Ma Pháp Của Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 2: Mái Tóc Màu Đại Dương



Tư Thời Vũ không biết mình rơi bao lâu, chỉ biết khi cả người nặng nề chạm vào mặt nước lạnh cóng thì cô cảm thấy mình chết chắc rồi.

Không biết vì sao khi còn nhỏ cô đã rất sợ nước. Người vú nuôi vốn dĩ chăm bẫm cô từ bé cũng luôn canh chừng cô cẩn thận, không bao giờ cho cô bén mảng đến gần hồ bơi, ao hồ, sông suối gì cả. Mồ côi mẹ từ sớm, chỉ có bà vú kề cận bên cạnh chăm sóc nên cô luôn nghe lời, xem bà như người mẹ thứ hai của mình.

“Tư Thời Vũ, con không được đến gần nơi nào có nước sâu đâu biết chưa, nguy hiểm đến tính mạng đấy!”

“Nguy hiểm đến tính mạng là sao hả vú? Là sẽ chết đúng không?”

Bà vú già hiền hậu xoa đầu cô gái nhỏ.

“Ừ, còn tệ hơn là chết nữa!”

Lời dặn dò của bà vú không biết từ lúc nào đã in sâu trong tâm trí của Tư Thời Vũ, biến nó thành nỗi sợ vô hình khó diễn tả.

Vậy mà giờ đây, cô đang không ngừng vùng vẫy trong dòng nước sâu tăm tối, mênh mông không nhìn thấy bờ. Nước biển cứ không ngừng tràn vào mắt, vào mũi, vào miệng cô nhức rát, mặn chát chúa.

“Vú ơi, cứu con với! Con không chịu nổi nữa rồi!”

Tư Thời Vũ kêu lên trong tuyệt vọng. Những cơn sóng lớn tựa như những con quái vật to lớn không ngừng gào thét, dòng nước buốt giá khiến Tư Thời Vũ cảm thấy như ngàn vạn mũi băng xuyên qua da thịt. Cơ thể cô cứ thế dần nặng nề đi, chìm sâu vào lòng đại dương thăm thẳm.

Lúc này trên một chiếc du thuyền sang trọng, một người đàn ông với gương mặt góc cạnh đẹp như một bức tượng tạc, thân hình tuyệt đối hoàn mỹ, đôi mắt vừa thâm trầm vừa lãnh đạm ngồi bắt tréo chân trên mũi tàu, lơ đễnh nhìn ra ngoài khơi xa.

“Nhị Thiếu gia, khi nào cậu mới trở về du thuyền của Bạch Gia? Mọi người giờ này không thấy cậu đâu chắc hẳn rất hỗn loạn, dù sao hôm nay cũng là ngày coi mắt vợ tương lai cho cậu mà!”

Người thanh niên cao lãnh kia, người đàn ông trong mơ của mọi tiểu thư ở thành phố Trữ Châu này chính là Bạch Hạc Ngôn, con trai thứ hai của Bạch Hạc Đỉnh. Bạch gia có tất cả ba người con trai nhưng Đại Thiếu gia - Bạch Hạc Vân vốn định sẵn là người thừa kế đột nhiên lại bị tai nạn phải ngồi một chỗ, con trai thứ ba - Bạch Hạc Kiêu thì lại không có hứng thú với kinh doanh, suốt ngày chạy ra nước ngoài ăn chơi. Chỉ còn lại duy nhất Bạch Hạc Ngôn là người phù hợp kế thừa sản nghiệp của gia tộc. Từ bé Bạch Hạc Ngôn đã nổi tiếng thông minh xuất chúng, học một hiểu mười. Lớn lên lại ham học hỏi, chẳng mấy chốc đã lĩnh hội được phương thức kinh doanh của Bạch gia, sau khi quản lý thì tài sản ngày một nhân lên, bành trướng không ngừng.

“Chu quản gia, ông quản cũng hơi nhiều rồi đấy! Cái bữa tiệc đầy rẫy những con cá bảy màu ỏng ẹo đó tôi cực kỳ ghét. Càng không có hứng thú với những cô tiểu thư gì gì đấy mà ba mẹ tôi đã sắp đặt! Khi nào tôi thích thì tôi về, ở đây đang yên tĩnh, dễ chịu thế này!”

Bạch Hạc Ngôn đang nói chợt ánh mắt chạm phải một ánh sáng xanh biếc từ phía xa xa phản chiếu lại từ trên mặt nước đen thẫm. Anh đưa tay ra hiệu cho người quản gia lại gần lan can hơn.

“Chu quản gia, ánh sáng màu xanh kia là gì, nhìn đẹp quá? Giống như có một ngôi sao băng vừa rơi xuống vậy!”

Chu quản gia nheo nheo mắt sau cặp kính lão.

“Có thể là cá ngừ vây xanh, màu sắc lấp lánh đó là do ánh đèn phản chiếu lại!”

“Đi, cho thuyền chạy ra gần đó xem, tôi chưa tận mắt thấy một con cá ngừ đại dương bao giờ cả!”

Bạch Hạc Ngôn hào hứng reo lên như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi yêu thích.

Chiếc thuyền từ từ rẽ sóng đến gần vị trí mà Bạch Hạc Ngôn ngỡ mình nhìn thấy cá ngừ đại dương kia, mặt biển xung quanh đen thẫm nhưng cả vùng nước đó lại phát ra ánh sáng lấp lánh tựa như lân tinh.

“Tôi muốn xuống xem thử!”

Ánh mắt Bạch Hạc Ngôn nhìn xuống mặt biển đen thẫm như bị thôi miên.

Chu quản gia hốt hoảng kéo tay Bạch Hạc Ngôn.

“Không được đâu Thiếu gia. Nguy hiểm lắm, không biết dưới này là độ sâu bao nhiêu, cũng không biết có gì bên dưới!”

Bạch Hạc Ngôn thấy Chu quản gia nói cũng có lý nhưng anh cũng không khỏi tò mò, nửa muốn rời đi nửa lại lưu luyến.

“Gọi thợ lặn lành nghề lặn nhất lặn xuống cho tôi, tôi trả gấp mười lần bình thường!”

“Thiếu gia,...”

Bạch Hạc Ngôn trừng mắt nhìn Chu quản gia, trước giờ chưa có gì anh muốn mà không làm được.

Bạch Hạc Ngôn vừa nhấm nháp một ly rượu vang vừa chờ đợi.

“Thưa Thiếu gia, là một cô gái!”

Người thợ lặn lành nghề nhất từ dưới nước nâng thân thể mềm oặt, ướt sũng của một người con gái với mái tóc dài rũ xuống che khuất mặt...Bạch Hạc Ngôn dụi mắt như thể không tin vào mắt mình. Mái tóc của cô gái khi còn trong nước thì có màu xanh biếc lấp lánh ánh sáng nhưng khi vừa rời khỏi mặt nước thì nhanh chóng biến thành màu đen.

“Hay mình bị hoa mắt nhỉ!”

Bạch Hạc Ngôn lẩm bẩm.

Bây giờ nhìn cô gái kia chẳng khác nào một cô gái bình thường cả. Mặt nước cũng mất đi ánh sáng lấp lánh, chỉ còn một màu đen thẫm.

“Cô ta còn sống không? Không biết tại sao lại rơi xuống biển giữa đêm thế này!”

Chu quản gia có vẻ sợ hãi, nhìn Tư Thời Vũ do dự, không dám đến gần.

“Chu quản gia, gọi bác sĩ đến xem cho cô ta đi! Còn ngẩng người ra làm gì!”

“Dạ, tôi đi ngay đây Thiếu gia!”

Bạch Hạc Ngôn vẫy tay gọi một gia nhân đang đứng lóng ngóng gần đấy đến.

“Gọi một gia nhân nữ nào trên tàu giúp cô ta thay quần áo trước khi bác sĩ đến đi!”

“Dạ vâng.”

Tư Thời Vũ may mắn được cứu sống trong gang tấc nhưng cô đã ngất lịm đi, không còn biết gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.