Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phiền phức rốt cục cũng tới rồi...
"Tam phu nhân." Tô Linh Phong mặt không đổi sắc thi lễ, dù sao cũng là trưởng bối trên danh nghĩa, nên có chút lễ phép đúng không, nhưng nàng cũng sẽ không gọi bà ta là mẫu thân.
Tam phu nhân vọt tới trước mặt Tô Linh Phong, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi rốt cục đã làm gì Mẫn Nhi nhà ta?!" Bà ta gần nửa ngày nay vẫn trong coi Tô Dục Mẫn, biết Tô Linh Phong về liền lập tức chạy qua hỏi tội.
"Linh Phong không rõ ý Tam phu nhân." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Ít giả hồ đồ đi cho ta, ngươi không rõ hả? Ngươi nói xem vì sao Mẫn Nhi hôm nay tới vườn lê này trở về lại không nói nên lời nữa hả?"
"Ồ, là thế này, hôm nay Nhị muội tới vấn an ta, lại tới lúc ta ăn trưa nên cùng ăn một chút, kết quả lúc ăn lại không cẩn thận nên bị nghẹn." Tô Linh Phong không thèm nháy mắt mà nói.
"Ngươi còn dám nói xạo! Mẫn Nhi sao lại không cẩn thận như vậy được, nhất định là ngươi hại Mẫn Nhi!"
"Tam phu nhân, nói chuyện phải có chứng cớ đấy nhé, lại nói Nhị muội là một thiên tài linh thuật sĩ, ta chỉ là một người ngay cả chút linh cơ võ kỹ cũng không có, tam phu nhân nghĩ ta hại nhị muội bằng cách nào đây?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Hừ, ngươi đương nhiên không thể so bì với Mẫn Nhi được!" Tam phu nhân hừ một tiếng nói.
Thị nữ đi cùng Tam phu nhân cũng khinh thường nhìn Tô Linh Phong.
Chỉ có Liễu Nhi bỗng nhiên sợ run người...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Hơn nữa, tuy cổ họng nhị muội không thoải mái nhưng tay cũng không bị thương mà, tam phu nhân muốn biết chân tướng, không bằng để nhị muội viết ra đi." Tô Linh Phong dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Tra rõ mọi chuyện rồi lại lòi ra chuyện tam phu nhân tới đây bảy mồm tám mỏ chõ vào, nếu phụ thân hay đại phu nhân biết, chỉ sợ không hay lắm đâu..."
Tô Linh Phong biết rõ Tô Dục Mẫn là người vô cùng sĩ diện, chuyện nó bị một "phế vật" ức hiếp, đương nhiên nó sẽ không nói với ai, mà hai nha đầu Liễu Nhi và Hạnh Nhi ban ngày cũng chỉ nghe thấy tiếng mà thôi, cũng không thấy nàng ra tay, Tô Dục Mẫn cũng sẽ không cho các nàng nói lung tung.
"Ngươi dám uy hiếp ta?" Tam phu nhân cao giọng, không thể tin được mà nói.
"Linh Phong không dám." Tô Linh Phong bình tĩnh nói.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ánh mắt độc ác của Tam phu nhân pha chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong một lúc lâu rồi mới độc ác nói: "Hừ, nếu ta tra ra được cái gì, xem ta trị ngươi thế nào!" Sau đó liền hất tay áo mang thị nữ của mình đi ra ngoài.
Cứ như vậy thôi? Xong rồi? Đại tiểu thư chỉ nói khó vài ba câu đã đuổi được tam phu nhân đi rồi? Liễu Nhi chợt cảm thấy con đường phía trước quả thật đen tối vô ngần...
Ban đêm, Tô Linh Phong rửa mặt xong liền tới góc tường, gõ gõ vỏ quả trứng kia: "Ngươi rốt cục là cái quái gì vậy?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"..." Quả trứng không có phản ứng.
Tô Linh Phong lại gõ: "Hoặc là, ngươi định lúc nào ra thế?"
"..." Quả trứng vẫn không động đậy.
"Cho ngươi ba ngày, tự chui ra đấy, nếu không ta hầm cách thủy nhà ngươi."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"..." Quả trứng rốt cục cũng run lên bằng một biên độ mắt thường có thể thấy được.
Tô Linh Phong thỏa mãn cười, leo lên giường đi nghỉ.
Nửa mê nửa tỉnh đến nửa đêm, cảm giác nhạy cảm của Tô Linh Phong bỗng nhiên bắt được một hơi thở lạ lẫm, không khỏi mở to mắt ra nhìn.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu