Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 163



Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Ánh sáng nhè nhẹ làm say lòng người, những thiếu nữ xinh đẹp trang nhã được các thiếu niên mời ra sân khiêu vũ, những thiếu nữ chưa có bạn nhảy thì thấp thỏm mong chờ có người mời họ khiêu vũ, một số ít lại chủ động mời những thiếu niên mình ngưỡng mộ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khiêu vũ là tiết mục được chờ mong nhất trong bữa tiệc này. Nam nữ khiêu vũ với nhau, những điệu nhảy này không khác mấy với hiện đại. Tô Linh Phong chỉ cảm thấy tiết mục này rất nhàm chán, không có hứng thú. Tuy nhiên, nàng cũng biết mình là nhân vật chính trong buổi tiệc này nên bắt buộc phải nhảy vài ba điệu, sau đó nàng từ chối tất cả lời mời. Lúc này nếu từ chối cũng không thể coi là quá thất lễ.

Vài thiếu niên vốn muốn mời Tô Linh Phong khiêu vũ nhưng lại thấy Bùi Kim Cát đến gần chỗ Tô Linh Phong đang đứng nên bọn họ cũng không dám lại gần...

Nhìn bước chân Bùi Kim Cát ngày càng gần, Tô Linh Phong khẽ nhíu mày, chẳng lẽ kẻ khẩu phật tâm xà này lại muốn nhảy điệu nhảy đầu tiên với mình? Đây không phải việc tốt đâu...

Đúng lúc này, Mặc Vấn Trần chậm rãi xoay chén rượu trong tay, híp mắt nhìn chằm chằm nó, không biết đang nghĩ gì...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch quay sang nhìn Mặc Vấn Trần, lại ngẩng đầu nhìn Bùi Kim Cát sắp đến bàn của mình, bỗng nhiên đứng lên đưa tay ra trước mặt Tô Linh Phong, nhàn nhạt nói: "Linh Phong tiểu thư, không biết ta có vinh hạnh được mời tiểu thư cùng khiêu vũ điệu nhảy này không?"

Nghe Tá Dịch mời Tô Linh Phong nhảy trước, cánh tay đang duỗi về phía Tô Linh Phong của Bùi Kim Cát lập cứng đơ, muốn rút lại cũng không được, duỗi ra cũng chẳng xong, nụ cười trên mặt anh ta tắt hẳn, trong lòng hận Tá Dịch đến nghiến răng nghiến lợi!!! Tên khốn này lại chọn đúng lúc anh ta mời Tô Linh Phong để ra tay trước một bước!!!

"A! Nhìn kìa, Tá Dịch điện hạ khiêu vũ với Linh Phong tiểu thư kìa!" Thấy vậy, có thiếu nữ không nhịn được kêu lên đầy hoảng sợ.

"Không phải chứ... Ta cũng muốn mời Tá Dịch điện hạ nhảy điệu nhảy này..." Có thiếu nữ nói, giọng không giấu được sự tiếc hận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Cô tỉnh lại đi, Tá Dịch điện hạ sẽ không khiêu vũ với cô trong điệu nhảy đầu tiên đâu!"

"Không khiêu vũ với ta, chẳng lẽ sẽ khiêu vũ với cô chắc?"

"Nhưng nói thật, Tá Dịch điện hạ và Linh Phong tiểu thư rất xứng đôi..."

"Nhưng mà ta thấy tuổi của Tá Dịch điện hạ không hợp với Linh Phong tiểu thư đâu..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"..."

Mấy vị tiểu thư đều nhìn về phía Tô Linh Phong và Tá Dịch đứng, thấp giọng líu ríu bình luận.

Bùi Kim Cát cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định đưa tay về phía Tô Linh Phong, mặt đã khôi phục nụ cười tự cho là mê người: "Linh Phong tiểu thư, từ lúc bữa tiệc bắt đầu, tại hạ đã chờ mong được nhảy với nàng điệu này rồi, không biết Linh Phong tiểu thư có cho tại hạ phúc phận này không?..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, tầm mắt của mọi người trong sảnh đều tập trung vào Tô Linh Phong, Tá Dịch và Bùi Kim Cát, không biết Tô Linh Phong sẽ chọn ai. Trịnh Ân cũng mong chờ phản ứng của Tô Linh Phong.

Tuy mọi người cũng biết, quan hệ giữa Tô Linh Phong và Tá Dịch không bình thường, hơn nữa Tá Dịch lại tặng Tô Linh Phong hai món quà lớn mừng sinh nhật nên chọn khiêu vũ với Tá Dịch là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng, Ninh Viễn Quốc và Bình Thái Quốc đều thuộc ba cường quốc ở Đông Lâm đại lục, Bùi Kim Cát là con ruột do hoàng hậu sinh ra, mà Tá Dịch chỉ là con của một nữ tử bình thường, tuy được phong là Tam vương tử, nhưng thân phận vẫn có chênh lệch, nếu so về thân phận thì có thể chọn Bùi Kim Cát...

Tô Linh Phong không cần suy nghĩ, quay sang nói với Bùi Kim Cát một câu: "Thật xin lỗi" rồi nắm tay Tá Dịch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch mỉm cười, nắm chặt bàn tay mềm mại, nhỏ bé của Tô Linh Phong, nhẹ nhàng đưa nàng vào sàn nhảy...


"Ta biết ngay cô ấy sẽ chọn Tá Dịch điện hạ mà..."

"Thật ra Kim Cát điện hạ cũng không tệ..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"..."

Thấy rõ sự lựa chọn của Tô Linh Phong, các thiếu nữ lại thấp giọng bàn luận...

Bùi Kim Cát cũng không bất ngờ với việc Tô Linh Phong chọn Tá Dịch, nhưng lại không cam lòng. Anh ta bình tĩnh thu tay lại cánh tay, cũng không vội vã trở về bàn mà kéo cái ghế gần đó ngồi xuống, chuẩn bị sẵn tư thế mời nàng nhảy điệu thứ hai. Những thiếu niên có ý định mời nàng nhảy điệu thứ hai thấy bộ dáng này của hắn lại lặng lẽ rút lui.

Trên sàn nhảy, mọi người rất ăn ý nhường lại vị trí chính giữa cho Tô Linh Phong và Tá Dịch, còn bản thân vây xung quanh hai người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch không phải không biết nhảy, Tô Linh Phong nhảy cũng coi như tạm ổn. Mặc dù khả năng khiêu vũ của cả hai đều không tính là cao siêu, nhưng mỗi bước nhảy lại phối hợp rất ăn ý nên tự nhiên trở thành tâm điểm của vũ hội.

Lạc Y ôm ngực, rồi lại gật đầu, cũng may, Tô Linh Phong còn biết nhảy...


Mặc Vấn Trần nhìn sàn nhảy, thấy Tô Linh Phong và Tá Dịch khiêu vũ vô cùng đẹp mắt thì không nén được thở dài một tiếng, nâng chén rượu đã bị hắn xoay đi xoay lại nhiều lần, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Linh Phong, ta rất vui, có thể gặp lại nàng sớm như vậy." Tá Dịch chợt mỉm cười, thì thầm bên tai Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong giương mắt nhìn hắn, mặt không biểu tình nói: "Ta nghe huynh gọi tiểu thư quen rồi, xưng hô như vậy ta khôg quen."

"..." Khóe miệng Tá Dịch hơi run rẩy, sau đó đưa mắt nhìn Tô Linh Phong, nhẹ giọng hỏi: "Nàng đang trách ta không cho nàng biết thân phận thật sự của ta sao???"

"Không phải. Huynh suy nghĩ nhiều quá." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói. Mỗi người đều có một vài bí mật không muốn cho người khác biết, nàng không có tư cách hỏi bí mật của người khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Không phải... Là tốt rồi..." Tá Dịch trầm mặc một lát, nói sang chuyện khác: "Điệu nhảy tiếp theo, sợ là nàng không thoát được Bùi Kim Cát rồi."

"Tránh không khỏi thì đừng tránh. Ta sẽ nhảy với cậu ta." Tô Linh Phong thoáng dừng lại rồi tiếp: "Chỉ là, hi vọng cậu ta không hối hận..."

Tá Dịch nghe nửa câu sau của Tô Linh Phong thì lông mày lập tức giãn ra. Hắn biết, Tô Linh Phong nói như vậy nghĩa là Bùi Kim Cát sẽ gặp xui xẻo...

Không hiểu tại sao tâm tình của Tá Dịch trở nên vô cùng sung sướng...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc Vấn Trần ưu nhã uống hết ly này đến ly khác, hoàn toàn không có ý muốn mời thiếu nữ nào đó khiêu vũ.

Có rất nhiều thiếu nữ trong bữa tiệc này ngưỡng mộ hắn, muốn mời hắn khiêu vũ nhưng e ngại quan hệ thầy trò nên không dám.

Có những người không phải học sinh của học viện Thanh Kiều muốn mời hắn khiêu vũ nhưng chỉ cần đến gần, hắn sẽ lộ ra ánh mắt lạnh như băng làm người khác không dám đến gần...


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.