Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 207: ♥ Kẻ thù cũ "Cây kim với cọng râu*"



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********


(*Đề cập đến những tranh chấp của hai bên. Thường dùng mô tả cho hai bên tham chiến có sức mạnh hàng đầu, và thế mạnh của cả hai bên là có thể so sánh.)

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tô Linh Phong nhìn họ không thèm nghe nàng khuyên nhủ, ông tới ta đi, ngoài miệng thì tranh cãi, động tác đánh nhau càng ngày càng quyết liệt, Tô Linh Phong cảm thấy đến là đau đầu.

Xem ra là không dùng bạo lực thì không thể tách bọn họ ra, nhưng mà thực lực của người ở chỗ này và hai vị đang đánh nhau kia chênh lệch nhiều lắm, không ai dám tiến lên can ngăn, cũng không ai có năng lực đưa bọn họ tách ra.

Tô Linh Phong suy nghĩ một chút, gọi pháp trượng từ trong không gian giới chỉ ra, cầm trong tay cân nhắc...

Mục Đạt vẫn luôn chú ý Tô Linh Phong, nhìn thấy Tô Linh Phong lấy ra pháp trượng thì sững sờ, không hiểu vị tiểu tiểu thư này của bọn họ lúc này lấy pháp trượng ra làm cái gì.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đương nhiên là sẽ không nghĩ tới Tô Linh Phong không chỉ là võ giả mà còn là một Linh thuật sĩ, đây là kết quả Luyện kim thuật của Tô Linh Phong. (Kết quả ở đây là chỉ cái pháp trượng ấy ^^)

Tô Linh Phong thấp giọng đọc chú ngữ Hỏa cầu thuật, một quả cầu lửa lớn chừng quả nắm đấm bay lại hướng Tư Đồ Tiêu Sơn ném ra đấu khí.

Hỏa Cầu Thuật cấp một này của nàng vốn không có cách nào chống lại đấu khí do Võ Thánh phát ra, quả cầu lửa vừa mới đụng vào đấu khí ẩn chứa lực lượng cường đại vẻ thì liền phát ra "Xì...", một tiếng động vang lên, sau đó thì ngừng, chỉ để lại trong không khí một lớp sương mù màu trắng đang từ từ phiêu tán...

Nhưng mà chính vì một quả cầu lửa nho nhỏ không có ý nghĩa này đã khiến cho tình cảnh vốn nóng bỏng lập tức dừng lại một chút.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Người hầu và thị vệ trong phủ thành chủ đều dời sự chú ý từ trên hai người đang đánh nhau ở giữa sân sang người Tô Linh Phong, nguyên đám bọn họ trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn sắc mặt Tô Linh Phong!

Quả cầu lửa vừa rồi là do tiểu tiểu thư của bọn họ thả ra à? Bọn họ không hoa mắt chứ?

Có lẽ không hoa mắt, trong tay tiểu tiểu thư còn cầm pháp trượng đây này, trên pháp trượng kia còn có bảo thạch hệ hỏa đang lấp lánh ánh sáng màu đỏ chói mắt nữa kìa, rõ ràng pháp trượng được sử dụng ở chính giữa.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tiểu tiểu thư lại là Linh Vũ song tu! Điều này có thể sao? Không phải nói tiểu tiểu thư vốn không có Linh cơ (Lực tinh thần) sao? Người không có Linh cơ sao có thể tu luyện Linh thuật? Thế giới này trở nên biến thái từ bao giờ vậy...

Tư Đồ Tiêu Sơn đã quay đầu nhìn về phía cháu ngoại của mình, trên mặt có vẻ khiếp sợ, cũng có vẻ tìm tòi, có điều tạm thời là quên mất động tác trên tay, hỗn loạn xung quanh dừng lại.

Nguyệt Quang nhìn Tô Linh Phong, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nháy hai cái, lại nháy hai cái, sau đó nở nụ cười, "Tiểu Phong Phong, thì ra nàng là Linh Vũ song tu đó nhỉ! Rất giỏi, quả nhiên ánh mắt của ta rất tốt..."

Tô Linh Phong nghiêng người liếc Nguyệt Quang, bỗng nhiên vung pháp trượng trong tay, lại phát ra một quả cầu lửa, ném vào rễ dây leo do Nguyệt Quang điều khiển.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Rễ dây leo dính lửa thì lập tức bị đốt, "đau đớn" giãy đành đạch, mấy cây dây leo bên cạnh "Thấy thế" liền tranh thủ thời gian nhào tới cứu hoả, kết quả là thành nhóm lửa, lại có hai cây dây leo bị đốt lên...

"Ơ! Ơ..." Nguyệt Quang sợ hãi kêu rồi nhảy dựng lên, vội vàng ném dây leo bị đốt trong ao gần đó, quật thật lâu mới dập tắt ngọn lửa trên thân dây leo, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, kêu ầm lên lên: "Tiểu Phong Phong, đây là loại lửa gì vậy? Thật là năng lượng siêu cấp mạnh mẽ! Thậm chí ngay cả dây leo ma quỷ của ta cũng có thể đốt cháy."

Tô Linh Phong không trả lời vấn đề của Nguyệt Quang mà liếc mắt nhìn Tư Đồ Tiêu Sơn và Nguyệt Quang, mặt vô cảm hỏi: "Ngừng đánh rồi à?"

"Ai muốn đánh với ông ta chứ!" Nguyệt Quang thu hồi dây leo, bước đến trước mặt Tô Linh Phong, đôi mắt quyến rũ, xinh đẹp mang theo vẻ tủi thân bày tỏ: "Tiểu Phong Phong, người ta là tới tìm nàng đó, cái lão thối tha kia kiên quyết không cho ta gặp nàng, còn động thủ với ta, người ta nể mặt ông ta là ông ngoại nàng nên lần lữa nhường nhịn đấy..."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Hừ! Lão là cái đồ Tinh linh bất nam bất nữ! Cách cháu ngoại của ta xa một chút!" Tư Đồ Tiêu Sơn nắm cánh tay Tô Linh Phong, bảo hộ nàng phía sau mình, vẻ mặt đề phòng trợn mắt với Nguyệt Quang, "Cút nhanh lên! Nơi đây không chào đón lão!"

"Ông nói cái gì? Ông nói ai bất nam bất nữ?" Nguyệt Quang giẫm chân.

"Nói lão đó, lão có thể làm gì nào?" Tư Đồ Tiêu Sơn trợn to mắt, đỏ mặt tía tai, nếu Nguyệt Quang dám tiến lên một bước, ông sẽ liền một chưởng đánh bay.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Được rồi! Không nên ầm ĩ nữa!" Tô Linh Phong bước ra từ sau lưng Tư Đồ Tiêu Sơn, cau mày nói: "Hai người không muốn để yên phải không?"

Vốn là Nguyệt Quang sắp nổi giận nhưng nghe Tô Linh Phong nói xong thì cơn tức giảm lại, chỉ vào Tư Đồ Tiêu Sơn tố cáo: "Tiểu Phong Phong, nàng xem một chút, nàng xem một chút, là ông ta thù dai mà! Năm đó ta chỉ đưa bà ngoại nàng một bó hoa thôi mà ông ta liền ghi hận mấy chục năm rồi, không có phong độ! Đáng ghét chết mất! Có điều nói thật, Tiểu Phong Phong nàng còn đẹp hơn cả bà ngoại nàng đấy..."

"Thối tinh linh, lão còn dám nói bậy, xem ra ông đây không đánh lão không được mà." Tư Đồ Tiêu Sơn tức giận đến râu ria run lên, năm đó người này muốn quyến rũ phu nhân của ông, bây giờ lại chạy tới thông đồng cháu ngoại của ông, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp liền câu kết làm bậy khắp nơi, đúng là không biết xấu hổ.

"Được rồi!" Tô Linh Phong hét lớn, mặt đen nói: "Hai người đó, một người sống vài trăm tuổi, một người bây giờ là đứng đầu một thành, có thể có chút tiền đồ hay không hả? Chuyện cũ nhỏ như hạt vừng cũng lôi ra ầm ĩ đánh nhau tới bây giờ, nhìn đẹp mắt lắm sao?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Được! Tiểu Phong Phong, người ta nghe lời nàng, không đánh nhau với lão thối tha này nữa, không chấp nhặt với lão ta nữa."


"Hừ! Mặc kệ lão!" Tư Đồ Tiêu Sơn bị Tô Linh Phong nói, mặt già đỏ bừng, nhịn không động thủ lần nữa, có điều vẫn kiên trì như trước nói: "Mặc kệ như thế nào, ta tuyệt đối không cho phép tinh linh đáng ghét này vào phủ đệ ta ở."

"Ông cho rằng ta muốn đến sao? Ở nơi này cũng chỉ có như vậy mà thôi, một chút vẻ đẹp cũng không có, đơn giản là lãng phí đất đai, so với ngôi nhà nhỏ trên cây của ta thì kém xa."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Được rồi!" Tô Linh Phong vuốt vuốt cái trán, thở dài, nói với Nguyệt Quang: "Trước tiên huynh qua chỗ Tá Dịch ở, muộn một chút, ta đi tìm huynh."

Nàng đã nhìn ra, vị ông ngoại đại nhân của nàng và Nguyệt Quang tuyệt đối là cây kim và cọng râu, thấy mặt liền không nhịn được muốn động thủ, trước hết tách bọn họ ra rồi nói.

"Không đi, Tiểu Phong Phong, người ta không muốn xa nàng, người ta vừa mới thấy nàng thì liền muốn cùng ở một chỗ với nàng rồi."

"Không cho phép làm nũng!" Tô Linh Phong bị giọng nói uốn éo lại ngọt ngào của Nguyệt Quang cố ý phát ra làm cho nổi da gà, "Nghe lời, lát nữa ta đi tìm huynh."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Vậy... Được rồi." Nguyệt Quang thỏa hiệp.

Tô Linh Phong quay đầu nói với Tiếu Minh Lãng bên cạnh: "Tiếu thúc, phiền thúc đưa Nguyệt Quang các hạ đi đến chỗ ở của Tá Dịch."

Tiếu Minh Lãng ngu ngơ hồi lâu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, gật đầu nói: "Vâng, tiểu tiểu thư, Nguyệt Quang các hạ, xin mời."

Nguyệt Quang ném cho Tư đồ Tiêu Sơn một ánh mắt khinh thường rồi đi theo Tiếu Minh Lãng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Ôi chao... Không đánh nữa rồi." Tiểu Bạch xem náo nhiệt còn chưa đã nghiền, lắc cái đầu nhỏ, vẻ mặt đáng tiếc.

Sau khi Nguyệt Quang đi, Tư Đồ Tiêu Phong mới lo lắng hỏi Tô Linh Phong: "Linh Phong, con là Linh Vũ song tu à?"




Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.