"Nếu Thanh Việt ca ca tìm được người mình thích rồi thì Vân Kiều nguyện ý buông tay, ta hi vọng Thanh Việt ca ca có thể hạnh phúc." Hoàng Yêu cắn cắn môi, cản lại nước mắt rơi xuống tạo ra một tầng sương mù mông lung trong mắt, tựa hồ tận lực ẩn nhẫn sự bi thương của chính mình.
Nhìn đôi mắt nữ hài, Lục Thanh Việt bỗng nhiên cảm thấy lời nói của nàng thực chói tai, tâm không ngọn nguồn nhảy dựng lên, lời đã tới miệng nhưng chữ"Được" nhẹ như thế nào cũng không nói nên lời.
Lục Thanh Việt thu lại vài phần ý cười, ngữ khí nhẹ nhẹ: "Chuyện này ta sẽ cùng Mục thúc thương lượng, Vân Kiều, ngươi trước dưỡng thương cho tốt đi."
"Ân!" Hoàng Yêu gật gật đầu: "Thanh Việt ca ca, ta đi vệ sinh một chút."
Hoàng Yêu nói xong cũng không chờ Lục Thanh Việt trả lời, liền hướng về phía buồng vệ sinh chạy đi, mà Lục Thanh Việt thấy nàng không nhẫn nại được mà chảy nước mắt.
"Thanh Việt!" Bạch Phi Tuyết đi tới, gọi lại Lục Thanh Việt đang có xúc động muốn đuổi theo.
"Thanh Việt, Lâm tổng đốc cùng Lâm thiếu gia đang đến đây."
"Ân!" Lâm tổng đốc là thế lực lớn nhất phía nam, lần này lại đây cũng là cho hắn mặt mũi.
Hoàng Yêu diễn đủ rồi, chỉ chờ trốn vào buồng vệ sinh, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.
Xem ra nàng đêm nay ra sức diễn xuất vẫn là có chút hiệu quả, ít nhất nam nhân không có lập tức đáp ứng chuyện giải trừ hôn ước đã chứng minh trong lòng hắn đối với Mục Vân Kiều là có cảm giác.
Biểu hiện của Lục Thanh Việt làm Hoàng Yêu vô cùng vừa lòng, Hoàng Yêu giơ cao khóe miệng, tâm tình cực kỳ tốt mà ra khỏi buồng vệ sinh.
"Âm nhạc động lòng người, ta có may mắn có thể mời được tiểu thư nhảy điệu nhảy này hay không?" Một nam tử miệng lưỡi trơn tru từ chính diện lại đây đón tiếp nàng, hắn một thân tây trang màu hồng phấn, tóc được chải không chút cẩu thả, một đôi mắt đào hoa đánh giá toàn người Hoàng Yêu.
Hắn thích nhất là tiểu mỹ nhân như vậy.
Hoàng Yêu mặc kệ hắn, liền xoay người rời đi.
Nam tử xem nàng phải đi, một phen dùng thủ đoạn giữ lại Hoàng Yêu nàng, tên háo sắc hơi nheo mắt lại, dẩu miệng ghé sát gần mặt nàng, "Đừng đi nha, chúng ta trước...... Ách, đau đau đau."
Hoàng Yêu đôi mắt nhíu lại, có ý muốn động thủ, bất quá có người nhanh hơn nàng một bước.
Một bóng người màu đen hiện lên, một phen kiềm trụ lại tay tên háo sắc, trực tiếp bẻ ra sau eo hắn, tên háo sắc lập tức quỳ trên mặt đất: "Ép buộc nữ nhân không phải là phong độ mà nam nhân nên có."
"Ngươi ngươi ngươi...... Biết ta là ai sao!" Tên háo sắc kêu gào.
"Không muốn biết." Nam nhân một quyền đánh tới, đôi mắt cùng mũi của tên háo sắc đều xanh tím.
"Cứu mạng, cứu mạng, ta sai rồi, sau này không dám nữa." Tên háo sắc bị đánh đau, quỳ trên mặt đất xin tha.
"Vị tiểu thư này, ngươi có muốn buông tha hắn hay không?" Hắc y nam nhân xoay người lại, Hoàng Yêu lúc này mới thấy rõ bộ dáng của hắn.
Nam nhân hai tròng mắt giống như đêm tối yên tĩnh mà thần bí, ánh mắt thần bí ưu nhã chôn sâu, hơi hơi giơ lên khóe miệng mang theo một tia cuồng ngạo không kềm chế được, khuôn mặt anh với tuấn đường cong cứng đờ, khí chất thượng giả ập vào mặt.
Hoàng Yêu đôi mắt hơi hơi sáng ngời, nàng đi vào thế giới này lần đầu gặp qua nam nhân cùng Lục Thanh Việt bất kham trên dưới*.
* bất kham trên dưới: không phân biệt được ai mạnh hơn ai.
"Loại người này...... Thả đi!" Hoàng Yêu không thèm liếc mắt nhìn tên háo sắc một cái, xem nhiều thêm một chút chính là làm ô uế mắt của nàng.
Tên háo sắc bò dậy, hắn ngu đần muốn buông lời hung ác, chỉ là nhìn đến nam nhân đối diện liền hoảng sợ, ngay sau đó nhanh chóng chạy, cũng bất chấp rất nhiều.
"Vân Kiều." Lục Thanh Việt đi tới, nhìn đến nam nhân bên người nàng, hơi hơi nhíu mày.
"Lâm thiếu đô đốc." Lục Thanh Việt gật đầu ý bảo.
"Lạch cạch" thanh âm bật lửa vang lên.
Lâm thiếu nam nhân dựa vào trên mặt tường, khóe mắt hơi hơi cao lên, nhìn đến Lục Thanh Việt trong mắt ý cười càng sâu, đối Hoàng Yêu cong lưng: "Tiểu thư mỹ lệ, có thể mời ngươi nhảy một điệu sao?"
Bầu không khí giữa hai nam nhân bắt đầu nỏi lên sóng ngầm làm không ít người ghé mắt nhìn qua, Lâm thiếu đô đốc cùng Lục soái giống như không thích nhau a!