Ma Nữ Nghê Thường

Chương 49: Một câu



Trải qua một đêm hỗn loạn, lúc này sắc trời đã bắt đầu mờ sáng, ráng mặt trờiđã dần dầnẩn hiện.

Ta xen lẫn trong nhóm người này, thậm chí một đám cường đạo kia, còn mang theo những cỗ xe ngựa, cùng nhau đi dọc theo đường núi tiến về phía trước, Luyện nhi đi đầu ở rất xa phía trước, chỉ nhìn ra được một điểm thân ảnh, mà đội nữ tử đi cùng nàng vừa rồi lúc này lại phân tán vây xung quanh đội ngũ đi đường, tựa như đốc thúc, hoặc tựa như áp giải.

Đi như vậy được một lúc, dần dần lệchkhỏi đường lớn, đi thẳng theo đường nhánh núi Đại Ba sơn hướng về phíaĐịnh Quân sơn, đi dọc theo con đường mòn uốn lượn từ dưới chân núi, lúc trước cũng không chú ý suy nghĩ nhiều, chờ đến khi sắp đến sườn núi, liền mơ hồ nhìn thấy thẳng đứng phía trên có tinh kỳ bay phấp phới, giám sát nghiêm ngặt, dựng hàng rào vây quanh, nghiễm nhiên là bộ dáng của một khu trại lớn trong núi.

Khi đang nhìn quanh đi tới trước, bên tai mơ hồ nghe được có người nói chuyện với nhau, ta bắt đầu lưu ý, lúc này chậm lại hai bước nghiêng tai lắng nghe, kia chính làtin tức mà Võ ĐangCảnh Thiệu Nam đang tìm hiểu từlão tiêu sư trong độingũ, đang lặng lẽ hỏi: "Lão tiêu đầu, ngươi làm bảo tiêulâu năm ở Tây Bắc, Ngọc La Sátnày đến cùng là ai a?"

"Ngọc La Sátnày mới phá núi dựng trại hai năm gần đây, tên thật chỉ có những người đồng hành mới từng nghe qua, gọi là Luyện Nghê Thường, về phần lai lịch của nàng thì ai cũng không biết, lại càng không biết nàng từ đâu luyện ra một thân võ công kinh người như vậy!" Lão tiêu đầu cẩn thận nhìn hai bên một chút, mới thấp giọng nói: "Nghe nói hai năm trước nàng lần đầu xuất đạo, chỉ dùnghai tay một kiếm liên tiếp đánh bại mười tám tên đạo tặc, khi nàng cùng quần đạo đánh nhau, Lý Nhị Phủ nổi danh tronggiới võ lâm Thiểm Tây từng đứng ở bên quan sát, về sau nói với mọi người, kiếm pháp chưởng pháp của Luyện Nghê Thường hoàn toàn không giống vớicác phái võ lâm khác, độc lạt quái dị hắn bình sinh cũng ít thấy qua, hắn còn nói, không đến mười năm, thiên hạ đệ nhất cao thủ, liền phải thoái vị vì tiểu oa nữ này rồi!"

Hắn nói chuyện vừa lo lắng vừa vội vàng, dường như lo sợ vô tình bị người ngoài nghe thấy được, ta ở phía trước yên lặng đi tới, nhất thời chỉ cảm thấytrong lòng ngũ vị tạp trần, nếu nhưlời người này nói là sự thật, vậyLuyện nhi chính là vào một năm sau khi ta rời đi lần thứ hai, thậm chí còn chưa đến một năm liền xuống núi lưu lạc, mànhững chuyện nàng trải qua trong hai năm này, bản thân lại phài dựa vào việc nghe lén từ cuộc nói chuyện của những người không liên quan mới biết được chút ít, sao có thể không khiến người ta...

Trong lòng tràn đầy ảo não buồn bực, hối hận thật sâu vì đã lãng phí quá nhiều thời gian, tự cho là đã có ước định làm hậu thuẫn liền có thể vô ưu vô lo, lại yên tâm dựa theo kế hoạch của bản thân mà chậm trễ lâu như vậy...Kỳ thật lẽ ra nên sớm biết rằng, cái gọi là thế sự trêu người, vận mệnh vô thường, cho tới bây giờ liền khôngcóthứ gì là có thể đơn giản nắm bắtđược...

Hoặc đơn giản là vì ở sâu thẳm trong tiềm thức, vẫn khó có thể chân chính đem Luyện nhi của ta, cho là "Luyện Nghê Thường" mà đối đãi, tương lai xa xôi không thể chạm đến kia, nghĩ rằng dường như còn ở xa cuối chân trời.

Nhưng mà chỉ trong vẻn vẹn một đêm, truyền thuyết dường như vẫn còn ở xa cuối chân trời kia, bỗng nhiên liền sải bước đến gần ngay trước mắt.

Thẳng đến khi bên tai vang lên một tiếng kèn, mới miễn cưỡng thu hồi lại tinh thần đang hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn lên, bất tri bất giác đã đi tới trước cửa trại, chỉ thấy cửa trại mở ra, một đám nữ đạo ùa ra nghênh đón, trong tay cầm binh khí, ngạo nghễ đứng ở hai bên, yên chi* phương Bắc vốn là mang theo khí pháchcủa nam nhi, trải qua huấn luyện càng là tư thế oai hùng bừng bừng, vừa có cả sự mạnh mẽ lẫn duyên dáng.

(*Phấn trang điểm, ở đây ý chỉ cách trang điểm của người phụ nữ phương Bắc)

Dù sao cũng có chút kinh ngạc, ta mơ hồ biết rõ Luyện Nghê Thường chính là chiếm núi làm vua, một đường sở kiến sở văn cũng xác minh như vậy,nhưng không nhớ thì ra nơi này là một đoànnương tử quân hùng dũng oai vệ.

(*Chứng kiến hết thảy)

Vào trong sơn trại, không sâu lắm, có người đưađoàn người chúng ta đến khu vực đã được chuẩn bị trước ở bên cạnhđại sảnh, đám đạo tặc cùng những cỗ xe hành lý còn lại bị áp đi đâu cũng không rõ, lúc này trời đã sáng hẳn, trải qua một đêm đi đường, mọi người đều là một bộ dáng mỏi mệt không chịu nổi, bên ngoài lại đề phòng nghiêm ngặt, trông coi đến nửa bước cũng không thể di động, lúc này ta cũng không có tâm tư để chú ý nhiều, chỉ lo nghe ngóng bọn họ ngươi một lời ta một câu mà nghị luận, thẳng đến lúc xế chiều, mới lại có hai nữ đạo đi đến, bước vào kêu lên: "Trại chủ của chúng ta mời các vị tiến đến dự tiệc!"

Trong đại trại khắp nơi đều là trạm gác, bước vào đại sảnh, có bày biện mấy bàn tiệc rượu, trước chúng ta đã có người nhập tọa, trên hai hàng ghế nhìn qua đều là hán tửhào phóng, những tênlục lâm đạo tặc đi cùng đường lúc trước cũng đang ở đây, chỉ là lúc này tất cả đều câm như hến, sợ hãi rụt rè, trái lại những nữ tử xung quanh đang mời rượu mang thức ăn và phục vụ, đều mang dáng vẻngạo mạn, bễ nghễ quần hùng, cố miện sinh tư*, so sánh ra, thật sự là có chút đối lập thú vị.

(*Vừa liếc nhìn đã thấy được vẻ đẹp)

Mà ở cuối đại sảnh, trên bậc thang, một người thiếu nữ có tinh thần hưng phấn đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, không phải là vị tiểu sát tinh kia thì là ai được.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền cúi đầu kéo nón lá vành trúc xuống, ẩn trong đám người càng muốn điệu thấp một chút, cũng không phải là không muốn gặp nhau, bất quá tình thế trước mắt là chưa thích hợp, hơn nữa nếu như có thể, ta cũng muốn nghe một chút xem những người này đánh giá về nàng như thế nào.

Nhân tâm khó đoán, đó là một cơ hội hiếm có, khibọn họ rỉ tai thì thầm sẽ không nghĩ tới, ngồi an vị bên cạnh là một người coiNgọc La Sátnhư người thân nhất.

Yến hội bắt đầu, vốn cũng không có gì khác thường, bất quá hảo tửu mỹ thực e là cũng không có mấy người thiệt tình thưởng thức, ta tất nhiên cũng không ngoại lệ, vừa lưu ý lắng nghe những lờixì xào bàn tán xung quanh, vừa thỉnh thoảng âm thầm nhìn lén về phía trên, phát hiện ra nàng hầu như là không nâng chén, lúc này mới yên lòng.

Đợi đến khi rượu qua ba tuần, tiểu sát tinh ở vị trí chủ vị kiarốt cuộc đứng lên, vung tay, nói: "Đưa lễ vật tặng cho Vương công tử lên đây!" Đằng sau liền có thị nữ nâng lên năm cái khay vàng, phủ khăn đỏ, vừa mở ra,lúc này liền nghe thấy lão đại bên cạnh hoảng hốt thét lên, lại tập trung nhìn qua, trên khay chính là một cái thủ cấp đẫm máu!

May mắn là khoảng cách khá xa, ta cúi đầu nhắm mắt vuốt vuốt mũi, sự thích ứng của bản thân đã xem như là vô cùng tốt, cũng hiểu được đây là thế sự thế nào, cho nên lúc trước khi thấy nàng lấy tánh mạng của người khác ta cũng còn cảm thấy không có gì, giờ phút này thực sự khó tránh khỏi...

Trong lúc nhắm mắt, liền nghe thấy bên cạnh có tiêu sư run giọng nói nhỏ: "Này, ba thủ cấp bên phải...Không phải là mấy tên Cẩm Y Vệ đêm qua từng xuất hiện ở khách điếm sao? Sao chỉ mới cách một buổi tối liền..."

"Đúng không, lúc đóta đã nói rồi...Ba Cẩm Y Vệ kia nhất định là vì Vương Chiếu Hi mà đến, xem đi, tiểu tử này ngàn dặm tặng lễ đến cho Ngọc La Sát, Ngọc La Sátliền giết mấy tênCẩm Y Vệ truy lùng hắn coi như đáp lễ, nhất định là không sai được..."

Không nghe còn đỡ, vừa nghe xong tâm tình liền trầm xuống, dù cho không quá hiểu rõ về lịch sử cũng biết Cẩm Y Vệ có ý nghĩa như thế nào, người trong lục lâm chiếm núi làm vua và quan phủ chính là khó tránh khỏi chuyện trở thành địch nhân, chỉ là Luyện nhi làm đếnmức độ này, vẫn là hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu, ta chỉ nhớ rằng trongtương lai nàng tựa hồ chính là có những mâu thuẫn gay gắt với các thế lực chính đạo trên giang hồ, chỉ là tình hình trước mắt, chẳng lẽ sau này cũng sẽ có đại gút mắc cùng Minh triều sao?

Chỉ là tưởng tượngnhư vậy, huyệt thái dương cũng đã mơ hồ đau nhức.

Ta ở đây thay người ta đau đầu, đáng tiếc người trong cuộc lại không để ý, còn mang theo thần thái sáng láng đưa Vương Chiếu Hi tiến đến trước mặt nhóm lục lâm đồng đạo đang ngồiở phía bên kia, vốn người thiếu niên kia cũng làđồng đạo củabọn họ, phụ thân còn là một thủ lĩnh của lục lâm Thiểm Bắc, lần này đến đây kỳ thật chính là vì lôi kéo thế lực mở rộng quan hệ, chỉ vì khu vực hoạt động trong giới lực lâm được phân chia rất rõ ràng, cho nên mới mang theo trọng bảo một mình lên đường, không ngời lại làm cho Cẩm Y Vệ chú ý theo dõi, đồng thời còn dẫn tới sựthèm thuồng của những đạo tặc không biết rõ tình hình.

Nghe xong nguồn gốc mọi chuyện lần này, ta tự nhiên nhíu mày không nói, đã thấy sắc mặt của Võ ĐangCảnh Thiệu Namở cách đó không xa cũng là khó coi, cho rằng hắn không hài lòng vì chuyện bản thân bị lợi dụng làm bia đỡ đạn, người này tâm cao khí ngạo, lại hay dựa vàodanh tiếng củaVõ Đang, trong lòng ta đặc biệt nhạy cảm, luôn cảm thấy lo lắng bất an khó hiểu.

Không ngờ, bản thân càng lo lắng về cái gì, có người lạicàng cố tìnhmuốn trêu chọc vào cái đó.

Ở bên kia Luyện nhi vừa nói chuyện vừa nâng chén, đám quần hùng cùng nhao nhao đứng dậy nâng chén rượu uống cạn, sau đó ném chén tười cười, liếc nhìn sang bên này một lần, liền phân phó xuống vài câu với một nữ đạo gần đó, sau một lúc lâu, nữ đạokia lại âm thầm mang theo bốn người đi vào từ cửa bên.

Nhìn thấy cáchăn mặc của bốn người này, trong lòng ta chính là căng thẳng, mà Cảnh Thiệu Namkia trong lúc ngẩng đầu lên vô ý nhìn đến, trên mặt lập tức hiện ra một hồi ngạc nhiên, thấy Ngọc La Sát mỉm cười nhìn bốn người được dẫn tới, vội vàng đứng lên nói: "Mấy vị sư huynh đệ, sao các ngươi cũng ở đây?"

Câu này củahắn, ta nghe được rõ ràng, quả thực ngay lập tức liền cảm thấy thống tâm tật thủ*, đứa nhỏ này, mặc dù không biết rõ tình hình,cũng nhất định muốn đối nghịch với ta sao? Đột nhiên lại nhớ tới, lão nhân mặt đỏ đã chết từng nói, bốn tên đệ tự khác củaphái Võ Đang đều đãbị người khác giam giữ, lẽ nào người khác chính là...

(*Đau lòng nhức óc, ở dây ý là gặp phải chuyện phiền phức)

Ta nghĩ ra được, Cảnh Thiệu Nam hẳn là cũng nghĩ ra được, sắc mặt càng là khó coi, Luyện nhi lại làm như không thấy, để cho bốn người kia ngồi xuống, cầm chén rượu, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "An vị ở đây, để cho ta cũng có cơ hội thỉnh giáocùng cao nhân củaphái Võ Đang một chút."

Cái gọi là thỉnh giáo, có quá nhiều ý tứ, huống chi nét mặt giống như đang tươi cười nàycủa Luyện nhi, ta càng âm thầm quan sát lại càng cảm thấy không ổn, đã thấy Cảnh Thiệu Nam còn không biết sống chết, lúc trước sắc mặt còn có chút khó coi, sau khi đối mặt vớinét tươi cười rạng rỡ của thiếu nữ, dần dần lại dịu xuống, sau đó lại rót đầy một ly rượu, cười khẽ một chút, có lẽ là đã có vài phần men say, không biết suy nghĩ như thế nào, thậm chí có chút lạc hồn xao lãng mà nhìn vào Luyện nhi.

Ta nhìn thấy, trong lòng dâng lên ám khí, gần như bắt đầu có chút oán hận nam nhân này thật không có nhãn lực, bốn sư huynh đệ bên cạnh hắn rõ ràng đều dường như có mang theo vài phần cố kỵ, không dám lên tiếng, một hai người trong số đó mang theo nụ cười cay đắng chua chát, người này lại hoàn toàn không cảm nhận được, cho dù bởi vì cảm giác có chút men say, cũng thật sự là đáng giận.

Nào biết còn có chuyện lại càng đáng giận hơn nữa, ngồi như vậy trong chốc lát, nam nhân này tửu hàm tai nhiệt*, bỗng nhiên đầu óc mê muội liền thốt ra một câu: "Luyện nữ hiệp võ nghệ siêu quần, không biết tôn sư là ai? Nếu như có cơ hội, Cảnh mỗ xin đượclĩnh giáo nữ hiệp, như vậy liền thật sự là sảng khái thỏa mãn, chỉ tiếc hồng hoa lá xanh, mặc dù là cùng một nhà, cam quýt tuy cùng một giàn, nhưng ngọt chua lại khác nhau. Chỉ e là sau này sẽ khó có cơ hội để gặp lại nhau."

(*Uống rượu thỏa thuê)

Đồng môn của hắn nghe xong liền cuống quít nói hắnđã say, nên biết rằng những lời này mặt ngoài nghe ra giống như đang lấy lòng hâm mộ, chỉ là ngụ ý lại mang theo tiếc hận kiêu căng, ám chỉ Luyện nhi, thậm chí sư môn của chúng ta chính là "Du hoài chi chỉ"*, khác đường với chính pháicủa hắn! Cố tình người này còn lắc đầu cường điệu nói: "Ta không có say, ai nói ta say!"

(*Cây quýt trồng hỏng không ăn quả được)

Không thể tiếp tục chịu đựng, ta dằn mạnh cái chén trong tay xuống bàn, ngẩng đầu trừng thẳng nhìn về phía bên kia, đã thấy Luyện nhi đứng lên, gương mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng đôi mắt đã lạnh thấu, cúi đầu thì thầm không biết đang nói điều gì, Cảnh Thiệu Nam vui mừng cong mi, bất chấp ánh mắt của các đồng mônbên cạnh, đứng lênbước theo Luyện nhi cùng nhau rời đi từ cửa hông.

Bên này chân trước vừa rời đi, bên kia chân sau đã có người tới, đem mấy đồng môn Võ Đang cũng cùng mời đi.

Lúc này trên đại sảnh đã là tình cảnh ngồi cùng nhau ăn uống linh đình ồn ào náo nhiệt, những hào kiệt kia dù sao cũng đã quen lăn lộn trên giang hồ, qua khỏi sự khẩn trương kiêng kị ban đầu, nhìn thấy không có gì nguy hiểm, liền dần dần thả lỏng, nhóm tiêu sư bên này cũng không dám nhìn đônglại nhìn tây, hiện trường như vậycũng không có ai phát giác ra được một màn nhỏ bénày.

Thẳng đến khiVương Chiếu Hi đến tặng lễ vật kiathoát thânra khỏi một đám lục lâm quần hùng mời rượu, nhìn thấy bên này thiếu đi vài người, sắc mặt cứng ngắt, kéo một nữ đạo đang canh gác sang hỏi vài câu, thần sắc lập tức đại biến, vội vã muốn đi ra ngoài.

Khổ nỗi ta bị trông coi quá nghiêm ngặt khó có thể thoát thân, lại không tiện dùng sức mạnh, thấy vậy lập tức tiến đến, cũng không nói nhiều, trực tiếp nói thẳng ra: "Vương huynh, ta đi cùng với ngươi."

Hắn nghe thấy vốn là kinh ngạc, sau đó tựa như nhớ tới thứ gì đó, vội vàng gật gật đầu, cũng không dài dòng, nhờnữ đạo canh gác kia đi trước dẫn đường, ba người ra khỏi đại môn liền vội vội vàng vàng bước đi.

Lúc này trời sắc còn sớm, đi xuống sườn núi, bước vào hẻm núi được bao quanh bởi các đỉnh núi, từ rất xa chỉ thấy ở một bãi đá lớn ngay hẻm núi có một nhóm nữ binh đang đứng, còn có môn nhân Võ Đang, mà Cảnh Thiệu Nam đang đứng ở trong đó, tựa như không rõ chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi hắn cùng Luyện nhi một mình đi ra ngoài, dự định là sẽcó một cuộc gặp gỡ ung dung hoa mỹ, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy, cho nên lúc này mặt mũi mới tràn đầy ngỡ ngàng.

Vương Chiếu Hi đứng bên cạnh gấp đến độ hô nhỏ một tiếng, bước nhanh hơn đi vào trong hẻm núi, ta lại đã hiểu được phần lớn dụng ý của Luyện nhi, lúc này trái lại thả bước chânchậm lại.

Không đợi cho Vương Chiếu Hi đi đến, chỉ thấy từ trong bãi đá chạy ra một thân ảnh quen thuộc, so với vừa rồi trên tiệc rượu, lúc này nàng đã thay một thân trang phụcngắn gọn, mái tóc buộc dây vàng, lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt lại càng mang theo nét xinh đẹp cùng hưng phấn.

Cảnh Thiệu Nam không rõ nội tình, thấy vậy tự nhiên tiến lên, ôm quyền nói chuyện, khi bắt đầu thần sắc còn rất tự nhiên, đợi đến khi nói được đôi câu, sắc mặt liền thay đổi mấy lần, ngay cả mấy người của phái Võ Đang cũng đều tiến đến, tuy rằng ta nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng biết rõ chỉ e rằng không phải lời tốt đẹp gì.

Vừa rồi...Không, hẳn là đã từ rất sớm trước đó, Luyện nhi liền đã tồn tại tâm tư muốn "thỉnh giáo" bọn họ, nguyên nhân ta không rõ, trong tư tâm vốn cũng không hy vọng nàng trêu chọc đến Võ Đangquá nhiều, nhưng mà, từ sau một câu nói không biết suy xét kia, cũng hy vọng gia hỏa không biết trời cao đất rộng này phải chút ít giáo huấn.

Xưa nay sư phụ ngạokhí, đệ tử của ngườisao có thể để mặc người ngoài coi thường môn phái, khoa tay múa chân, lung tung xen vào đáng giá!

Lại bước đến gần một chút, đi đến phía ngoài đoàn người, liền nghe được bên trong Luyện nhi cất cao giọng nói: "Ngươi muốn độ lượng, ta sao có thể làm khóngươi, chỉ là nghe nói kiếm pháp của phái Võ Đang là thiên hạ vô song, rất muốn mở mang tầm mắt!"

Lời này nghe ra có vẻ khá tốt, chỉ là có lẽ lúc trước đã từng nói qua chút ít lời khó nghe, lúc này Cảnh Thiệu Nam sớm đã nổi nóng, lớn tiếng nói: "Ha, thì ra trại chủ quả nhiên là muốn so đo với ta, đại trượng phu thà chết không chịu nhục, ta nhận lấy ba đao sáu chưởng của trại chủ, có thể hủy hoại thân thể, cũng không thể làm hủy hoạiuy vọng của núi Võ Đang ta!" Vương Chiếu Hi đứng ở bên cạnh, cũng không thể khuyên can được.

Câu trả lời này liền rất hợp tâm ý, chỉ nghe Luyện nhi khẽ cười nói: "Tốt, vậy ngươi phải lưu ý một chút, ta liền xuất chiêu a."

Ta tìm một khối đá nhô cao không thu hút mà nhảy lên, nhìn vào trong khu vực giao đấu, chỉ thấy Luyện nhi rút kiếm cầm trong tay, khe khẽ đâm tới, chiêu kiếm thật chậm, người thường xem ra giống như là trò đùa, Cảnh Thiệu Nam thấy vậy cũng không biết là thật hay là giả, chỉ giơ kiếm chống đỡ, ai ngờ ở bên kia cổ tay đảo lộn, mũi kiếm đã châm rãi đến gần cuống họng của hắn.

"Chiêu này của ngươi không được, đổi chiêu khác." Luyện nhi cũng không thật sự đâm đến, chỉ là cười khẽ lãnh trào*, tựa như trêu đùa hầu tử.

(*Lạnh lùng trào phúng)

Trên mặt Cảnh Thiệu Nam lại không nhịn được, rống lên một tiếng, trong phút chốc lắc mìnhmột cái, bàn tay liên tục múa kiếm, run tay một cái chính là ba chiêu, chiêu đầu tiên liền nghiêng mũi kiếm xoay về phía cổ họng, xoay người lại đổi thành hai cánh tay vươn thẳng, nhanh thì có nhanh, bất quá xoát xoát hai nhát kiếm, hoàn toàn rơi vào khoảng không, chiêu thứ ba vừa mới thăm dò, đã bịmũi kiếm của đối thủ áp vào xương sống phía sau lưng, lại không có cách nào đểliên tụcra chiêu, chỉ có thể vội vàng thi triển thân pháp lui trở lên mà thoát thân, trên đỉnh đầu thế nhưng lại là một trận gió nhẹ ào ào, lạnh lẽo lướt qua, mái tóc đã bị cắt xuống một túm.

Luyện nhi liền bôi nhọ hắn hai lần, vẫn chưa thỏa mãn, thân thể đáp xuống, vốn là bễ nghễ nói: "Ta nói ngươi lưu ý, sao ngươi lại không lưu ý như vậy nha?" Lại cầm kiếm đứng tại chỗ, vẫy tay nói với phía đối diện: "Liệt vị cao nhân của phái Võ Đang, nhẫn tâm nhìnđồng môn của các ngươi trở thành hầu tử bị trêu đùa ở đây sao?"

Mấy người sư huynh đệ đứng ở ngoài vòng chiến vừa rồi còn chịu đưng được, lúc này đã nhảy vào trong vòng chiến, bốnthanh kiếm nối liền với nhau, đột nhiên tiến công, kiếm quang chợt lóe, chỉ nghe Luyện nhi cười nói: "Như vậy mới sảng khoái." Ở đằng kia dưới sự vây công của năm lưỡi kiếm Võ Đang, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, bình tĩnh, tiến thoái tự nhiên.

Giằng cho như vậy một hồi, năm người kia chịu không ít thiệt thòi nho nhỏ, chật vật không chịu nổi nhưng đã đâm lao liền phải theo lao, Luyện nhi chơi đùa một hồi, dần dần cũng hiện ra sắc khí không thú vị, vốn tưởng rằng không sai biệt lắm chỉ là giáo huấn mà thôi, lại nhìn thấy trong võng kiếm đó, nàng bỗng nhiên xoay chuyển cổ tay vọt người lên, gương mặt sương lạnh, nghiêm nghị quát lên: "Để cho các ngươi biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, không thể luôn dựa vàodanh vọng của sư môn!" Ánh sáng lạnh lùng trong bàn tay từ trên xuống dưới hướng thẳng về phía năm người kia!

Vương Chiếu Hi vội vàng nhảy dựng lên nói: "Luyện nữ hiệp hạ thủ lưu tình!" Lại là lực bất tòng tâm.

Gần như là cùng lúc với tiếng gọi của hắn, ta cũngtung người lên, phi thân lao đến!

Luyện nhi muốn giáo huấn cuồng đồ, bản thân không có dị nghị, chỉ là không nên động một chút liền chặt đứt tay chân hủy hoại thân thể người khác! Nàng không bận tâm đến chuyện kết thù với người khác, nhưng từ dưới đáy lòng ta lại không muốnnhìn thấy từ nay về sau nàngkết thành đại thù khó giải cùng pháiVõ Đang!

Một nhát kiếm kia chính là sát chiêu trong kiếm thuật của sư phụ, kỳ quỷ khó lường nhanh lẹ như lôi chớp, bản thân làm sao dámlơ là, liều mạng thở ra một hơi dùng toàn lực để ứng phó, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể vươn tay chạm vào hàn quang trong tay của người đứng trước mặt, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm mỏng, cũng không dám dùng lực chống lại, thuận thế kéo mũi kiếm nương theo, khiến cho mũi nhọn hơi lệch đi một chút, chỉ để lại một vết máu trên hai ngón tay và trên ngườiCảnh Thiệu Nam.

Biến hóa này chỉ diễn ra trong tích tắc, đối với chiêu thức này ta cũng không hiểu biết đến thấu triệt, vội vàng buông tay lui về phía sau, vẫn là chưa đủ nhanh, lại thấy lưỡi kiếm kia chuyển động nhanh hơn gấp bội, thanh kiếm vừa được tự do, thuận thế dao động tạo thành một vết thương trong lòng bàn tay.

Trên tay đau đớn là chuyện nhỏ, bất đắc dĩ lúc này thân thể đang treo lơ lửng, vừa rồimột hơi phi thân chạy tới vừa vặn đã kiệt lực, nay lại phải chịu sự chấn động này, mất đikhống chế trọng tâm, liền đang rơi xuống phía mặt đất, khi muốn vận khí chống đỡ đã là không kịp, nhìn thấy tảng đá cứng rắn ở dưới thân, không khỏi cười khổ cam chịu số phận mà nhắm mắt lại, chỉ mong có thể rơi xuống nhẹ một chút.

Trong nháy mắt tiếp theo thân thể lại khựng lại, có thứ gì đó bất chợt quấnlấy bên hông, siết chặt lại, thân thể liền được tiếp xúc với một vật thể mềm mại.

Mãnh liệt quay đầu lại, đập vào mi mắt chính là một đôi mắt trong suốt quen thuộc, gần đếnquá phận, có thể nhìn thấy hình bóng của bản thân ở nơi đáy mắt kia.

Một cái chớp mắt, lại thật lâu.

Sau đó mới cảm nhận được đôi chân đã vững vàng chạm xuống mặt đất.

Đứng ở phía đối diện, nhất thời không nói gì, sau khi lấy lại phản ứng bỗng nhiên có chút luống cuống, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào trên người đã được khoác lên một tấm áo choàng, động động bờ môi, muốn nói đã lâu không gặp, lại muốn nói rằng không phải ta cố ý muốn giấu giếm, lời nói đều đã đến trên môi nhưng lại cảm thấy không thích hợp, ở phía bên kia nàng vẫn đangnhìn ta, trong ánh mắt không có kinh ngạc, lại mang theo tràn ngập các loại tâm tình.

Luống cuống dần dần thối lui, ta biết lúc này nàng chỉ cần một câu, mà những lời này, ba năm qua không có lúc nào ta không muốn nói với nàng.

Nắm lấy bàn tay kia lên, mỉm cười với người trước mặt, người thiếu nữ này, nàng là Luyện nhi, là Luyện Nghê Thường, là Ngọc La Sát, vô luận nàng là ai, đều là người duy nhất có thể làm cho ta động tâm trong kiếp sống này, người duy nhất tamuốn bảo vệ, cho nên...

"Ta đã trở về, Luyện nhi..." Ôm lấy nàng, mỗi chữ mỗi câu, nhận nhận chân chân: "Từ nay về sau vẫn sẽ luôn ở đây, không rời khỏi ngươi, cùng tiến cùng lui, sống chết có nhau, có được không?"

Sau đó, chỉ thấy trong đôi mắt kia tràn ra thần thái, nàng ngạo nghễ hất càm lên, khẽ gật đầu, nói:

"Tốt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.