Tô Linh Phong nghe nói vậy liền chau mày: "Mặc Vấn Trần, sao huynh có thể nói như vậy, sao có thể lấy cớ như thế?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Cũng có thể cho là như vậy." Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng: "Nhưng nàng đổ lỗi của người khác lên chính bản thân mình, dù là sự thật đi chăng nữa thì Phong Nhi, nàng không cảm thấy mình rất ngốc sao?"
"Cho dù là như vậy thì sao?" Vẻ mặt Tô Linh Phong không tốt lắm, giọng nói cũng mang theo vài phần sắc bén: "Nếu như do sự tùy hứng của bản thân mà làm tổn thương đến người thân của mình thì sao? Lại còn là người thân nhất nữa? Vậy thì còn có thể bao biện sao?"
Mặc Vấn Trần sửng sốt, người thân? Tổn thương người thân nhất? Hắn đã điều tra rõ ràng thân phận và người nhà của Tô Linh Phong. Những năm gần đây, người nhà của nàng dường như không hề có ý để nàng quay trở về. Họ còn không biết đến sự tồn tại của nàng ở Tô gia, ngay cả khi mẫu thân nàng là con gái ruột của họ thì thái độ đối với nàng cũng vô cùng lạnh nhạt, chưa bao giờ gần gũi với nàng. Vậy thì người thân trong miệng nàng là ai?
Tô Linh Phong thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Mặc Vấn Trần thì mới phản ứng, nhận ra mình vừa nói điều không nên nói liền tự trách bản thân quá xúc động, đúng là không suy nghĩ trước khi nói mà! Loại tâm tình không khống chế được này đã bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Vấn Trần tuy rất nghi ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Tô Linh Phong thì rất biết điều, không hỏi rõ thắc mắc trong lòng nữa mà đưa tay ra nâng khuôn mặt của nàng lên, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Phong Nhi, tin tưởng ta, những người thân mà nàng yêu quý sẽ không muốn nhìn thấy nàng vì họ mà đau khổ như thế. Họ hi vọng nàng để được tảng đá trong lòng xuống để sống thật vui vẻ."
"Thật sao...?" Vẻ mặt của Tô Linh Phong mờ mịt không xác định.
"Ừ." Mặc Vấn Trần gật đầu, nhìn vào mắt Tô Linh Phong, ôn nhu nói: "Phong Nhi, có thể thử tin tưởng ta được không?"
"..." Tô Linh Phong hơi hé miệng, nhưng lại không nói ra lời. Lòng nàng hiện giờ rất rối bời nên không biết phải trả lời Mặc Vấn Trần như thế nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh cha mẹ toàn thân đều là máu, vẻ mặt lập tức thay đổi. Lát sau, nàng lại nghe thấy tiếng cha mẹ chửi rủa nàng vì quá tùy hứng, không hiểu chuyện nên hại chết họ, chốc lát lại có giọng nói ôn nhu của cha me nàng nói bọn họ không có trách nàng, chỉ mong nàng sau này có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ...
"Ồ, Trời ơi.... Ta nhìn thấy cái gì vậy?" Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên hưng phấn kêu lên, truyền âm qua tinh thần của Tô Linh Phong, "Ồ...Đây chính là yêu tinh chúc phúc ư? Ngao ngao! Trời ơi! Ta đúng là một cự long may mắn..."
Tô Linh Phong bị Tiểu Bạch gọi nên suy nghĩ trong lòng bị cắt ngang. Nàng cũng quên luôn chuyện đang khiến mình rối bời, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn, vật kia là gì vậy?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chỉ thấy từ chỗ hoa hải lý, một đàn yêu tinh đủ mọi màu sắc bỗng nhiên xuất hiện. Đầu của chúng gần bằng ngón tay cái, sau lưng là đôi cánh trong suốt, tóc của chúng thì có nhiều màu sắc khác nhau, thân người và tóc cùng tản ra một loại ánh sách dịu dàng, chúng vừa cười vừa nhảy khiến cho người ta không hiểu được ngôn ngữ của chúng, mơ hồ bay qua chỗ Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần...
Âm thanh của chúng rất nhỏ, lúc nãy Tô Linh Phong vẫn luôn tập trung suy nghĩ nên không để ý tới.
"Chúng tới..." Mặc Vấn Trần mỉm cười nói.
"Chúng là cái gì vậy?" Tô Linh Phong mở to hai mắt hỏi. Vừa rồi nàng bị ảnh hưởng bởi tiếng hét chói tai của Tiểu Bạch nên cũng không chú ý Tiểu Bạch nói gì.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Là bạn bè của ta. Người ta vẫn gọi chúng là yêu tinh chúc phúc." Mặc Vấn Trần trả lời.
"Yêu tinh chúc phúc?" Tô Linh Phong nhíu mày, lặp lại. Hình như nàng đã nghe qua bốn chữ này ở đâu đó rồi.
A! Nghĩ ra rồi! Hai mắt Tô Linh Phong đột nhiên sáng ngời, nàng đã đọc được đoạn miêu tả loài yêu tinh này trong cuốn Du Ký của Giản Khinh Hàn! Đây là một loại tiểu yêu tinh hiếm gặp. Truyền thuyết nói rằng chỉ có người có tấm lòng thuần khiết, không thẹn với bản thân, cũng không thẹn với người khác, hoặc xứng đáng được người khác tha thứ mới có thể nhìn thấy chúng. Còn người có bản chất tối tăm thì coi như là cả đàn yêu tinh có đi qua trước mắt cũng không nhìn thấy được.
Truyền thuyết cũng nói nếu người nào gặp được yêu tinh chúc phúc thì sẽ liên tục gặp may mắn...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tấm lòng thuần khiết? Không thẹn với người khác? Nàng sao? Tô Linh Phong sửng sốt, nàng rõ ràng là kẻ có thói quen sống tối tăm, hai tay đã sớm dính đầy máu tươi...
"Phong Nhi, nàng đã nghe về yêu tinh chúc phúc chưa?" Mặc Vấn Trần nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt Tô Linh Phong thì biết nàng đã nghe về loài tiểu yêu này.
"Ừ." Tô Linh Phong nhìn chằm chằm những yêu tinh đang chạy tới, gật đầu hơi cứng nhắc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Phong Nhi, nàng có thể nhìn thấy tiểu yêu này thì chứng tỏ rằng nàng không thẹn với lòng. Nó khẳng định người kia đã tha thứ cho nàng. Điều bây giờ nàng cần chính là tự tha thứ cho chính mình." Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong, nói đầy dịu dàng.
"Tha thứ.... cho chính mình?" Vẻ mặt Tô Linh Phong có chút hốt hoảng, nàng có thể tha thứ cho mình sao...
Lúc này mấy con yêu tinh chúc phúc đã chạy tới trước mặt hai người, có hai tiểu yêu còn bò lên vai của Mặc Vấn Trần, cọ cọ vào mặt hắn vô cùng thân thiết.
Còn có một tiểu yêu màu tím vỗ cánh bay đến trước mặt Tô Linh Phong, mở to đôi mắt tím như quả nho, tò mò nhìn thẳng vào Tô Linh Phong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong ngây ngẩn nhìn nhóc yêu quái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt mình, không biết nên phản ứng thế nào.
Tiểu yêu tinh nhìn Tô Linh Phong một lát, bỗng nhiên vươn hai cánh tay nho nhỏ ra, nâng một bên mặt Tô Linh Phong lên, "Bẹp" một tiếng, hôn một cái trên mặt nàng, sau đó đỏ mặt, cười hi hi vui sướng bay trở về đàn yêu tinh.
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, vừa rồi nàng thấy rõ ràng tiểu yêu tinh kia có dáng dấp của một thiếu niên. Nàng còn thấy lúc nó hôn nàng xong mặt lộ rõ vẻ xấu hổ...
Nói cách khác, nàng bị một tiểu yêu tinh sàm sỡ...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Những con yêu tinh chúc phúc này còn như có thể nhìn thấy trạng thái linh hồn của Tiểu Bạch, có mấy con có thể cầm tay nó. Chúng tò mò vây xung quanh Tiểu Bạch. Một tiểu yêu tinh nghịch ngợm còn đứng trên mũi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch kích động, có thể đụng vào nó ư? Ồ, không! Là nó có thể gặp được yêu tinh.
Tiểu Bạch không dám cử động, trừng long nhãn trong suốt lên, nhìn chằm chằm vào tiểu yêu tinh đang đứng trên mũi mình, cười ngây ngô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiểu yêu tinh lấy Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần và Tiểu Bạch làm trung tâm, cười vui vẻ, bắt đầu hát lên những ca khúc êm tai. Trong rừng cây, lá cây tạo ra những tiếng xào xạc mang có tiết tấu đều đặn làm thiên nhiên càng đẹp hơn. Những đóa hoa hải lý cũng khẽ đung đưa cành lá nhẹ nhàng theo tiết tấu. Tất cả náo nhiệt như một vũ hội trong rừng sâu. . .
Trên trời đêm, những điểm sáng màu lam cũng theo tiếng hát của tiểu yêu tinh mà biến hóa thành đủ các hình dáng mỹ lệ. Bóng đêm đẹp như vậy khiến người ta say mê đến mức không muốn tỉnh dậy...
Tô Linh Phong bị cảnh tượng mộng ảo làm cho ngây người, ngây ngốc thưởng thức sự náo nhiệt này, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn được. . .
Mặc Vấn Trần bỗng nhiên đứng dậy, duỗi tay về phía Tô Linh Phong đầy tao nhã, mỉm cười nói: "Mỹ nhân, ta có vinh hạnh được mời nàng khiêu vũ không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong bị sự dịu dàng trong mắt Mặc Vấn Trần mê hoặc, chậm rãi đưa tay ra, đặt bàn tay trắng ngần mềm mại của mình vào bàn tay to lớn ấm áp của Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần mỉm cười, kéo Tô Linh Phong đứng lên, ôm lấy nàng khiêu vũ theo tiết tấu.
Tô Linh Phong vẫn còn ở trong tình thái mơ hồ không rõ ràng lắm, hoàn toàn để Mặc Vấn Trần khiêu vũ với nàng. Thế nhưng bước chân của hai người cũng rất hài hòa ăn ý. Trung tâm của rừng rậm đã biến thành vũ hội thực sự.
Có vài tiểu yêu tinh bay đến đậu trên quần áo của Tô Linh Phong, cánh đung đưa, vừa ca hát vừa đứng trên người Tô Linh Phong để tô điểm cho nàng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiểu yêu tinh bay lên, tạo thành vòng tròn, Tiểu Bạch ngây ngốc đuổi theo, muốn chạm vào thân thể xinh đẹp kia nhưng lại sợ móng vuốt của mình quá to lớn, mà tiểu yêu này có vẻ rất mỏng manh nên sợ sẽ làm chúng tổn thương. Vì vậy động tác của nó dè dặt hơn, thân hình mập mạp bỗng uốn lượn như con rắn, dáng vẻ ngây thơ làm tiểu yêu vừa bay lượn vừa cười ha ha. Mấy tiểu yêu tinh ở gần đó cũng cất tiếng cười đầy thiện chí.
Ánh mắt Mặc Vấn Trần vẫn dịu dàng như nước, nhìn mỹ nhân trong lòng, lòng tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Ở tiệc rượu, khi Mặc Vấn Trần nhìn thấy kẻ khác ôm Tô Linh Phong khiêu vũ thì trong lòng rất chua xót và đố kị. Hắn kích động đến mức suýt thì đứng dậy ném mấy tên kia ra khỏi bữa tiệc mà ôm nàng khiêu vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ở chỗ này, cuối cùng hắn cũng có thể không cần suy nghĩ mà khiêu vũ với cô gái trong lòng mình. Tuy không phải người nhảy với nàng điệu đầu tiên nhưng hắn và nàng đã có một vũ khúc hoàn mĩ vào đêm nay...
Mà lúc này Tô Linh Phong lại nghĩ đến cha mẹ của mình. Bọn họ là một đôi vợ chồng đằm thắm khiến người khác hâm mộ, vợ chồng đồng lòng. Cha mẹ chưa từng cãi nhau bao giờ.
Ở tiệc rượu đó, cha ôm lấy mẹ, khiêu vũ hài hòa duyên dáng, bốn mắt giao nhau, ánh mắt bộc lộ rõ tình cảm dịu dàng, tự nhiên, nhận lấy vô số ảnh mắt hâm mộ. Mỗi khi có tiệc rượu thì đôi vợ chồng đằm thắm này đều trở thành tiêu điểm...
Cha mẹ, Phong nhi mong kiếp sau hai người vẫn là đôi vợ chồng đằm thắm như bây giờ...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong yên lặng thầm cầu nguyện...
Mặc Vấn Trần cũng âm thầm nói chuyện với cha mẹ mình: Phụ thân, mẫu thân, hôm nay Vấn Trần đưa Phong Nhi đến đây là muốn tháo gỡ những khúc mắc trong lòng nàng. Đồng thời, cũng hy vọng có thể được hai người chúc phúc...
"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần gọi, cúi đầu, dịu dàng hôn tóc Tô Linh Phong, sau đó hôn trán nàng, mắt, mũi....
Cuối cùng, một tay Mặc Vấn Trần nắm cả vòng eo của Tô Linh Phong, một tay nâng cằm nàng lên, dịu dàng chạm môi, hôn lên đôi môi căng mọng của nàng...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy nhưng không bài xích.
Mặc Vấn Trần dịu dàng hôn lên môi Tô Linh Phong, cuối cùng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hàm răng của nàng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn tiến vào sâu trong khoang miệng của nàng.
Thân thể Tô Linh Phong rõ ràng hơi cứng lại, nhưng vẫn không đẩy Mặc Vấn Trần ra mà còn đáp trả lại nụ hôn của hắn...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.