Ma Nữ Nghê Thường

Chương 12: Đủ loại



Ngày hôm sau, khitrời vừa tảng sáng, Luyện nhi liền kéo ta đi vào trong núi tìm thuốc.

Kỳ thật trong đêm khuya sau khi giật mình tỉnh lại nàng đã muốn làm như vậy rồi, nhưng khi nghe ta bất đắc dĩ giải thích rằngkhông phải ai cũng có thể nhìn thấy đồ vật trong bóng tối giống như nàng, nàng chỉ chớp mắt liếc nhìn ta, phát ra một tiếng khịt mũi trầm thấp rồi đi ra ngoài ngồi ngây người, cũng không nói thêm gì nữa, cũng không có tiếp tục kiên trì, làm cho người ta ít nhiều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Ta cảm thấy, chuyện này thay vì nói là tình cảm giữa hai chúng ta tiến bộ thần tốc, chi bằng nói đúng ra là nàng rốt cuộc đã phát hiện ra có một số việc thật sự chỉ có bản thân nàng làm được mà người khác làm không được, vì vậy trong lúc mơ hồ loại tính khí bướng bỉnh này liền được thu lại rất nhiều.

Từ điểm đó mà nói, nàng vẫn luôn là một hài tử đơn thuần, phục liền phục, không phục có chết cũng không phục.

Trái lại ta thật không dám chắc, bản thân có thể không phụ sự kỳ vọng của nàng hay không.

Dược thảo tìm được rất nhanh, chỉ cần nắm rõhình dạng cụ thể và mùihương của chúng, những thứ này kỳ thật đều là những thực vật thông thường ở trong núi sâu, thương thế của sói con cũng không có chuyển biến xấu thêm, tuy rằng vẫn làbộ dạng mặt ủ mày chau. Nhưng mà, nhìn nó suy yếunhư vậy, cầm trong tay thảo dược dính đầy bùn đất thật vất vả mới tìm, nhất thời ta lại thật sự có chút ít do dự, bởi vì không xác định được là có hữu dụng hay không —— vô luận là phương thuốc hay là liều thuốc —— thậm chí lo lắng bản thân mình hái nhầm thuốc thì làm sao bây giờ, suy nghĩ một chút, ta đem những điều bản thân băn khoăn nói với nàng, nhưng trong lòng lại không rõ vì sao mình lại muốn hỏi ý kiến của một đứa bé.

"Ngươi thật là kỳ quái." Kết quả nàng nhìn ta, ánh mắt kia tựa như đang nói có loại băn khoăn này mới chính là kỳ quái: "Bởi vì chữa trị không được, chúng ta mới đi tìm thuốc a?"

Ta nhịn không được mà bật cười.

Cẩn thận cởi bỏ vết thương của sói con, không đụng chạm vàothanh nẹpcố định kia, chỉ từ khe hở nhẹ nhàng đem thảo dược thoa lên vết thương, lần nữa cẩn thận băng bó lại, có lẽ chẳng qua là bởi vì cảm giác mát lạnh khi vừa mới tiếp xúc với thảo dược, liền nhìn thấy sói con thân thiết ôm lấy bàn tay Luyện nhi, bộ dáng tựa hồ đã dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng ta cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Con người chính là như vậy, một mặt săn giết những loài vật khác để mưu sinh để được no bụng, thế nhưng một mặt lại sinh ra cảm tình đối với một vài loài vật ở bên cạnh...Suy nghĩ này của ta nếu như để cho hài từ đang vui vẻ trêu đùa với sói con ở bên cạnh biết được, chỉ sợ sẽ lại bị nói là kì quái.

Ở trong mắt nàng, có lẽtất cả mọi chuyện đều là đạo lý hiển nhiên, đương nhiên.

Sống cũng là đương nhiên, chết cũng là đương nhiên.

Cuộc sống sau này, tuy rằng không ai có thể nói trước được, chỉ là sự thay đổi vẫn âm thầm bắt đầu, mỗi ngày chúng ta đều sẽ cùng nhau lên núi, sau đó lại cùng đi đến chỗ của đàn sói, Luyện nhi là danh chính ngôn thuận đi săn, mà ta là lén lút đi hái thuốc trị thương —— đương nhiên, cái gọi là lén lút, là chỉ ở trước mặt sư phụ mà thôi.

Kỳ thật đối với chuyện này ta cũng có cố kỵ, bởi vì dù sao bản thân cũng không phải là người hay ra ngoài, dù cho có ra ngoài thì phần lớn chỉ luyện kiếm hoặc là làm việc ở nơi gần cửa động, rất dễ dàng có thể tìm thấy, bây giờ lạiluôn có một hai canh giờ không thấy tăm hơi, tuy rằng sư phụ thường xuyên bế quan, chỉ là thời gian kéo dài sớm muộn gì cũng bị phát hiện, từng nghĩ đến chuyện dạy cho Luyện nhi phân biệt dược thảo, để nàng đem hai chuyện này cùng nhau xử lý, nhưng mà nghĩ lại, bản thân mình chung quy vẫn là phải đến chỗ sói con phối dược thay thuốc, liền thôi vậy.

Mấy ngày sau, sư phụ bế quan đi ra, trên bàn cơm quả nhiên hỏi, ta còn chưa biết phải trả lờinhư thế nào, không ngờ lại có người cắt ngang trả lời trước.

"Nàng cùng đồ nhi luyện công." Đứa bé kia xen vào nóinhư vậy, ngẫm lại, lại lắc đầu: "Không đúng, là đồ nhi cùng nàng luyện công, võ công của nàng quá kém."

Lời này thành công khiên cho sư phụ nhíu mày, giáo huấn những lời tôn sư trọng đạomột phen, thấy nàng cúi đầu ăn cơm không nói gì, liền lại quay sang hỏi ta, những thứ đã chuẩn bị để giải thích lúc trước hoàn toàn không cần dùng đến, ta chỉ thuận lời nói của Luyện nhi mà trả lời, cũng may hữu kinh vô hiểm, miễn cưỡng có thể nói tròn lời nói dối này.

"Như vậy cũng tốt." Hàng lông mày của sư phụ vẫn chưa có giãn ra: "Sư muội của con khinh công quả thật là không tệ, các con mỗi ngày cùng nhau luyện tập cũng tốt, chỉ là nhớ rõ không thể đi quá xa, càng không thể quá dung túng nàng."

Ta gật gật đầu, trong lòng lau mồ hôi, lại hiểu biết đứa bé kia thêm một tầng nữa.

Không thể nói là Luyện nhi đã có chuẩn bị trước, dựa vào tính tình của nàng, lời nói này nhất định là ý nghĩ nảy sinh nhất thời, ứng biến cực nhanh đã nằm ngoài dự đoán của ta, đặc biết cố tình mở miệng nói giúp cũng chưa từng nghĩ đến, bất quá sau ngày hôm đó, bản thân quả thật lại có thêm một nhiệm vụ, đó chính là luyện khinh công cho tốt, chuẩn bị để sau này sư phụ có thể sẽ kiểm tra.

Đối với chuyện này Luyện nhi rất là khí định thần nhàn, nói rằng cùng ta luyện tập là được rồi, phải biết rằng lúc này mặc dù chúng ta đã gần gũi thêm không ít, chỉ là trên phương diện võ công nàng vẫn có phần tự phụ, đương nhiên sự tự phụ này xuất phát từ thực tế, ta cũng không để ý; chỉ là bởi vì mấy câu nói lúc trước của sư phụ, cũng xuất phát từ tư tâm, ta dỗ dành nàng làm ra một ước hẹn với ta, đó chính là trong thời gian luyện công này, nếu như nàng bị ta đuổi lịp một lần, liền phải theo quy củ mà gọi ta là sư tỷ.

Dù sao nàng vẫn là một hài tử thẳng tính, không cần nghĩ ngợi liền đồng ý, cũng không nghĩ đến kỳ thật bản thân cũng không được lợi ích gì.

Nửa tháng tiếp theo lại càng bận rộn, tuy là bận rộn, nhưng thực sự rất phong phú.

Nhưng mà có một việc, trong lòng ta, vẫn luôn mơ hồ bất an, sự bất an này theo thời gian gần đây càng trở nên rõ ràng hơn —— cũng không phải là bởi vì cuộc đọ sức khinh công, nửa tháng này cho dù ta chưa từng thắng được nàng nhưng đã thực sự tiến bộ rất nhiều, thỉnh thoảngâm thầm dùng thủ đoạn cũng có thể đuổi theo làm cho nàng phải dốc toàn lực ứng phó, đối với bản thân mà nói như vậy cũng đủ rồi —— cũng không phải là bởi vì phải chia sẻ thu hoạch, từ sau khi cẩn thận hỏi qua tình hình cụ thể, ta đã đặt bẫy ở khu vực ngoài phạm vi hoạt động của bầy sói, hai bênkhông quấy rầy lẫn nhau.

Điều làm ta bất an, chính là thương thế của chú sói conkia.

Thương thế của nó cũng không chuyển biến xấu, ít nhất mỗi lần ta lau rửa miệng vết thương đều không thấy dấu hiệu sinh mủ nhiễm trùng,chỉ là không biết tại sao, tình hình vết thương đã gần một tháng trôi qua, theo lý thuyết khả năng phục hồi của dã thú sự hẳn là trội hơn người thường, thế nhưng miệng vết thương khép lại rất chậm, ngay cả tinh thần cũng vẫn luôn uể oải không phấn chấn. Đối với chuyện này, không biết là Luyện nhi chưa nhìn thấy hay là chưa hỏi đến, tóm lại không có tỏ vẻgì cả, chỉ là dù sao trong lòng ta vẫn cảm thấy hoang mang, thường xuyên lo lắng những dược thảo mình hái kia rốt cuộc là có công hiệu hay không.

Không ngờ tới chính là, không bao lâu, ngay cả loại thảo dược này, cũng không thể tiếp tục dùng nữa.

Cuối thu vốn không phải là mùa mưa ở Hoa Sơn, nhưng trước mắt đúng thật là trời đã đổ mưa rả rích suốt ba ngày.

Cơn mưa không tính là lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, vô luận như thế cũng không thể làm cho người ta không thèm bận tâm đến mà hành tẩu trong mưa, dù vậy, chuyện này đối với ta và Luyện nhi mà nói vốn cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, việc cần phải làm dù mưa rơi tuyết rơi chúng ta cũng sẽ đi làm, trừ phi...Là docó sư phụ đang ở bên cạnh.

Thật là quá trùng hợp, lão nhân gia người vừa hoàn thành một giai đoạn của bế quan, mấy ngày nay chính là lúc nghỉ ngơi điều dưỡng.

Vì vậy, trước cơn mưa ban đầu không đáng để tâm đến, những cái cớ chúng ta đưa ra trước kia liền không còn tác dụng nữa, thậm chí ngay cả chuyện đi săn của Luyện nhi, sư phụ cũng không nhấc chân mày mà buông ra một câu: "Mưa lớn như vậy, con cũng không cần cố gắng đi ra ngoài, trong động lương thực dữ trữ rất đầy đủ, thịt xông khói cũng không ít, thức ăn trong vài ngày cũng không thiếu.", đành phải tạm thời gác lại.

Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy hối hận khi ngày thường quá tích cực, chuẩn bị quá nhiều đồ dự trữ như vậy.

Thời gian cấm túc trá hình này thật gian nan, nhất là trong lòng còn có mối bận tâm, mỗi ngày ngoại trừ lo liệu chuyện nội trợ, ngồi xuống vận khí, bản thân cũng chỉ nhìn những tán lá đỏ trong màn mưa ngoài cửa động mà ngẩn người, chờ mong ngày mai chính là sau cơn mưa trời lại sáng; mà tình hình của Luyện nhi lại càng nghiêm trọng, ở trước mặt sư phụ mặc dù nàng cũng coi như khắc chế, nhưng ngay cả lúc thiền định cũng không có tập trung được, trong mắt mơ hồ hiện ra một chút lệ khí.

Cứ như vậy đến ngày thứ tư, đứa bé kia rốt cuộccũng khắc chế không được, sáng sớm liền đã biến mất tung tích.

Hoàng Long động cũng không quá lớn, ta muốngiấu giếm thay nàng cũng giấu giếm không được, sư phụ rất nhanh liền phát hiện nàng không có ở đây, hỏi ta cũng không hỏi ra được chuyện gì, tất nhiên là tức giận, trầm mặt ngồi đối diện với cửa động không nói một lời, ta khoanh tay đứng ở bên cạnh biết rằng đã hỏng chuyện, nhẹ nhàng bước hai bước đến cửa động, trong lòng chỉ trông mong Luyện nhi trở về có thể nhìn thấy ánh mắt của ta trước tiên, chuẩn bị tìm một cái cớ thật tốt.

Chờ đợi như vậy thật lâu, ngoài động cơn mưa dần lớn hơn, lờ mờ còn phát ra tiếng sấm.

Ta chờ đợi đến thật sự nóng lòng, đang muốn chủ động thỉnh mệnh với sư phụ để đi tìm người, cửa động chợt tối sầm lại, một bóng người nhỏ bé ướt đẫm chợt lướt đến.

Toàn thân nàng ướt đẫm, chật vật không chịu nổi, ngay cả sợi tóc cũng đang nhỏ giọt nước, sắc mặt cũng thêm vài phần trắng bệch so với ngày thường, bước vào động tựa hồ hoàn toàn không có nhìn thấy sư phụ, chỉ trực tiếp vọt tới trước mặt của ta, cầm chặt lấy bàn tay của ta.

"Đi theo ta!" Nàng nói, trong ánh mắt có lo lắng, đầu ngón tay lạnh buốt.

"Tiêm nhi!" Phía sau truyền đến tiếngquát lớn nghiêm nghị, không có gọi Luyện nhi mà là gọi ta, ý nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.

Nhất thời khó cả đôi đường, nhưng mà trên tay truyền đến cái lạnh buốt thấm đến xương, làm cho không ai còn có thể do dự thêm được nữa, ta quyết định thật nhanh liền xoay người, chắp tay cúi đầu nói với sư phụ: "Bây giờ không kịp giải thích, đồ nhi đi một chuyến, xin sư phụ hãy tin tưởng đồ nhi, còn có Luyện nhi!"

Một câu nói xong, lại bất chấp mọi thứ, ta quayngười lại, cùng đứa bé kia xông vào mưa bụimênh mông.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.