Đoàn xe Maybach sang trọng đột ngột thắng lại bên vệ đường, người vệ sĩ áo đen trên chiếc xe dẫn đầu thân thủ nhanh nhẹn bước xuống trước cúi rạp người mở cửa một cách cung kính.
“Thưa chủ nhân, chính là cô gái này ạ!”
Người phụ nữ tuy đã đứng tuổi nhưng dáng vẻ vẫn rất kiêu sa, diễm lệ với mái tóc búi cao, khoác trên người chiếc áo dài đính đá quý tinh xảo nghiêng người bước xuống xe, gật đầu với người vệ sĩ áo đen.
“Được rồi, để ta tự ra xác minh!”
Với từng bước chân uyển chuyển tựa như lướt trên mặt đất, người phụ nữ xinh đẹp quý phái đó đi đến bên cạnh Tư Thời Vũ, bà ta ngồi xuống đưa bàn tay trắng nõn nà đeo một chiếc nhẫn đính kim cương chiếu sáng rực rỡ nâng cằm cô lên. Ánh mắt bà ta từ lãnh đạm trở nên kinh hoảng tột độ khi nhìn thấy gương mặt nhem nhuốc nước mắt của Tư Thời Vũ.
“Dao Sơ Nguyệt, là em sao?’’
Nước mắt xúc động vì gặp lại người thân lặng lẽ rơi trên gương mặt của bà. Người vệ sĩ thân cận thấy thế liền nhanh chóng chạy đến giúp bà đỡ Tư Thời Vũ.
“Chủ nhân bớt xúc động coi chừng để lộ thân phận, cô ấy là Tư Thời Vũ, con gái của nữ chủ Dao Sơ Nguyệt với Tư Hàn San!”
Người phụ nữ xinh đẹp đưa tay ôm lấy người Tư Thời Vũ lúc này đã mềm oặt đi, giọng âm lãnh ra lệnh.
“Nhanh, mau giúp ta đưa con bé về dinh thự Tinh Dao. Lão Tư Hàn San khốn khiếp, ta không ngờ lão lại đối xử tàn tệ với con gái mình như vậy! Sớm muộn ta cũng sẽ đến tính sổ với gã.”
Bạch Hạc Ngôn bị ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc, một cơn đau đầu ập đến nhất thời làm anh mơ hồ chưa nhận ra mình đang ở đâu.
“Giường trắng, rèm đỏ, hoa hồng tươi, nến…đây không phải là phòng mình. Là khách sạn Bạch Xuyên! Ôi trời.”
Bạch Hạc Ngôn rốt cuộc cũng nhận ra tình cảnh hiện giờ của mình, hóa ra không phải là mơ, dấu vết hoan ái còn hiện rõ ràng khắp phòng ngủ, nhưng lại chẳng nhìn thấy cô gái kia đâu cả.
“Đã chạy trốn rồi sao? Thật là, còn ngại ngùng xấu hổ kia đấy! Không biết sau này có bị cô ta đến làm phiền nữa không? Mình đây cũng thiếu cảnh giác quá rồi, cứ thế mà sa vào cái bẫy tinh vi thế này! Phải nhanh chóng điều tra xem ai dám tính kế với Nhị Thiếu gia đây!”
Anh đưa tay chống xuống nệm tính ngồi dậy thì chợt thấy tay nhói đau nên vội nhìn xuống tấm trải giường nhàu nhĩ. Những viên trân châu to nhỏ không đều nhưng tất cả đều đẹp hoàn hảo không tì vết lăn tròn khắp nơi, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
“Châu sa, là thủy châu sa của Dao Ngư tộc!”
Ánh mắt của Bạch Hạc Ngôn bất giác trở nên tối sầm lại. Anh chợt nhớ ra đêm qua, lúc mãnh liệt nhất cô gái đó đã bật khóc. Châu sa này chính là kết tinh từ nước mắt của nữ nhân Dao Ngư tộc mà thành. Ai lại dám cư nhiên đưa một cô gái Dao Ngư tộc đến bẫy anh đây? Hay chính là đối thủ của Bạch gia đã ra tay?
Bạch Hạc Ngôn tức tối đấm tay xuống giường.
Từ nhiều năm nay, Bạch Vũ tộc của anh đã không ngừng tìm cách sống hòa lẫn vào con người, kinh doanh mọi lĩnh vực để che giấu thân phận thực sự của tộc nhân nhằm tránh khỏi nguy hiểm rình rập.
Dao Ngư tộc và Bạch Vũ tộc đều ẩn thân dưới thân phận con người bình thường, coi như “nước sông không phạm nước giếng” từ hàng trăm năm nay. Nếu không phải lúc nguy cấp phải dùng linh pháp sẽ không thể nào nhận biết được nhau.
Tuy không phải là kẻ thù nhưng cũng không thể nào có mối quan hệ tình ái yêu đương, kết hôn với nhau lại là tuyệt đối cấm kị.
Thế mà giờ đây, Bạch Ngôn lại qua đêm với một cô gái Dao Ngư tộc, nếu Bạch gia biết được thì hậu quả sẽ thế nào đây?
Thật không dám nghĩ đến sự nổi giận lôi đình của các bậc trưởng lão sẽ kinh khủng đến thế nào nữa?
Trong lòng Bạch Hạc Ngôn không ngừng dao động, anh vừa quyến luyến vẻ mềm mại kiều mị của nữ nhân kia vừa tức giận muốn nhanh chóng tìm ra kẻ hủy hoại anh chỉ trong một đêm.
“Bạch Phàm, điều tra giúp tôi là ai đã đặt phòng 1105 ở khách sạn Bạch Xuyên tối qua? Còn nữa, có một người con gái xuất hiện bí ẩn ở trong phòng, tra lai lịch cô ta ngay cho tôi?”
Có tiếng cười khì bên kia đầu dây khiến cho Bạch Hạc Ngôn bất giác chột dạ.
“Nhị Thiếu gia, cậu lại mê đắm thiếu nữ nào à? Cô gái ở phòng 1105 đúng không, vừa hay hôm qua cậu cũng không trở về nhà? Có phải là qua đêm cùng người ta nên sáng nay quyến luyến không nỡ buông tay hay không?”
Bạch Hạc Ngôn tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Bạch Phàm, ăn nói linh tinh gì đấy hả, có tin tôi cắt lương của cậu không? Lo mà đi điều tra ngay cho tôi!”
“Haha, Thiếu gia nên mua chuộc tôi mới đúng chứ? Tôi không đảm bảo giữ kín chuyện này đâu. Chà, nếu như Lão gia mà biết chắc hẳn là sẽ vui lắm, cả nhà đều mong Thiếu gia nhanh chóng kết hôn sinh hậu duệ cho Bạch gia mà!”
“Bạch Phàm, cút ngay cho tôi!”
Bạch Hạc Ngôn tức tối dập điện thoại.
Cảm giác sợ bị phát hiện khiến Bạch Hạc Ngôn lo lắng, nếu như chỉ là một cô gái bình thường thì Bạch gia chắc chắn sẽ chẳng thèm quan tâm, chỉ coi như là vui chơi qua đường mà thôi, cùng lắm là đòi cưới cô ta về làm vợ lẽ cho anh nhưng bây giờ lại là nữ nhân Dao Ngư tộc, thế thì phải thế nào đây?
Chưa kể nếu cô ta có thai thì sao?
“Không thể chỉ một lần là có thai được? Không nên nghĩ đến chuyện kinh khủng như thế nữa!”
Bạch Hạc Ngôn đưa tay day day trán, nhíu mày suy nghĩ.
Bạch Hạc Ngôn cố gắng trấn an bản thân, trước giờ chưa có gì khiến anh hoảng sợ cả. Nhất định Bạch Phàm sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của cô ta, anh sẽ đến đó đích thân xử lý sạch sẽ, tránh mối hậu họa về sau.