Kim Nhất Bình có phần bất mãn, nửa muốn làm theo lời Tư Thời Vũ nửa lại không. Trước giờ Tư Thời Vũ luôn tỏ ra là một đứa trẻ nhà quê rụt rè, cho dù mang danh nghĩa tiểu thư nhà họ Tư nhưng cô chưa bao giờ dám ra lệnh hay sai vặt bất kỳ ai trong nhà. Vậy mà giờ đây cô ta lại dám ra lệnh cho Kim Nhất Bình - quản gia tay sai của Tư phu nhân, Hạ Hồng Yến.
Kim Nhất Bình vẫn gọi người chuẩn bị nước tắm cho Tư Thời Vũ nhưng đồng thời cũng mài dao sẵn sàng chờ Hạ Hồng Yến về để đâm cho Tư Thời Vũ một nhát.
“Nó nghĩ nó là ai mà dám ra lệnh cho mình chứ, đồ thứ con hoang vô thừa nhận!”
Kim Nhất Bình vừa đi vào bếp xem gia nhân chuẩn bị canh tổ yến cho chủ nhân vừa làu bàu.
Tư Thời Vũ trở về phòng của mình, tuy căn phòng này hơi nhỏ, lại không được trang hoàng lộng lẫy như của Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú nhưng trước đây cô vẫn rất hài lòng. Dù sao có một chốn dung thân che nắng che mưa đã là tốt lắm rồi.
Nhưng sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Bạch Hạc Ngôn, Tư Thời Vũ lại có suy nghĩ khác. Cô với bọn Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú đều là tiểu thư Tư gia, tại sao những thứ bọn họ có cô lại không có chứ!
Hạ Hồng Yến lẫn Tư Nhã Tú, Tư Nhã Thi đều căm ghét cô, tìm mọi cách chèn ép cô nhưng không ngờ lại tàn ác đến mức muốn cô chết cho khuất mắt. Đã thế cô lại càng sống bền bỉ hơn nữa, cho bọn họ tức chết đi!
Nghĩ là làm, Tư Thời Vũ chọn một bộ quần áo trang nhã nhất mặc vào rồi thong thả đi xuống dưới nhà, ngồi trên chiếc trườnh kỷ dài vừa chăm chú đọc sách vừa chờ đợi.
“Dì Vương, dì pha giúp tôi một tách trà hoa hồng Anh Quốc, ít ngọt thôi!”
Lần đầu tiên nghe lệnh thốt ra từ miệng của Thời Vũ, bà ta có chút bất ngờ. Cứ đứng ngây người ra.
“Dì Vương, dì nghe tôi nói chứ?” Thời Vũ sốt ruột nhắc lại.
“Nhưng...”
“Có vẻ như bà không muốn làm phải không, ở đây ai là chủ ai là tớ, bà quên rồi sao?”
Tư Thời Vũ gằn giọng. Lần đầu tiên cô mới cảm thấy địa vị thấp bé của mình trong gia đình, một tiểu thư chẳng sai nổi một người làm.
Kim Nhất Bình vừa từ bếp đi ra nghe giọng Tư Thời Vũ quát lên thì có phần kinh ngạc. Bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tâm, vỗ vào vai.
“Tam Tiểu thư đã gọi bà còn không mau đi. Ngẩn ra đó làm gì?”
“Vâng, tôi đi ngay!”
Kim Nhất Bình làm ra vẻ sợ sệt, khúm núm cúi đầu.
“Xin lỗi đã làm Tam Tiểu thư bực mình!”
Tư Thời Vũ liếc nhìn bà ta một cái. Cô biết Kim Nhất Bình chỉ đang giả vờ nhưng cô cũng không có ý bóc trần sự giả tạo đó. Cô đang chờ hai kẻ độc ác kia trở về nhà.
Tư Thời Vũ cảm thấy mình sắp ngủ gục đến nơi thì bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào vọng đến.
“Mẹ à, thật không hiểu nổi Bạch Hạc Ngôn gì gì đó, rõ ràng buổi xem mắt mà lại chẳng chịu đến. Để một bà già với một tên liệt cả hai chân ra tiếp khách. Thật chẳng ra làm sao.!”
Tư Thời Vũ nhận ra giọng đay nghiến chát chúa không lẫn vào đâu được của Tư Nhã Tú. Sau đó tiếng giày cao gót thô bạo dẫm lên nền đá hoa cương “cồm cộp” của Tư Nhã Thi.
“Bớt ăn nói hồ đồ đi Nhã Tú, người nhà họ Bạch không dễ đụng vào đâu!” Tư Hàn San lên tiếng.
“Nhưng như vậy cũng quá coi thường chúng ta rồi, nhà họ Tư cũng đâu phải gia thế bình thường chứ như những gia tộc khác!” Hạ Hồng Yến làu bàu.
“Mẹ con bà đúng là cùng một giuộc mà! Đầu óc hạn hẹp!”
Cuối cùng bọn họ cũng đã về đến. Tư Thời Vũ thở hắt ra, khẽ cựa mình trên ghế.
Tư Nhã Tú là người bước vào cửa đầu tiên. Đập vào mắt cô ta là dáng vẻ ung dung của Tư Thời Vũ đang ngồi trên trường kỷ phòng khách. Khuôn mặt cô ta tái nhợt đi như nhìn thấy ma. Tư Nhã Tú hét lên một tiếng, sau đó lùi lại.
“Tư Thời Vũ, không phải cô đã rơi xuống biển rồi à? Sao cô còn sống?”
Tư Hàn San tối giờ không nhìn thấy Tư Thời Vũ đâu cũng có chút thắc mắc. Đi hỏi mẹ con Hạ Hồng Yến thì bọn họ đều trơ tráo trả lời hai chữ “không biết”. Giờ nghe Tư Nhã Tú nói vậy ông ta liền có chút hoảng hốt, liền nhanh chóng bước đến kéo tay Tư Nhã Tú.
“Con nói cái gì mà rơi xuống biển, sao lúc nãy con lại nói với ta là không biết gì cả?” Tư Hàn San tức giận.
Tư Thời Vũ liền ngay lập tức chạy đến ôm chân Tư Hàn San, khóc nức nở.
“Ba ơi, con thật sợ lắm, không ngờ giữa đêm lại bị đẩy xuống biển, nước vừa tối tăm lại vừa lạnh lẽo. Cũng may có thuyền đánh cá đi ngang qua nên con mới thoát khỏi kiếp nạn này!” Nói đoạn cô lại khóc nấc lên.
Tư Hàn San xót xa vuốt mái tóc của Tư Thời Vũ, đỡ cô đứng dậy trong ánh mắt vừa căm ghét vừa kinh hoảng của mấy mẹ con Tư Nhã Tú.
“Con còn hoảng loạn như vậy thì lên ghế ngồi đi, đừng ngồi dưới đất lạnh lắm!”
Tư Thời Vũ từ từ đứng dậy, dáng vẻ run rẩy đi về phía trường kỷ. Tư Nhã Tú nháy mắt với Tư Nhã Thi, muốn nhanh chóng trốn về phòng thì bị Tư Hàn San trừng mắt, gọi lại.
“Hai đứa tính đi đâu, đứng lại đây cho ba! Còn bà nữa Hạ Hồng Yến, dạy con gái kiểu gì đấy hả, không nết na hiền thục một chút nào cả. Nếu người nhà Bạch gia biết chuyện xấu mặt này thì còn muốn cưới tụi nó vào cửa nữa hay không?”
Tư Thời Vũ khẽ cười trong lòng. Thì ra ông ta không hề lo lắng cho cô mà chỉ lo danh tiếng của hai đứa con cưng bị bôi xấu. Trong khi bản thân chúng cũng có tốt đẹp gì đâu, rặt một lũ dối trá.
Ông ta ra vẻ như vậy chỉ muốn xoa dịu cô thôi! Đã vậy cô sẽ đòi hết tất cả những thứ thuộc về mình.