Dao Tinh Vũ vừa về đến Dao gia thì nhận được điện thoại của Vương Hỷ Thước gọi đến, giọng cô líu lo không ngừng trong điện thoại.
“Tinh Vũ, cậu đến nhà mình một chuyến được không? Lâm Cẩn Nhiên đã lên phác thảo trang phục cho cậu rồi này!”
Còn nhớ lần trước đến nhà Vương Hỷ Thước bàn chuyện may trang phục dạ tiệc, dù Lâm Cẩn Nhiên nhiều lần cố ý xin số điện thoại để liên lạc nhưng cô đều khéo léo tránh né. Cô chỉ nói là báo cho Vương Hỷ Thước là được, Vương Hỷ Thước sẽ nói lại với cô sau.
Mối quan hệ mập mờ giữa Lâm Cẩn Nhiên và Vương Hỷ Thước còn kéo cô vào khiến cô vô cùng khó xử.
“Hỷ Thước à, mình bận quá! Không sang cậu được rồi, gửi hình qua cho mình xem nhé, mình sẽ quyết định nhanh luôn!”
Dao Tinh Vũ thấy Vương Hỷ Thước không nói năng gì liền alo mấy tiếng.
Bên kia đầu dây có thể nghe được tiếng của Vương Hỷ Thước nói chuyện dằn dỗi, cô đoán là nói với Lâm Cẩn Nhiên.
“Đấy, em đã bảo là cậu ấy bận mà, anh còn ngoan cố gì chứ! Người ta cũng đã có con trai gần sáu tuổi rồi!”
“Alo, mình đây Tinh Vũ, xin lỗi cậu, mình đi giải thích với tên gia hỏa Lâm Cẩn Nhiên một chút. Hắn ta dứt khoát muốn cậu sang đấy!”
“Gì chứ, càng muốn cô lại càng không nên đến! Tránh làm kỳ đà cản mũi!”
Dao Tinh Vũ bật cười trong điện thoại.
“Để anh ta thất vọng rồi, mình thật sự không qua cậu được. Vậy nhé, nhớ gửi ảnh cho mình đấy!”
Nói rồi không để cho Vương Hỷ Thước dây dưa thêm cô lật đật tắt điện thoại.
Dao Tinh Vũ bước vào nhà, giờ này cũng đã khá trễ, có lẽ mẹ cô – Dao Sơ Ảnh đã cho Tiểu Thiên đi ngủ mất rồi. Cả nhà đều vắng lặng, yên tĩnh.
Dao Tinh Vũ lặng lẽ ôm mớ tài liệu vào phòng của mình, cô lần giở từng trang ra xem. Bên cạnh giấy chủ quyền của mỏ đá ở Thủy Vân Đàm còn có một vài giấy tờ linh tinh như khai sinh của cô, bằng tốt nghiệp cấp ba, tất cả đều có bút tích của mẹ ruột cô – Dao Sơ Nguyệt khiến cô rưng rưng nước mắt.
“Mẹ ơi, rốt cục con cũng có thể mang những thứ thuộc về mình trở về rồi, mẹ hãy chờ con, con nhất định đòi lại công bằng cho mẹ!”
Bạch Hạc Ngôn đang hí hoáy viết kế hoạch mới cho Bạch thị thì bị sự bát nháo bên ngoài làm cho mất tập trung. Có tiếng người la lối, còn có tiếng đập bàn, tiếng trẻ con khóc, Bạch gia chưa bao giờ ồn ào đến như thế này!
Anh đột nhiên không kiềm được cảm giác khó chịu mà đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Chu quản gia thấy Bạch Hạc Ngôn đi ra liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh, ông ta tưởng anh có việc gì cần sai bảo.
Bạch Hạc Ngôn nhíu mày.
“Chuyện gì bên ngoài mà ầm ĩ thế?”
Chu quản gia gãi đầu gãi tai ấp úng.
“Tam Thiếu gia lại gây chuyện rồi ạ!”
Bạch Hạc Ngôn hừ mũi, đây cũng không phải lần đầu Bạch Hạc Kiêu gây chuyện.
“Hừ, Hạc Kiêu đâu phải lần đâu gây chuyện đâu chứ, có gì mà ầm ĩ thế! Không phải Bạch gia nên sớm quen đi hay sao?”
Chu quản gia xua tay.
“Không ạ, chuyện này thật sự nghiêm trọng hơn mấy chuyện trước đây mà Tam Thiếu gia gây ra nhiều!”
Bạch Hạc Ngôn tò mò, Bạch Hạc Kiêu chỉ thiếu mức lật trời mà thôi, chứ có gì mà chưa làm!
“Là chuyện nghiêm trọng gì?”
“Tam Thiếu gia mang về một đứa bé sáu tuổi ạ!”
“Cái gì? Một đứa trẻ. Thằng nhóc này thật sự chán sống rồi mà, ông nội hẳn rất tức giận!”
Chu quản gia gật như bổ củi.
“Qủa thật Bạch Lão gia cực kỳ tức giận, chưa kể Tam Thiếu gia còn không chịu nói ra mẹ đứa trẻ là ai.”
Bạch Hạc Ngôn đột nhiên có chút chột dạ. Anh đang nghĩ tới Tiểu Thiên đáng yêu mà hôm trước anh tình cờ gặp ở sân bay.
Có khi nào chính anh cũng lâm vào tình cảnh ngày hôm nay của Bạch Hạc Kiêu hay không, cũng nên tới nói giúp cho nó một tiếng vậy!
Nghĩ thế nên Bạch Hạc Ngôn liền nhanh chóng đi đến khu hoa viên trước mặt.
Bạch Hạc Ninh đang ngồi trên ghế, hai bên là vợ chồng Bạch Hạc Đỉnh cùng Tần Ý Lam, cả ba đều rất cau có.
Bạch Hạc Kiêu thì quỳ dưới đất, còn đứa trẻ vừa được cậu ta mang về thì đứng nép sau lưng một người phụ nữ trông khá đứng tuổi có vẻ như là vú nuôi.
“Bạch Hạc Kiêu, con nói ngay cho ta biết! Đứa trẻ này là con ai, mẹ nó là ai?”
Bạch Hạc Kiêu vẫn ngoan cố cúi gằm mặt.
“Con đã nói rồi mà, đây là con của con – Bạch Hạc Duy. Còn mẹ của nó thì mất lâu rồi! Đừng nhắc đến cô ta nữa!”
Bạch Hạc Ninh dường như đã mất kiên nhẫn, tay cứ gõ gõ xuống bàn, ông quay sang nhìn hai vợ chồng Bạch Hạc Đỉnh.
“Hai đứa đã sáng mắt chưa hả? Dạy dỗ con cái kiểu gì mà bây giờ thành ra thế này hả, thật là mất mặt!”
Tần Ý Lam cũng lúng túng không biết làm thế nào, mãi một lúc lâu bà mới dám lên tiếng.
“Xin ba hãy bớt giận, con dại cái mang. Coi như là chúng con dạy dỗ Hạc Kiêu không tốt, ba có thể trách phạt Hạc Kiêu nhưng còn đứa trẻ này…dù sao cũng là cốt nhục của Bạch gia. Không thể nào để nó lưu lạc bên ngoài chịu khổ được!”
“Hừ! Phạt Bạch Hạc Kiêu cấm túc một tháng, giảm sinh hoạt phí xuống còn một nửa!”
Đến lúc này Bạch Hạc Kiêu mới bi thống la lên.
“Ông nội, không thể nào cắt tiền sinh hoạt của con được, con còn nuôi Duy Duy nữa!”
“Nhiều tiền để làm gì? Để sinh ra hư hỏng như thế này à, muốn có tiền thì đến Bạch thị giúp Bạch Hạc Ngôn một tay đi. Dù sao đứa trẻ Duy Duy này cũng là Bạch gia nuôi, anh không cần bỏ tiền ra!”
Bạch Hạc Ngôn đủng đỉnh đi đến, ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa lạnh nhạt như khán giả xem kịch hay.
Nhìn thấy Bạch Hạc Ngôn, Bạch Hạc Ninh liền thay đổi sắc mặt, không còn cau có nữa.
“Vừa hay có Bạch Hạc Ngôn ở đây, sau này con giao cho Bạch Hạc Kiêu một chức vụ gì đấy trong Bạch thị cũng được. Cho nó bớt ra ngoài rảnh rỗi rồi gây sự đi!”