
Kỳ thật tình huống thân thể hiện tại của Gia Nại Cầm thế nào, thì trong lòng Tiêu Hoằng vô cùng rõ ràng, nếu khu động Chiến Văn tiến hành chiến đấu cường độ cao, có lẽ còn có chút cố sức, nhưng tự do hoạt động thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Sở dĩ không vạch trần, là do trong lòng Tiêu Hoằng cũng đang tức giận, muốn xem ngươi có thể nằm được bao nhiêu ngày!
Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng này của Gia Nại Cầm, Tiêu Hoằng cũng thật sự không tiện cự tuyệt, trầm tư một lát, liền nói:
- Đi thì có thể, nhưng ngươi phải hóa trang một phen, ta cũng không muốn cho những người khác biết, cô nam quả nữ.
- Không thành vấn đề, ta có thể giả nam trang.
Gia Nại Cầm thấy Tiêu Hoằng không phản đối, lập tức tinh thần tỉnh táo lên, sau đó liền tự nhiên mở hộp kim loại mà Lạc Tuyết Ninh đưa cho Tiêu Hoằng, bên trong đều là quần áo mà Lạc Tuyết Ninh lưu cho Tiêu Hoằng, trong đó còn có một bộ áo xanh.
- Ta sẽ mặc cái này.
Gia Nại Cầm khẽ ướm chiếc áo xanh này lên trên người một chút, sau đó nó.
Chỉ là không biết, chuyện như vậy nếu bị Lạc Tuyết Ninh biết được, sẽ có phản ứng gì, phỏng chừng tám phần hẳn là nổi trận lôi đình đi.
- Tùy tiện.
Tiêu Hoằng cũng không quá để ý chuyện này, sửa sang lại túi hành trang một chút, cầm theo túi Ma Văn, sau đó tiện tay cầm tới một hộp gỗ, đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại.
Kỳ thật Tiêu Hoằng mang theo Gia Nại Cầm, cũng không có mục đích gì khác, nếu mà muốn một mục đích, thì chính là Gia Nại Cầm có thực lực Đại Ngự Sư cấp một, nếu có gì bất trắc, thì cũng coi như là một sự trợ giúp không nhỏ.
Đại khái đợi trước cửa khoảng nửa tiếng, khi Gia Nại Cầm từ trong đi ra, thì đã mặc tốt một thân nam trang rồi.
Tuy rằng mặc quần áo của Tiêu Hoằng thì có chút rộng, nhưng mà dáng người cao gầy của nàng vẫn khá phù hợp, mái tóc dài đã được cột lên cao, giấu trong một cái mũ rơm, bên hông còn đeo Ma Văn bao.
Tuy rằng nhìn qua còn có chút âm nhu, nhưng chỉ cần không quan sát cẩn thận, thì dưới vành nón che này, vẫn có thể lừa dối người khác được.
Về phần Bác Sơn và Tang Lâm, thì đang vụng trộm đánh giá, dáng người, tướng mạo tuyệt đối không thể chê vào đâu được, chỉ có thể âm thầm cảm thán, Tiêu Hoằng thật là có diễm phúc a.
- Cảm thấy thế nào?
Gia Nại Cầm mở miệng hỏi.
- Không nói gì thì không sao!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, sau đó tiện tay kéo vành nón của Gia Nại Cầm sát xuống dưới.
Tiếp theo bốn người Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều tạm dừng, chỉ khóa kỹ căn nhà gỗ lại, tiến hành rồi một ít điều chỉnh đối với Ma Văn bẫy rập bốn phía bồn địa, sau đó liền rời khỏi Vạn Tôn Cốc.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng đám người rời khỏi phạm vi Vạn Tôn Cốc, có thể nói, Tiêu Hoằng gần như đã rất lâu không “đi dạo” ra bên ngoài như thế này.
Trên thực tế, nếu không phải có việc quan trọng, thì Tiêu Hoằng vẫn sẽ không đi ra, lần này Tiêu Hoằng dự định bán ra một vạn gốc Tiên linh thảo, cũng không khó tính toán, một cuộc giao dịch này cao tới 2000 vạn kim.
Số lượng tài chính khổng lồ như thế, đã hoàn toàn có thể võ trang ột chi quân đội rồi.
Đúng vậy, ở Thánh Đàn thì tiền tài quả thật không thể thể hiện ra, nhưng nếu rời đi thì sao?
Chỉ là Tiêu Hoằng hơi có chút không tưởng được, khi đám người Tiêu Hoằng khu động Lưu Văn, bay trong tầng trời thấp, thì những nơi đi qua, các ngoại đồ thậm chí cả tạp dịch khi nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo mũ rơm, đều có vẻ lảng tránh một cách nhất định.
Chủ đề được bàn luận nhiều nhất chính là cuộc giết hại của Tiêu Hoằng đối với Nam Du Quận, thậm chí rất nhiều người cản bản không hiểu ẩn tình trong đó, lúc trước Triệu Quần nói như thế nào thì bọn họ liền tin là như vậy, hơn nữa còn chủ động bôi đen thêm nhiều hơn một chút nữa.
Tiêu Hoằng có thính lực không kém, tự nhiên có thể lờ mờ nghe được tiếng bàn luận như vậy, tuy rằng trong lòng ít nhiều có chút phản cảm, nhưng hắn cũng không biểu hiện quá nhiều, vẫn trầm lặng mang theo ba người phía sau, bay về phía khe nứt không gian gần nhất.
Xuyên qua khe nứt không gian, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa đi tới Vĩnh Ngạn Tinh, sau đó lập tức đi về phía Uyển Vị Thành.
Nhưng mà một đường đi tới, tuy rằng không có người dám ngang nhiên cản đường, nhưng sau lưng thì đã tràn ngập tiếng mắng chửi, lúc này, nói rằng trong lòng Tiêu Hoằng không thèm để ý một chút nào thì chính là gạt người, chỉ là Tiêu Hoằng có thể làm được gì đây.
Ngược lại thì Bác Sơn và Gia Nại Cầm ở phía sau đã tức muốn nổ phổi, Cố Hoành Thần là kẻ thế nào? Vậy mà lúc này lại là người bị hại!
Đại khái chỉ đi được nửa tiếng, đám người Tiêu Hoằng đã đi tới cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, đây là cửa hàng Ma Văn lớn nhất này Uyển Vị Thành, thậm chí toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh.
Bởi vì trước đây đã tới vài lần, bởi vậy Tiêu Hoằng vẫn phi thường quen thuộc nơi này.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng chuẩn bị bước vào trong cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, Bác Sơn vốn một đường hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng lúc này trong mắt bỗng nhiên hiện lên một chút tinh quang, sau đó liền kéo cánh tay Tiêu Hoằng.
- Oa, Tiêu ca, mau nhìn nơi đó.
Bác Sơn chỉ chỉ về phía bên phải, trong khu neo đậu chiến hạm riêng của cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, có một chiếc Ma Văn vận chuyển hành khách hạm siêu xa hoa, màu tím sậm, đang đậu tại đó.
Toàn bộ chiếc Ma Văn vận chuyển hành khách hạm thậm chí còn lớn hơn một vòng so với vận binh hạm, trên thân hạm được trang bị các loại vũ khí tự vệ, đều là những thứ cực kỳ quý giá, ngay cả chỗ cửa sổ quan sát cũng phản xạ ra màu lam nhạt, đây là nhã quang thủy tinh, tính thể tích thì thậm chí còn quý hơn vàng mấy chục lần.
Bốn phía thân hạm là các hắc y nhân mặc quần áo quý giá, đang tuần tra chung quanh.
Một chiếc vận chuyển hành khách hạm siêu xa hoa như thế, đậu tại nơi này, có vẻ rất chói mắt, cũng khiến cho các Ma Văn vận chuyển hàng hóa hạm khác có vẻ ảm đạm vô quang.
Trên thực tế, ở toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, có thể ngồi trên Ma Văn vận chuyển hành khách hạm có chất lượng tốt như vậy, thì thường thường đều là nguyên thủ của một quốc gia, nhưng Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhìn ra được, trên hạm thể lại không có quốc huy của bất kỳ quốc gia nào, hiển nhiên đây cũng không phải là của các nguyên thủ.
- Rốt cuộc là ai? Xem ra không nhỏ a!
Gia Nại Cầm kiến thức rộng rãi, không kìm được thốt lên, trên thực tế ngay cả phụ thân Gia Nại Cầm, thì Thượng Tri Tự Do Quốc cũng không trang bị ột chiếc thế này, mà trên hạm thể rõ ràng còn có thể nhìn thấy một con hùng ưng đang giương cánh, cầm lấy một huy chương hình cung điện, kiểu dáng có chút cùng loại với huy chương của một gia tộc nào đó.
- Không cần quan tâm làm gì, không liên quan tới chúng ta.
Tiêu Hoằng chỉ hơi đánh giá một chút Ma Văn vận chuyển hành khách hạm xa hoa đến mức biến thái kia, liền tự mình tiến vào trong cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, lập tức đi tới khu tự do giao dịch tài liệu.
Tại đây, mỗi một người tới thu mua tài liệu thì đều cần đăng ký tài liệu cần mua trên bàn, cung cấp cho các thương nhân trao đổi, mỗi một lần giao dịch thì cũng phải nộp một phần ngàn tiền giao dịch phí cho cửa hàng Ma Văn Hán Nặc.
Đối với quy định như vậy, Tiêu Hoằng tự nhiên đã biết.