Ma Ngân

Chương 955: Diễn Trò





Ngắn ngủn vài phút sau, cửa khoang thuyền Từ Ái Hào chậm rãi mở ra, người đầu tiên đi ra khỏi Từ Ái Hào là Cao Triết Cơ, hắn bày ra một bộ dáng hòa ái mà lại không mất uy nghiêm, sau đó giơ cao cánh tay lên!
Đám bình dân Cao Tương đang đứng chờ kia lập tức như vỡ òa, mọi người đều giơ cánh tay lên cao, ra sức vẫy vẫy.
- Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vạn tuế!
- Thần phụ Cao Triết Cơ vạn tuế!
...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bình dân Cao Tương tại chỗ neo đậu của chiến hạm đều hô to những câu này, khi Cao Triết Cơ chậm rãi đi xuống dưới, đám bình dân Cao Tương được nhìn thấy khuôn mặt hắn trong khoảng cách gần thế này, không kiềm được lại kích động chảy nước mắt, lâm vào trạng thái mất tự chủ.
Mà loại nước mắt kích động này thì cũng giống như một loại virus, chỉ sau vài phút, mọi người đều giơ hai tay lên cao, phấn khởi hô lớn, kích động tới mức không kiềm được chảy nước mắt ra.
Trái lại thì Cao Triết Cơ vẫn mang trên mặt nụ cười thân thiết nhu hòa, trên người là bộ quần áo vô cùng giản dị, hắn đi lên trên tấm thảm đỏ, bắt đầu thân thiết bắt tay với đám bình dân Cao Tương gần như điên loạn kia, nhưng quanh người hắn vẫn có một đám thủ vệ quân xếp thành một bức tường người bảo vệ.
Được bắt tay với Cao Triết Cơ, đám bình dân Cao Tương từ thuở nhỏ đã được giáo dục rằng đây chính là một vinh hạnh vô cùng lớn lao, chỉ riêng cái bắt tay vô cùng đơn giản này mà thôi, nhưng đối với bọn họ thì lại dường như Cao Triết Cơ đang ban cho họ một ân đức cực lớn.
Trên thực tế, Cao Triết Cơ đã làm được gì cho bọn đây? Bản thân Cao Triết Cơ dựa vào cái gì mà có thể đứng cao cao tại thượng như vậy!
- Ngươi, lui lại, nơi này là chỗ để ngươi tự tiện xông vào hay sao?
Ngay khi Cao Triết Cơ đi tới giữa các bậc thang được trải thảm đỏ, thì một gã binh sĩ Cao Tương phụ trách bảo vệ bỗng lạnh lùng nói câu này, sau đó thô lỗ đẩy một thiếu nữ Cao Tương đang muốn chen vào ra ngoài.
- Hỗn trướng!
Cao Triết Cơ thấy vậy, không kiềm được tức giận hét lên, trợn mắt nhìn chằm chằm vào tên binh sĩ Cao Tương này!
Sau khi Cao Triết Cơ quát lên, bốn phía xung quanh hắn liền trở nên yên lặng, còn tên binh sĩ Cao Tương kia thì lại đang rất nghiêm túc đứng tại chỗ, hơi cúi đầu.
- Tại sao ngươi lại có thể đối xử thô bạo với con dân Cao Tương như vậy được?
Cao Triết Cơ lớn tiếng khiển trách binh sĩ Cao Tương này, sau đó một tiếng “bốp” vang lên, hắn đã vung một cái tát, trực tiếp đánh văng tên binh sĩ này xuống đất.
- Đều là con dân Cao Tương, nếu nàng muốn đi lên, thì cứ để cho nàng đi lên!
Nói xong, Cao Triết Cơ lập tức vươn bàn tay “ấm áp” ra, nhẹ nhàng nâng thiếu nữ Cao Tương kia lên, sau đó kéo nàng tới cạnh bình, an ủi vài câu.
Mà hình ảnh này tất nhiên cũng được bảy, tám cái Ma Văn thu hình thu lại một cách rất rõ nét.
Trên thực tế, cảnh tượng này hoàn toàn đã được bố trí từ trước.
Chỉ là đám bình dân Cao Tương không biết rõ chân tướng, khi nhìn thấy hình ảnh này thì ngay lập tức cảm động tới mức không biết trời đất gì nữa, sau đó toàn bộ người dân đứng tại bãi đỗ của chiến hạm đã đều quỳ xuống trước mặt Cao Triết Cơ, như điên như dại mà ca tụng hắn.
Còn Cao Triết Cơ thì cứ như vậy mà dẫn theo thiếu nữ Cao Tương này, không ngừng bắt tay với đám bình dân tràn ngập sùng bái hắn kia, sau đó tiến vào trong một chiếc Ma Văn Xa màu đen thật dài, được mấy chục chiếc Ma Văn Xa đi trước mở đường, nghênh ngang mà rời đi.
Sau đó Cao Triết Cơ liền tới ăn tiệc tại khách sạn đã dự định, sua đó tới dự hội nghị.
Mãi cho tới 8h tối, hắn mới quay về chiếc phòng ngủ xa hoa đã được chuẩn bị sẵn. Toàn bộ phòng ngủ đã hoàn toàn được sửa chữa qua, sàn nhà, khung cửa, giường gỗ thì đều là gỗ của Hải lê mộc.
Mà tại đầu giường thì đang có một thiếu nữ ngồi đó, chính là thiếu nữ Cao Tương khi trước đã được tân trang lại, tuy nhiên trên người cô ta đã được thay bằng một chiếc áo lụa mỏng tang.

- Thế nào? Ban ngày có sợ hãi không?
Cao Triết Cơ nhìn thấy thiếu nữ Cao Tương này, lạnh nhạt cười. Hắn có vẻ vô cùng tùy ý, không có chút bất ngờ nào.
Trên thực tế thiếu nữ Cao Tương này chỉ là một “diễn viên phụ” àn kịch của Cao Triết Cơ tại khu neo đậu kia mà thôi.
- Thần phụ, ta còn có chút sợ hãi!
Thiếu nữ Cao Tương ngẩng đầu, nũng nịu nói với Cao Triết Cơ.
- Yên tâm đi, tối nay ta sẽ cẩn thận “bảo vệ” ngươi, không ai có thể khi dễ ngươi nữa.
Cao Triết Cơ vẫn mang nụ cười kia, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ Cao Tương này, rồi bàn tay từ từ trượt xuống phía dưới, tới cổ... rồi tới ngực...
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng đang ở trong phòng ngủ.
Sau một thời gian dài tu luyện, Tiêu Hoằng liền ngồi trước bàn viết, lật xem các bộ sách của Lạc Đan Luân, tích cực học tập tri thức bên trong, còn bốn phía Tiêu Hoằng thì có một mớ sách có lớn có nhỏ, có mỏng có dày đang chồng lên nhau, gần như sắp sửa bảo phủ cả người Tiêu Hoằng rồi, đây đều là những quyển sách mà Tiêu Hoằng đã đọc qua rồi.
Trên bàn viết rộng lớn kia, ngoài các công cụ chế văn thì gần như cũng chỉ có các bộ sách này mà thôi.
Đều là nhân vật cấp cao của hai quốc gia, nhưng Cao Triết Cơ thì phong lưu khoái hoạt, còn Tiêu Hoằng thì lại rất kham khổ, chỉ riêng từ việc “tặng” cho Lạc Lý Tư nửa cuộn giấy vệ sinh thì cũng có thể thấy được rõ ràng rồi.
Đọc xong toàn bộ quyển sách trong tay, Tiêu Hoằng liền tháo xuống cặp kính mắt, chậm rãi đứng lên, đi tới trước cửa sổ. Từ chiếc cửa sổ mở một nửa này thì có thể thấy ven đường vẫn có các cửa hiệu nho nhỏ đang buôn bán, các quán cóc bán khoai nước, thịt nước thì có đủ cả, khách hàng cũng rất nhộn nhịp, lũ trẻ con được người lớn trông nom, nhưng vẫn đang chạy toán loạn khắp nơi, không biết chúng lại nghĩ ra trò gì mới nữa.
Thời tiết đã ấm trở lại, hiển nhiên mọi người cũng không muốn ở mãi trong phòng nữa.
Hơn nữa toàn bộ Phí Cổ Thành trải qua nhiều lần tu sửa, phố phường đã trở nên vô cùng sạch đẹp, đường phố sạch sẽ, bốn phía là các cây xanh đang phủ bóng mát.
Thấy một chiếc xe đẩy nhỏ chở đầy thị nướng đi qua, trong lúc nhất thời Tiêu Hoằng lại cảm thấy có chút thèm ăn, nhất là mùi hương kia lại đang không ngừng chui vào mũi của hắn.
Nghĩ một chút, hắn liền xoay người, đi ra phòng ngủ, đi xuống tầng dưới.
Lúc này thì các nhân viên công tác tại đây gần như đều đã ra về, chỉ có Hạ An Kỳ là đang sửa sang lại túi văn kiện của mình.
- Quận trưởng, ngài còn có cái gì phân phó ư? Nếu không thì ta cũng hết giờ làm rồi!
Hạ An Kỳ cười khanh khách nói với Tiêu Hoằng, có thể nói, cùng Tiêu Hoằng lăn lộn lâu như vậy, Hạ An Kỳ và Tiêu Hoằng coi như đã hoàn toàn quen thuộc, nhất là Tiêu Hoằng đưa cho nàng vỏ xác của Thác Lý Trùng, sau khi ăn xong thì làn da của Hạ An Kỳ rõ ràng đã trắng bóng hơn nhiều so với khi trước.
- Đi thôi, sắp tan tầm rồi, ta mời ngươi đi ăn khuya một chút!
Tiêu Hoằng nói với Hạ An Kỳ.
- Vậy thì đi thôi!
Hạ An Kỳ nói xong, liền nhanh nhẹn đi theo sau Tiêu Hoằng, bước ra ngoài tòa nhà.
Đi tới cạnh quán thịt nướng kia, Tiêu Hoằng liền xếp hàng phía sau vài cậu thanh niên, trên đầu vẫn chụp chiếc mũ nối liền áo kia, có vẻ vô cùng giản dị, không nói gì cả.
- Không phải đấy chứ, Quận trưởng lão đại, ngươi mời người ta ăn cái này ư?
Hạ An Kỳ nhìn Tiêu Hoằng một cái, thấp giọng nói, dựa theo suy nghĩ của Hạ An Kỳ, cho dù không quá xa hoa, thì ít nhất cũng phải đưa nàng đến một quán ăn có phòng riêng mới đúng.
Nhưng mà trước mắt thì sao? Đường đường là một Quận trưởng a, đường đường Vương tử của Thiên Tế Tỉnh a, là kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm a, vậy mà lại mời nàng ăn cái này, không khỏi có chút quá “keo kiệt” rồi!

- Sao vậy? Ăn ngon chẳng lại là được rồi hay sao?
Tiêu Hoằng không cho là đúng, đợi vài người phía trước trả tiền rồi rời đi, Tiêu Hoằng liền đi tới trước tiểu quán, nhìn thực đơn treo bên cạnh, Tiêu Hoằng liền thoải mái nói với chủ quán:
- Chủ quán, hai miếng thịt bò, một miếng không rắc hạt tiêu!
- Ồ, Quận trưởng lão đại, hôm nay rảnh rỗi a!
Chủ quán nhìn thấy Tiêu Hoằng, vẻ mặt tuy có cung kính, nhưng cũng không biến thái giống như đám người của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, vẫn còn dám mở miệng trêu ghẹo Tiêu Hoằng.
- Ngày nào ngươi cũng bán hàng trước cửa phòng làm việc của ta, ta cũng đến ủng hộ một chút, thấy khác của ngươi rất nhiều, hương vị hẳn là sẽ không tồi đâu!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói.
- Đúng vậy, Quận trưởng lão đại ngài có chỗ không biết, công thức nấu món thịt bò này của ta chính là tổ truyền tới tận giờ, đã mấy trăm năm rồi, chỉ là trước đó không có nhiều vật liệu để nấu, hiện tại từ khi ngài tới đây, ta cũng làm ăn khởi sắc hơn!
Chủ quán cười hắc hắc, sau đó đưa hai miếng thịt bò cho Tiêu Hoằng.
- Bao nhiêu tiền?
Tiêu Hoằng thoải mái hỏi.
- Quận trưởng, ngài đại giá quang lâm, còn cần cái gì mà tiền a, ta mời ngươi ăn.
Chủ quán cũng rất khẳng khái đáp.
- Thế thì sao được? Sau này làm sao ta còn dám tới nữa?
Tiêu Hoằng nhìn bảng giá treo bên cạnh, lấy ra 10 đồng tệ, ném vào trong hộp tiền của chủ quán.
Sau đó, Tiêu Hoằng đưa miếng thịt không hạt tiêu cho Hạ An Kỳ, rồi cùng nàng ngồi cạnh bức tường, ngay tại chỗ thưởng thức.
Ngược lại thì Hạ An Kỳ ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên, đường đường là một Quận trưởng a, vậy mà lại ngồi xổm trong này ăn uống, thật đúng là kỳ lạ, cho dù Tiêu Hoằng không cảm thấy gì, nhưng mà nàng lại làm một thục nữ, làm sao có thể...
Tuy nhiên, nhìn thấy Tiêu Hoằng ăn từng miếng ngon lành, Hạ An Kỳ cũng khó nói thêm gì nữa, nàng cũng bắt đầu mở hộp giấy ra, dùng chiếc dĩa ăn cắm vào một miếng thịt bò đang chảy mỡ kia, bắt đầu nếm thử.
- Quận trưởng lão đại, hương vị như thế nào?
Chủ quán ngoái đầu, cười hì hì hỏi Tiêu Hoằng.
- Ân, rất ngon, trước đây ta rất thích ăn thứ này, chỉ là lúc ấy lại không có tiền.
Tiêu Hoằng cười cười nói.
- Nếu ăn ngon thì ngài cứ tuyên truyền nhiều cho ta một chút, yên tâm đi, tuyệt đối sạch sẽ, cam đoan danh dự, người Lạc Đan Luân chúng ta chính là vậy, đã tốt còn muốn tốt hơn, tuyệt đối không đầu cơ hám lợi!
Chủ quán cũng rất văn vẻ.
...
Cứ như vậy, một tuần thời gian vội vàng trôi qua, trải qua một tuần, căn cứ Hải Quân đã được chuẩn bị xong.
Lần hành động này sẽ đưa ra 12 chiếc Trường Tích Hào, 1 chiếc Thủy Trung Bá Vương Hào, cùng với Bá Vương Long Hào mới được nghiên cứu chế tạo ra.
Lúc này Bá Vương Long Hào đã hoàn toàn được chuẩn bị xong, cộng thêm trên vạn viên phi đạn đủ loại kích cỡ, cùng với một tháng bổ cấp, hạm viên có 1000 người, trên cơ bản đây chính là một ngọn núi dưới nước biết công kích.
Trên vạn viên phi đạn thì cũng đủ để san bằng một tòa thành thị vài lần rồi.
Mà trong bến tàu, Quân đoàn Hoa Nhị được Phất Lạc dẫn dắt, đã bắt đầu tiến vào trong Thủy Trung Bá Vương Hào, trên thực tế, cho dù là vào lúc này thì bọn họ vẫn không biết nhiệm vụ của hành động lần này là gì.
Vào 10h sáng, đợi khi Tiêu Hoằng dẫn theo đội quân tù nhân tiến vào trong Bến tàu số 7, Phất Minh Qua đã sớm chờ lâu liền bước tới tiếp đón, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bởi vì hắn biết rõ, tiếp theo đây đám người Tiêu Hoằng phải chấp hành nhiệm vụ như thế nào, đây tuyệt đối là một lần đánh cược tính mạng.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Tiêu Hoằng nhìn Phất Minh Qua một cái, lên tiếng hỏi.
- Báo cáo Quận trưởng lão đại, tất cả đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát được.
Phất Minh Qua nghiêm túc đáp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.