Ma Nữ Nghê Thường

Chương 47: Tài vật



Đi hai ngày, lại qua một thôn trấn khác, xuống chút nữa chính là đi qua Dương Bình quan.

Trong hai ngày này, không sai biệt lắm cũng đã biết rõ lai lịch của đám người này, cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng lúc đầu, thì ra lão giả kia là quan viên từ nhiệm của triều đình, tựa như còn là một đại quan có thanh danh rất tốt, danh gọi Trác Trọng Liêm, bất quá ở thế đạo này nếu đã có được chức vị đến già, vậy vô luận là thanh danh như thế nào, cũng luôn có chút của cải, e rằng trên đường không yên ổn, cho nên mới thuê không ít tiêu sư, bao gồm cả mấy thân binh, trùng trùng điệp điệp mà lên đường, để được an tâm.

Thế nhưng thiếu niên cầm cung này lại không phải là tiêu sư hạng nhất, người này tên là Cảnh Thiệu Nam, là bằng hữu của cháu trai duy nhất của lão giả, kỳ thật cũng không quen thuộc với lão nhân, chỉ là tình cờ lúc này cũng có việc cần ra ngoài, liền nhận lời uỷ thác củabằng hữu, một đường đồng hành hai bên đều thuận tiện, thẳng đến khi gặp phải phỉ đạo ở Đáo Thất quan, mọi người mới biết hắn chính là đệ tử Võ Đang, là một trong mười đệ tử có danh tiếng trên giang hồ.

Ta vì tâm tư của bản thân, vốn là dohai chữ Võ Đang mới lưu lại, tất nhiên hy vọng có thể tới bắt chuyện làm quen mới được, tuy rằng nên dò hỏi những chuyện gì trong lòng cũng chưa có tính toán rõ ràng, chỉ là có thể thăm dò được chút ít, dù sao cũng tốt hơn là cái gì cũng không biết a.

Không nhớ được quá nhiều, nhưng mà sẽ không quên, cái gọi là Võ Đang, liền đã được định trước là sẽ tạo thành những gút mắc với Luyện nhi.

Bất đắc dĩ là trên thực tế cùng đồng hành, sự tình lại phát triển không theo đúng ý người, thứ nhất ta không giỏi bắt chuyện làm quen với những người xa lạ, huống chi cách thức ở chung giữa nam nữ trong kiếp này là không thể sử dụng những kinh nghiệm của kiếp trước; thứ hai Cảnh Thiệu Namnày cũng có chút cao ngạo, tuy rằng hành động hữu lễ, chỉ là ước chừng tự cho bản thân là danh môn, lại được một đám tiêu sư bội phục như sao vây quanh ánh trăng, trong lời nói hành động mơ hồ luôn lộ ra một cỗ tự phụ, nhìn vào mắt, làm cho người ta theo bản năng liền muốn tránh đi.

Với đủ loại nguyên do, kết quả là trong vòng vài ngày, bất quá chỉ nói qua đôi ba câu nhạt nhẽovới người này.

So sánh thì, thật ra thư sinh cỡi ngựa trắng kia càng lộ ra thập phần khiêm tốn ấm áp, sau này mới biết được ngày hôm đó hắn cũng mới tạm thời gia nhập, tự xưng là Vương Chiếu Hi, một mình vội vã hồi hương đi thi, cầu đượcche chở dọc đường, dù sao lão giả tuổi già mềm lòng, xúc động đáp ứng, chân trước chân sau gia nhập cùng ta.

Cũng không biết có phải vì nguyên nhân này màsinh racảm giácthân cận hay không, người này càng thích tìm ta nói chuyện, tuy là luôn giữ lễ không vượt quá giới hạn, chỉ là cuối cùng cảm thấy phiền lòng.

Kế hoạch ban đầu không thể thực hiện được, lại vô duyên vô cớ chọc vào thân một loại phiền nãokhác, chuyện này làm cho người ta có chút buồn bực, nhìn thấy một đường tiếp tục đi về phía trước, qua Dương Bình quan, cách nơi muốn đến càng gần, thân thể cũng dần dần không còn trở ngại, ý niệm muốn thăm dò liền bị gác lại, trong lòng ý nghĩ muốn rời đi lại càng nặng thêm, tuy rằng đi đường cùng đoàn người này thuận tiện ít dùng sức, nhưng cuối cùng lại không nhanh bằng bản thân vận công chạy đi cả ngày lẫn đêm.

Chạng vạng tốihôm nay, đi tới dịch trạm Đại An, một đoàn người nghĩ ngơi ở khách điếmlớn nhấttrên trấn.

Lần này đi qua một đỉnh núi khác, liền là một đường bằng phẳng, ta ở trên giường mông lung nghỉ ngơi đến gần nửa đêm, đêm khuya tỉnh lại, trằn trọc một hồi, cuối cùng dứt khoát đứng dậy thu dọn đơn giản một chút, quyết định vẫn là đi trước một bước.

Lúc này đã là thời điểm yên lặng như tờ, ra phòng khách, đi vòng qua hành lang từ sau đến trước, đợi đến khi xuống lầu, đang do dự xem có nênbái biệt cùng lão giả hay không, trong phút chốc lại phát hiện ra một phòng duy nhất ở tiền đường của khách điếm giờ phút này lại là đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có người tiếng không ngừng.

Phải biết lúc này đã trôi sâu vào nửa đêm, động tĩnh như thế tất nhiên làm cho người ta sinh nghi không thôi, chỉ là muốn rađại môn, liền phải đi qua đây, huống chi trong khách điếm hôm nay vẻn vẹn chỉ có nhóm người nay ở trọ.

Đẩy cửa bên phòng kháchra, thanh âm lập tức vang dội không ít, đúng như dự đoán, hầu như tất cả đều ở đây.

Ngăn trở trước ánh mắt chính là một đám người, vây quanh lão giả cáo lão hồi hương kia, dường như là tư thếbảo vệ, lại không phải giương cung bạt kiếm, trái lại nhìn quanh một vòng, tựa như xem náo nhiệt, hoặc là giống như đang chờ tin tức.

Một lão tiêu sư có tính cảnh giác khá cao, nghe thấy tiếng cửa bên vang lên, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy là ta, mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm quyền nói: "Chu cô nương, cuối cùng ngươi cũng tới, thật sự là quá tốt."

Ta không thích nghe người khác gọi là nữ hiệp, cũng xuất phát từ phép xã giao, cho nên mới báo danhtính, nhưng không ngờ ai trong đám người này lại nghễnh ngãng, nghe lầm thành một cái họ phổ biến, xung quanh liền bắt chước gọi theo như vậy, đối với chuyện này bản thân không quan tâm, cũng mặc kệ không muốn giải thích, dù sao bèo nước gặp nhau, đảo mắt vô duyên phận, tính danh sư phụ đặt cho, trong tư tâm vốn không hy vọng nghe người khác gọi nó lên.

Cho nên giờ phút này chỉ là gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ở đây làm sao vậy?"

Đối thoại tuy rằng nhẹ nhàng, bất quá đã kinh động đến lão nhân đang được bảo hộ ở giữa, lão tiêu sư kia vẫn chưa trả lời, hắn đã quay đầu lại, vài bước đi tới, nhìn thấychòm râu hoa râm có chút run lên, cũng không hổ là lão tướng nơi quan trường, vẫn khắc chế tâm tìnhrất tốt, chỉ là thanh âm có chút dồn dập: "Ai nha, Chu cô nương ngươi tới thật đúng lúc, lão hủ còn đang muốn sai người đến sương phòng mời ngươi đến đây!"

"Lão nhân gia đừng vội, này nửa đêm canh ba, đều tụ họp ở đây, rốt cuộclà xảy ra chuyện gì?"

Nhìn tình thế trước mắt, rõ ràng không phải lúc thích hợp để hỏi rõ mọi chuyện, ta bất động thanh sắc đem tay nải đeo sau lưng xê dịch một chút, cũng may có áo khoác ngoài che chắn, dưới ánh nến dao dộng ở đại sảnh cũng nhìn không chân thật.

"Hừ! Còn có thể xảy rachuyện gì chứ, tên tiểu tử Vương Chiếu Hi kia thật sự không phải là thứ gì tốt, lão gia chúng ta hảo tâm chiếu cố hắn, hắn lại dùng lão gia củachúng ta để ngăn cản tai họa!"

Người vừa tiếp lời không phải tiêu sư cũng không phải là lão giả, mà là một người thân binh đứng gần đó, bây giờ mặc dù đang mặcy phục của dân chúng thường ngày, nhưng vẫn là một bộ dáng tính tìnhcương trực, nói chuyện thẳng như ống trúc: "Ta thấy a, gia hỏa này nhất định là một khâm phạm bị triều đình truy nã!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão đầu tử trắng bạch, hung hăng liếc nhìn người kia một cái như róc xương lóc thịt, thẳng đến khi hắn cúi đầu không nói lời nào, mới quay đầu qua, ha habật cười, đang muốn nói chút gì đó, lại có tiếng ồn ào truyền đến.

"Ai ai, cũng không thể nói như vậy a ——" Thanh âm này tuy là ồn ào, lại không thiếu kiến nhẫn hay nóng nảy, trái lại mang theo một chút ung dung: "Lúc trước vãn sinh cũng từng nói, nếu đã nhờ che chở, liền không dám lừa gạt, có một vài kẻ thù lợi hại một đường theo dõi, đêm nay nhất định sẽ có việc xảy ra, bất quá bốn tên Cẩm Y Vệ tuần tra vừa rồi xác thực là không có liên quan đến vãn sinh, chỉ là trùng hợp mà thôi."

Thanh âm không xa, ta quay đầu qua, lúc này mới xem như là có cơ hội nhìn xuyên qua đám người để nhìn rõ tình hình trong trong sảnh.

Ánh mắt quét tới, nhưng nhìn thấy gian phòng này cũng không coi là một khách sãnh nho nhỏ, lúc này toàn bộ đại môn hướng ra phía ngoài đều mở rộng, ở giữa phòng đặt một cái bàn làm từ cây tử đàn hương, trên bàn đặt hai bầu rượu lớn, còn châm hai ngọn đèn dầu sáng ngời, giờ phút này đang dao dộng không ngừng trong gió.

Chỗ đó có hai người đangđứng, đều nhận ra được, sắc mặt trầm lắng chính làVõ ĐangCảnh Thiệu Nam, mà người vừa mới ồn ào nói chuyện, không phải Vương Chiếu Hi ngày thường luôn mang bộ dáng thư sinh thì là ai.

Lúc này hắn vẫn là một bộ dáng thư sinh, chỉ là thần sắc hành động lại rõ ràng ít đi vài phầnkhúm núm thường ngày, nhiều hơn một chút giảo hoạt khôn khéo, lúc nói chuyện tựa như muốn đi về phía chúng ta, đi qua vài bước nhìn thấy mọi người đều phòng bị hắn, cũng liền ngừng lại, chỉ là mỉm cười hướng về phía bên này ôm quyền, nói: "Vãn sinh có chút bất đắc dĩ, mong rằng lão nhân, cùng cô nương, đừng nên hiểu lầm mới tốt."

Không biết có phải là ta đa tâmhay không, luôn cảm thấy khi hắn nói hai chữ cô nương tựa như có thâm ý khác, ta không biết rõ nội tình, dứt khoát làm ra vẻ không hề hay biết gì, trầm mặc không nói, trong lòng chỉ là cảm thấy có chút mới lạ đối với từ Cẩm Y Vệ vừa lướt qua, thậm chí cảm thấy có chút tiếc nuối khi không thể tận mắt nhìn đến.

Chỉ là lý trí nói với bản thân, danh từ này bất quá chỉ là mới lạ đối với ta, đối với những người thật sự sống ở thời này, nhất là đối vớinhững người trong quan trường mà nói, có ý vị như thế nào.

Khó trách mọi người sẽ mang bộ dáng như lâm đại địch.

Mà trong số mọi người, những đệ tử Võ Đang kia lại càng có phản ứng lớn nhất, hắn là người đứng đầu thay mặt cho mọi người, tựa như lại cảm thấybản thân bị trêu đùa làm tổn hại đếnthể diện của sư môn, sắc mặt rất là không tốt, cũng mặc kệ Vương Chiếu Hi kia giải thích như thế nào, hắn hoàn toàn không tin, cuối cùng không hài lòng, lại quát to một tiếng, trong phút chốc liền động thủ.

Ta thấy hắn một chưởng đánh ra, Vương Chiếu Hi kia vẫn là mỉm cười, liền biết rõ sự tình cũng không đơn giản, quả nhiên, giao đấu vài chiêu, người nhìn qua giống như thư sinh nho nhã yếu ớt kia, không những không chịu thiệt, thật ra nghiễm nhiên còn chiếm được chút ít thượng phong.

Này chính là cái gọi là giang hồ, âm mưu tranh đấu, minh thương ám tiễn*, ngươi lừa ta gạt, nhân tâm, bất kỳ lúc nào cũng đều là khó đoán.

(*Chiến đấu trước mặt hay âm thầm ám hại)

Nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên liền sinh ra chán ghét cùng xa cách, bất động thanh sắc có chút lui về sau hai bước, nơi này ta không nên ở lâu, cũng không phải là nơi ta muốn ở lâu.

Đúng vào lúc này, đột nhiên, từ xa xa ẩnẩn có tiếng kêu gào truyền đến!

Khi ta nghe thấy, chỉ một khoảnh khắc sau, hai người đang động thủ trong sảnh phòng cũng liền nghe thấy, Vương Chiếu Hi nâng cao khuỷu tay phải, thấp giọng quát: "Cảnh huynh, chúng ta khoang hãy động thủ, cường địch đã tới! Chúng ta hợp tác cả hai đều sẽ bình an, phân ra liền mất mạng!" Mà sắc mặt của Cảnh Thiệu Nam đột nhiên thay đổi: "Ngươi đang làm cái quỷ gì? Một đám người vừa đi, một đám khác lại đến."

Vương Chiếu Hi thản nhiên cười nói: "Kẻ đến đây lúc này mới thật sự là cường đạo, không dám giấu giếm, năm tên đạo tặc lợi hại nhất ở biên giới Xuyên Thiểm, đêm nay đều sẽ đến đây!"

Lời vừa nói ra, mọi người xôn xaomột mảnh, tuy Cẩm Y Vệ đáng sợ, chỉ là lão gia tử có thân phận quan trường, so sánh với đạo tặc tham lam hung hãn tàn bạo, vẫn luôn xem như dễ đối phó hơn.

Có người nhịn không được tức giận nói: "Trên người đại nhân cũng không có bao nhiêu bạc, các ngươi cần gì chuyện bé xé ra tonhư vậy, nội ứng ngoại hợp!" Vương Chiếu Hi vẫn cười cười: "Ngươi cho rằng ta là nội ứng sao? Thứ bọn họ muốn cướp chính là vật của ta, không phải là vật gì của đại nhânnhà các ngươi, bất quá bọn họmuốn mượn gió bẻ măng, cướp của tiểu đệ, lại cướp của các ngươi, cũng chưa thể nói trước được."

Chuyện này quá mức khả nghi, trên đường đi người này không mang theo hành lý, hai tay trống trơn, vậy có thể mang theo bao nhiêu vật quý giá? Chỉ là lúc này gấp gáp, cũng không cho phép cân nhắc quá nhiều, chỉ thấy hắn bỗng nhiên trầm giọng nói: "Nhanh chóng lui về sương phòng đi, đem đèn lồng có gắn quan hàm gỡ xuống, có lẽ sẽ tránh được ương cập ngư trì*!"

(*Đầy đủ là Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư. Thành môn thất hỏa, tất cả mọi người mang nước đến hộ thành, nước dùng xong hết rồi, ngư cũng đã chết. Nghĩa là chịu liên lụy mà lọt vào tổn thất hoặc tai họa.)

Người củaVõ Đang còn có chút chần chờ, tiếng kêu gào đã càng ngày càng gần, bỗng nghe bên ngoài vang lên một tiếng: "Ha ha, không còn kịp rồi!" Bỗng nhiên từ đại môn đang mở rộng tràn vào hơn mười một hán tử, cao cao thấp thấp, trong chốc lát đứng đầy cả căn phòng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên cực kỳ khẩn trương, trong sảnh lặng ngắt như tờ, lão tiêu đầu đứng gần ta nhất sợ đến mặt xanh môi trắng, âm thầm nói: "Lúc này nguy rồi, ba nhómcường đạo lợi hại nhất đã đến đây, ngoại trừ Long Môn bang, còn có Phương thị huynh đệ của Hắc Hổ Nham Đại Ba sơn, cùng Mạch thị tam hùng của Định Quân sơn...Huống chi còn hai nhóm nữa vẫn chưa tới, xong rồi xongrồi..."

Hai tiếng thì thầm vừa kết thúc, càng làm cho mọi người im lặng như tờ, cũng may, ít nhất vào lúc này, mục tiêu của những người kia còn không phải là bọn họ.

Có hai người trong nhóm hán tử chia ra đứng ở hai bên, nhìn tư thế hẳn là nhân vật đứng đầu, ngươi một lời ta một câu giằng co cùng Vương Chiếu Hi, nghe nội dung đích thực là vì tài vật mà đến, hơn nữa đúng là nhắm vào tài vật của người này, Vương Chiếu Hi hiển nhiên cũng là giang hồ lão luyện, lúc nói chuyện rất bình tĩnh, đối phương ép buộc hắn giao tài vậtra, hắn lại chủ động dùng lời nói mà bức bách, cười đối phương không thể nhìn ra thủ pháp ẩn dấu của hắn, liền không xứng đáng có được khoảng tài vật này.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, chọc giận một tên đầu lĩnhtrong đó, liền lên tiếng nói: "Lão đệ, đúng như ngươi nói sao? Nếu ngươi thật sự có thể lấy ra, để chúng ta mở mang kiến thức, chúng ta liền hảo hảo kết giao bằng hữu!"

Vương Chiếu Hi liền thật sự chậm rãi đứng lên, một tay nhấc lên cái yên ngựa được nén ở góc tường trước đó, đặt trên chiếc bàn làm từ cây tử đàn, chỉ nghe bàn gỗ ọp ẹp rung động, lại rút bội kiếmra, khe khẽ cắt một chút, cái yên ngựa kia vốn là màu đen không có chút sơ hở nào, bất luận ai nhìn vào đều sẽ cho rằng được làm từ gỗ sơn mài, không ngờ vừa cắt một, lập tức lộ ra kim quang, bên trong đúng là chứa đầy mười phần vàng ròng, phía trên còn khảm nạm hơn mười hạt ngọc lục bảo châu mắt mèo totròn, kim quang bảo khí, huyễn thành dị sắc.

Thủ pháp này thật sự khéo léo, trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong sảnh đều nghẹn họng nhìn trân trối, không thể lên tiếng, bao gồm cả đám đạo tặckia.

Hắn làm xong những chuyện này, cười ha ha, nhấc cái bàn đặt chân lên, cao giọng nói: "Mọi người đều là người trong đồng đạo, tiểu đệ không có kính ýgì, cái bàn đặt chân này, liền đưa cho đồng đạo ở biên giới Xuyên Thiểm, xem như là lễ vật nho nhỏ a!"

Đám lục lâm quần hùng này hai mặt nhìn nhau, dù sao đã nói trước rõ ràng, nhưng lại thấy hán tử đầu lĩnh kia trầm giọng nói: "Ngươi giữ lấy, chúng ta nhận thua rồi!" Không cầm lấybàn đặt chân, xoay người rời đi.

Lời vừa nói ra, ta rõ ràng nghe được nhóm tiêu sư bên cạnh thở ramột hơi thật dài.

Ai ngờ, bọn họ còn chưa thở ra hoàn chỉnh một hơi, bỗng nhiên bên ngoàivang lên tiếng cười quái dị, bóng người chợt lóe qua, một lão đầu ục ịch đi vào, hút một tẩu thuốc lớn toả khói lượn lờ, nhả ra từng sợi khói mờ mịt, quái thanh mà nói: "Hảo a, không đợi ta đến, các ngươi liền chia của rồi sao?" Hán tử kia đầu lĩnh nói: "Thiệu đại ca, chúng ta thất bại." Lão đầu ục ịch dùng tẩu hút thuốc chỉ một cái, nói: "Cái gì thất bại, ta đã sớm nhìn ra bêntrong yên ngựa củahắn có quỷ, những lời của các ngươi ta đã nghe thấy rõ ràng, ta cũng không phải là ăn mày, muốn bố thí cho ta một cáibàn đặt chân sao? Không dễ như vậy a!"

Những lời này nghe ra cũng rất vô lại, chẳng những Vương Chiếu Hi biến sắc, ngay cảCảnh Thiệu Nam cũng nhịn không được mà đứng ra, trong lòng tràn đầy phẫn nộ là lộ diện, không quên báo ra sư môn lai lịch danh tánh, có chút dụng ý muốn dựa vàouy phong của phái Võ Đang mà trấn trụ quần hùng.

Không thể không nói, hắn làm như vậy tuy rằng có chút cậy thế, chỉ là hiệu quả quả thật không tệ, thực tế saukhi nhắc tới chuyện ở lân cận còn có những đệ tửkhác của Võ Đang, tựa như đã làm xua đi một chútý niệmcuối cùngcủa đối phương, ta thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy mọi chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn, cố tình lại xoay ngangxuất hiện một cái ngã rẽ.

"Có bốn người của phái Võ Đang, đều đang bị người khác giam giữ, người khác dám đụng vào phái Võ Đang, tại sao chúng ta lại không dám? Ở đây tiểu tử này chỉ có một mình, chúng ta đánh chếthắn, ném vào trong núi hoang cho sói ăn là được! Cho dù ngũ lão của Võ Đang tìm rathì món nợ này cũng không thể tính đến trên người chúng ta được, cũngđã có người thay chúng ta lãnh họa rồi!"

Một tràn cười to cùng một trận gió mạnh ùa đến, thổi choánh nến trong sảnh phòng lay động như muốn tắt, từ bên ngoài liền lại có một lão nhân cao to mặt đỏ vụt vào đáp xuống.

Những lời nói vừa rồi làm cho xung quanh đều kinh ngạc, ngay cảlão đầu ục ịch kia cũng lắp bắp kinh hãi, kêu lên: "Quy đại ca, khoan đã, ngươi đang nói là nữ ma đầu kia đã xuất thủ sao? Đây không phải địa phương do nàng đến quản a?" Lão nhân mặt đỏ được gọi là Quy đại ca nói: "Sao ngươi lại nhát gan như vậy. Lục lâm Xuyên Thiểm chúng ta, cũng không thể để cho mộtnữ oa hậu bối chèn ép a."

Người này vừa mở miệng thảo luận, bàn tay thế nhưng lại không chậm chút nào, đầu vai nhoáng lên một cái, đã tập kích về phía đám người củaVõ Đang!

Trong sảnh phòng lập tức lại loạn thành một đoàn, đám người lục lâm kia trong lòng có lẽ vẫn còn đang băn khoăn, hoặc có thể là rất tin tưởng vào lão nhân mặt đỏ kia, nên cũng coi như là thủ quy củ, chỉ đứngnhìn, mà bên này liền đã rối loạn rõ ràng, dù sao suốt đoạn đường đi Cảnh Thiệu Nam cũng coi như là người mình, giờ phút này thấy hắn liên tục lui về phía sau tựa như chống đỡ không được, cũng có chút vội vàng xao động bất an.

Phía sau đám người bồn chồn xao động, ta đứng ở một góc hẻo lánh, lạnh lùng nhìn Cảnh Thiệu Nam bị buộc đến góc tường, mà đương sựthật sự là Vương Chiếu Hi lại vẫn không tương viện, trong lồng ngực biến thành lạnh lẽo.

Không thích nơi này, tuyệt đối không thích, ngọn đèn dầu trong khách sãnh dao dộng, khắp nơi là người người nhốn nháo, khắp nơi là tiếng người ong ong, rõ ràng chính là ồn ào náo động cùng khẩn trương, lại tựa như vô cùng xa xôi, dường như đang cách bản thân qua một cái màn hình vô hình, đào kép trên đài, quần chúng dưới đài, ngay cả hình ảnh nhìn ra cũng đều là màu xám.

Thiện ác trắng đen, kỳ thật bất quá đều là một khối màu xám mà thôi.

Có lẽ trong một cái chớp mắt tiếp theo liền sẽ có máu tươi của danh môn chính phái văng xa năm bước, có lẽ trong một đêm này sẽ có người vô tội bị vạ lây, ngay cả như vậy, giờ này khắcnay, trong lòng vẫn thầm nghĩ rời đi.

Cũng liền thật sự xoay người, im hơi lặng tiếng lui đếnbên cạnh cửa sổ, kế tiếp chỉ cần khe khẽ đẩy ra mà thôi.

Chợt nghe thấy một thanh âm, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn yên ngựa củata, chuyện này cũng không khó, chỉ là các ngươi đã từng hỏi qua Ngọc La Sátchưa?"

Ngón tay cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Chiếu Hi đang đứng thẳng ngay tại chỗ, cao giọng quát: "Lục lâm chính là rêu raotrữ kiếp thiên gia, bất tiệt bạc lễ*, đây là lễ vật người khác đưa cho Ngọc La Sát, các ngươi muốn cướp liền cướp sao!"

(*Chỉ cướp của không đoạt lễ mọn)

Một câu nói, khiến cho tất cả lục lâm đạo phỉở đây, thoáng chốc đều đại biến sắc.

Ta không biếtgiờ phút này, bản thân có biến sắc giống như bọn họ hay không, hoặc là, có lẽ lại càng tệ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.