Tô Linh Phong thích ăn món mới: hoa quả. Hứa Nặc thường xuyên đích thân đến vườn cây trong thành để hái, rửa sạch sẽ cẩn thận, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đặt trong đĩa thủy tinh để đưa cho Tô Linh Phong.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hôm nay Hứa Nặc vừa hái trái cây xong, xách giỏ trúc đi về Lâm Phong Uyển thì thấy Tá Dịch cầm tay Tô Linh Phong, Tô Linh Phong quay đầu lại, vẻ mặt lạnh như băng nói với Tá Dịch câu gì đó rồi thoát khỏi bàn tay Tá Dịch, đi thẳng vào Lâm Phong Uyển.
Tá Dịch đứng một mình ở Thủy Liễu Hạ, vẻ mặt kinh hồn lạc phách...
Hứa Nặc dừng bước, trong lòng do dự: đợi Tá Dịch điện hạ đi mới đi qua hay bây giờ đi qua luôn? Muốn vào Lâm Phong Uyển nhất định phải qua đường này...
Còn nữa, Tá Dịch điện hạ và tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy? Ban ngày không phải vẫn vui vẻ cùng nhau ăn cơm rồi còn đi tản bộ sao? Nhìn tình cảnh vừa rồi giống như có chuyện gì không thoải mái vậy?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đối với quan hệ mập mờ của Tô Linh Phong và Tá Dịch, người trong thành cũng có suy đoán, tất nhiên Hứa Nặc cũng nghe không ít nhưng nàng không tin. Lúc còn ở Gia thành, lúc từ Gia thành đến Lê thành nữa, Hứa Nặc tận mắt nhìn thấy Tô Linh Phong ở chung với Tá Dịch. Khi đó Tá Dịch vẫn là hộ vệ của Tô Linh Phong, tuy thái độ tùy ý, cũng không phân biệt thân phận nhưng hai người nhìn thế nào cũng không giống một đôi đang yêu nhau.
Lần này Tá Dịch xuất hiện ở yến hội sinh nhật Tô Linh Phong với thân phận là Tam vương tử của Ninh Viễn quốc khiến Hứa Nặc bất ngờ. Nàng cũng phát hiện ánh mắt Tá Dịch nhìn tiểu thư không giống trước nhưng chỉ có một mình Tá Dịch thay đổi mà thôi.
Chẳng lẽ vừa nãy... Tá Dịch điện hạ bày tỏ với tiểu thư sao? Tiểu thư cô ấy... không chấp nhận?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hứa Nặc âm thầm suy đoán. Nàng đứng đợi nửa ngày nhưng Tá Dịch vẫn đứng dưới tàng cây không nhúc nhích. Hứa Nặc do dự, cuối cùng nhấc chân đi về phía trước.
Hứa Nặc hiểu rõ khoảng cách từ đây đến chỗ Tá Dịch không tính là gần, nhưng bằng tu vi của hắn chắc hẳn đã sớm phát hiện nàng ở đây.
"Tá Dịch... điện hạ." Hứa Nặc đến gần Tá Dịch rồi cúi thấp người hành lễ. Nàng vẫn không quen với việc gọi hắn là điện hạ.
Tá Dịch đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bị Hứa Nặc gọi về, chỉ liếc Hứa Nặc gật đầu rồi im lặng rời đi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tá Dịch đi rồi, Hứa Nặc lại sững sờ đứng đó. Vừa lúc Tá Dịch ngẩng đầu lên, nàng thấy trên mặt hắn có ít giật mình, rõ ràng là mới phát hiện nàng tới gần hắn. Là một cao thủ thánh giai mà ngay cả một người có thực lực thấp hơn mấy bậc đến gần hắn cũng không phát hiện được sao? Rốt cuộc thì hắn đang suy nghĩ cái gì? Hơn nữa biểu hiện trên mặt hắn... hình như thất vọng tột độ. Không hiểu sao nàng cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng thì có chuyện gì vậy...
Hứa Nặc tỉnh táo lại, mang trong lòng mớ cảm xúc hỗn độn bước vào Lâm Phong Uyển. Thấy Tô Linh Phong đã tiến vào minh tưởng, Hứa Nặc đặt đĩa trái cây sang một bên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Linh Phong chỉ nhắm mắt một lát, sau đó phân phó Hứa Nặc chuẩn bị nước tắm, bản thân thì cầm đĩa trái cây ăn hết hai phần, dáng vẻ như không muốn buông đĩa thủy tinh.
Hứa Nặc chuẩn bị nước, thấy Tô Linh Phong rửa mặt xong mấy lần định nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi được câu nào. Nàng thầm than một tiếng rồi quay về phòng của mình.
Thật ra lúc Tô Linh Phong thoát khỏi bàn tay của Tá Dịch, nàng đã phát hiện Hứa Nặc ở gần đấy, mà vừa rồi nàng cũng để ý ra rằng Hứa Nặc chỉ giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
Thời gian không còn sớm, Tô Linh Phong cảm thấy rất mệt nên không muốn xem sách, cũng không muốn tu luyện, chỉ nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần...
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một lúc lâu sau, một giọng nói như tiếng trẻ con đang bú đã lâu không nghe bỗng truyền qua tinh thần của nàng: "Mẹ, mẹ, Đoàn Tử tỉnh rồi, Đoàn Tử đói bụng..."
Ngay sau đó, Tiểu Bạch hừ mũi lầm bầm nói: "Tỉnh là ăn. Bao lâu vậy vẫn không sửa được tật tham ăn."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.