Nhận thấy cả nhà Tư Hàn San đều trở nên điên cuồng, Vương Hỷ Thước gấp gáp đi đến kéo tay Dao Tinh Vũ.
“Chúng ta đi thôi! Mình thấy bọn họ đều như phát điên cả rồi đấy!”
Dao Tinh Vũ thong thả vén tóc lên, quay người đi ra khỏi đại sảnh.
“Ừ, chúng mình đi thôi! Mình cũng hơi mệt rồi!”
Mặc Hi Thần từ lúc bị Bạch Hạc Ngôn gạt ra vẫn luôn im lặng, thấy Dao Tinh Vũ ra về liền nhanh chóng chạy theo ra phía ngoài cửa.
“Thời Vũ…à không, Dao Tinh Vũ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà em lại mất liên lạc suốt sáu năm trời như vậy? Tư gia đã làm gì em?”
Dao Tinh Vũ quay lại nhìn Mặc Hi Thần, mỉm cười chua chát.
“Chuyện qua rồi, em không muốn nhắc lại nữa! Em về trước đây!”
Nếu như đổi lại là sáu năm trước đây, anh chắc chắn là một đối tượng tuyệt vời, cô vẫn là một thiếu nữ trong sáng vô ưu vô lo đi bên cạnh anh. Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi cả rồi, chỉ sau một đêm, cô chẳng còn là Tư Thời Vũ ngây thơ của năm đó nữa! Cho dù là anh dùng tình cảm mà chấp nhận cô thì sao? Liệu cô có dũng cảm đối mặt hay không?
Mặc Hi Thần vẫn là tượng đài đẹp đẽ nhất trong ký ức của cô, cô không muốn tận mắt nhìn nó bị phá hủy.
Cô không biết nếu Mặc Hi Thần biết chính bạn gái của anh – Phương Quỳnh Chi là người đã thông đồng hãm hại cô thì anh sẽ cảm thấy như thế nào? Nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để vạch trần cô ta.
“Khoan đã Dao Tinh Vũ! Anh còn có thể gặp lại em hay không?”
Lúc này Bạch Hạc Ngôn cũng vừa ra đến, anh nhìn thấy vẻ mặt si tình của Mặc Hi Thần đuổi theo Dao Tinh Vũ thì có chút khó chịu.
Bạch Hạc Ngôn ngay lập tức kéo tay Mặc Hi Thần, giở giọng châm chọc.
“Mặc Công tử, cậu quên rằng mình đã có bạn gái đang đứng chờ ở kia rồi hay sao mà lại bám theo bạn gái của người khác mãi không buông vậy! Thật là khó coi!”
Mặc Hi Thần lắp bắp đầy vẻ bối rối, quay đầu lại nhìn Phương Quỳnh Chi lúc này cũng đã theo ra, gương mặt cô ta đen đi vì ghen tị.
“Tôi chỉ hỏi thăm Dao Tinh Vũ như một người bạn thôi! Anh có quyền gì mà cấm tôi kia chứ?”
Bạch Hạc Ngôn vỗ ngực đầy tự hào.
“Quyền là bạn trai của Dao Tinh Vũ, như vậy đủ để cậu bỏ cuộc chưa?”
Dao Tinh Vũ nhăn mặt.
“Anh ăn nói linh tinh gì đấy hả Bạch Hạc Ngôn? Tránh đường cho tôi!”
“Em cần gì tỏ ra ngại ngùng như vậy chứ? Chúng ta chẳng phải đã từng nằm chung giường hay sao?”
Dao Tinh Vũ bối rối, hai má cảm thấy nóng ran lên.
Cô biết anh ta đang nói đến màn kịch mà lúc đầu cô cùng anh ta diễn trước mặt Bạch gia nhưng không hiểu sao mấy từ nhạy cảm như thế lại làm cô liên tưởng đến cái đêm kì quái kia. Đúng là tức chết đi được!
“Anh đừng ăn nói bậy bạ, tôi đi đây!”
Dao Tinh Vũ không dám nấn ná thêm một chút nào nữa, kéo tay Vương Hỷ Thước lên xe.
Vương Hỷ Thước thấy thái độ bỡn cợt của Bạch Hạc Ngôn khá chướng mắt không nhịn được mà quay lại trêu anh ta.
“Bạch Công tử đây muốn theo đuổi bạn gái xinh đẹp của tôi à? Không có cơ hội đâu!”
Vương Hỷ Thước đưa tay lên làm một dấu X.
Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước (Tàm Tam Miên)
Bạch Hạc Ngôn vốn dĩ từ đầu buổi tiệc đều bị Dao Tinh Vũ thu hút nên không hề để ý đến sự có mặt của Vương Hỷ Thước.
“Cô…hóa ra là Vương Tiểu thư! Cô vẫn ôm hận vì lần trước ở sân bay tôi không đoái hoài đến cô nên mới kiếm cách ngăn cản tôi chứ gì?”
Bạch Hạc Ngôn bị Vương Hỷ Thước làm cho tức nghẹn họng. Anh đoán là Vương Hỷ Thước đã nói xấu gì anh trước mặt Dao Tinh Vũ mới khiến cho cô ghét anh ra mặt như vậy!
“Tôi ngăn cản anh làm gì? Mỹ nữ nhà chúng tôi mới không thèm để anh vào mắt! Kể từ ngày hôm nay công tử con nhà thế gia ở khắp Trữ Châu này sẽ đến xếp hàng dài ở Dao gia ứng tuyển vị trí phu quân của Dao Tinh Vũ đấy!”
“Cô dám…!” Mặt của Bạch Hạc Ngôn đã đen đi mấy phần.
“Sao tôi lại không dám chứ?” Vương Hỷ Thước vẫn thách thức sự nhẫn nại của Bạch Hạc Ngôn.
“Chúng ta về thôi! Đừng tranh cãi với anh ta nữa!”
Dao Tinh Vũ kéo tay Vương Hỷ Thước.
Chiếc xe sang trọng của Dao gia đóng sầm cửa, lướt như bay trong đêm.
“Trả thù xong Tư gia cậu cảm thấy thế nào? Có vui hơn hay không?”
“Mình đã chuẩn bị tư tưởng rất nhiều nhưng rốt cuộc đến lúc nói ra vẫn có chút run đấy! May mắn là có cậu cùng nhiều cận vệ của Dao gia nên mình mới yên tâm!”
“Nhưng còn chuyện tên Bạch Hạc Ngôn mặt dày kia cậu tính sao? Hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu?”
“Trước mắt mình sẽ cố giấu kín Tiểu Thiên, không cho anh ta biết! Bạch Hạc Ngôn mà biết đến sự xuất hiện của đứa trẻ này thì chắc cuộc sống của mình sẽ không ngày nào được yên mất!”
“Cậu thật sự không có chút tình cảm nào với anh ta hay sao?”
“Cậu nghĩ đi đâu thế? Năm đó mình rõ ràng không biết gì cả cứ thế mà bị Phương Quỳnh Chi đưa vào bẫy nên mới thất thân với Bạch Hạc Ngôn…!”
“Mình chỉ đùa thôi mà, đừng để trong lòng! Mình dứt khoát giúp cậu đẩy hắn ra xa!”
Dao Tinh Vũ bị vẻ nghiêm túc của Vương Hỷ Thước làm cho vui vẻ lây.
“Không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu! Trữ Châu này cũng đâu có nhỏ, dễ gì mà lại chạm mặt anh ta chứ! Cậu lo mà quản Lâm Cẩn Nhiên đi kìa!”
Vương Hỷ Thước bĩu môi, giận dỗi.
“Đừng nhắc đến cái tên đáng ghét đó nữa! Hắn ta cố tình may cho mình một cái váy xấu xí làm cả buổi dạ tiệc chẳng có anh chàng đẹp trai nào đến làm quen với mình cả!”
“Chẳng phải anh ta sợ cậu quá xinh đẹp liền bị cướp đi mất hay sao chứ?”
“Làm gì có chứ!”
Vương Hỷ Thước quay nhìn ra phía cửa kính để giấu đi gương mặt đang thẹn thùng của mình.