Mặc Hạo Thiên vừa nói xong Mặc Vấn Trần đi phía trước bỗng nhiên quay lại, không thèm để ý mọi người đang ở đó quét mắt nhìn hắn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Hạo Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tử phía sau thổi qua cổ hắn khiến đống da gà trên người không ngừng giật giật, hắn không tự chủ được rùng mình, hắn vừa muốn nói gì đó lại thôi, âm thầm cúi đầu nước mắt lưng tròng, âm thầm đi tiếp...
"Hứ! Ta thấy huynh rất thích sư muội, tốt nhất là vẫn nên từ bỏ ý định đi, người xứng với sư muội phải là thánh nhân uyên bác xuất sắc, bây giờ huynh chẳng làm được việc gì, có khi ta và Nhược Hề, Thanh Thanh, ba người hợp sức lại chưa chắc huynh đã có khả năng thắng!" An Tri Hiểu nói xong còn muốn kéo Nhược Hề, Thanh Thanh làm đồng minh, quay qua nói với cả hai: "Hai người nói đúng không?"
"Ha ha..."
"Hai người nói cái gì, ta không nghe thấy."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thanh Thanh và hoa Nhược Hề thông minh không tham gia vào vòng chiến của Hạo Thiên với Tri Hiểu.
Tâm tình của Mặc Hạo Thiên không tốt, bây giờ cũng không muốn đấu võ mồn với An Tri Hiểu, lấy tay ôm đầu, hai mắt khóc ròng không nói câu nào.
"Này! Tại sao huynh không trả lời ta? Ta nói như vậy huynh không trả lời tức là huynh đồng ý với ý kiến của ta phải không?" An Tri Hiểu đắc ý nói, nàng không biết việc hắn vừa bị ánh mắt giết người của Mặc Vấn Trần làm tổn thương tinh thần, còn cho rằng hắn bị lời nói của mình đả kích nên không nói được lời nào.
"Ta nói cô cái đồ con gái xấu xa này, cô đắc ý cái gì? Hạo Thiên chỉ không thèm chấp nhặt với cái đồ nữ nhân như cô thôi." Thấy Hạo Thiên bị cô gái kia sỉ nhục, lại nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách tán của hắn, Lâm An Chi không nhịn được xen vào nói thay cho huynh đệ mình, nói xong còn khẽ liếc Tô Linh Phong, thầm nghĩ Tô Linh Phong vừa nhìn thấy trai đã sáng mắt, chỉ có những người mạnh và thánh nhân nào bị mù mắt mới để ý đến nàng?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chủ nhân, người kia rõ ràng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô kìa!" Tiểu Bạch chú ý tới Lâm An Chi đang đưa mắt nhìn về phía Tô Linh Phong, e sợ thiên hạ chưa loạn kêu gào: "Chủ nhân, đánh hắn!"
"Mắt hắn bị rút gân thôi, tại sao ta phải đánh người động kinh đó?" Tô Linh Phong bình tĩnh, dùng chủ sủng câu thông khinh bỉ trả lời Tiểu Bạch.
"..." Chủ nhân không mắc mưu, Tiểu Bạch u oán ôm đầu...
An Tri Hiểu nghe Lâm An Chi bênh vực Hạo Thiên thì liền không vui, hất cằm, trừng mắt nhìn hắn trừng mắt nói: "Cậu nói cái gì? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ta chỉ không quen nhìn dáng vẻ hung tợn mắng chửi người khác của cô thôi, rõ ràng xuất thân bình dân mà dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Mặc Hạo Thiên!" Lâm An Chi bĩu môi: "Còn dám nói mình chỉ xứng đáng với cái gì mà cường giả thánh nhân, cũng không nghĩ lại bản thân mình ra sao? Xem mình nặng được mấy lượng." Ý tứ rõ ràng là đang nhắm vào Tô Linh Phong
Lâm An Chi không thể không chú ý tới chuyển biến của Tô Linh Phong, ngược lại hắn lại cực kì ấn tượng với những chuyển biến đó, trước kia nàng chỉ là một phế vật, đi trêu nghẹo trai gái trong thành, bây giờ nàng là một nữ tử xinh đẹp, lạnh lùng, thiên phú hơn người.
Vấn đề mấu chốt nhất là nàng không hề quấn quít, nịnh nọt hắn như trước kia, bây giờ nàng hờ hững, thấy hắn như người qua đường không quen biết. loại cảm giác này khiến hắn không thể nào thích ứng được, cho nên hắn mới nhắc đến quá khứ của nàng, trong suy ghĩ còn cố gắng phô trương hình ảnh đó lên, không quan tâm bây giờ nàng ra sao, Tô Linh Phong trong mắt hắn càng ngày càng đáng ghét, không vừa mắt hắn, hắn cho rằng Tô Linh Phong làm vậy là cố ý lạt mềm buộc chặt làm hắn chú ý đến nàng...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây là một loại cảm giác xuất phát từ sâu trong lòng, không ăn được thì đạp đổ.
Hứa Nặc đi phía sau Tô Linh Phong, nghe Lâm An Chi giễu cợt tiểu thư nhà mình thì trong lòng chìm xuống, nàng khẽ nhếch môi, muốn mở miệng nói chuyện.
Tiếu Minh Lãng chú ý đến sắc mặt của Hứa Nặc nên đành nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn nàng lắc đầu. Làm nha hoàn vẫn nên chú ý đến bổn phận của mình.
Hứa Nặc nhìn Tiếu Minh Lãng, thức thời không lên tiếng, chỉ trợn mắt lườm Lâm An.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ta và Hạo Thiên nói chuyện mắc mớ gì tới cậu? Hắn không có ý kiến gì, cậu lấy tư cách gì nói chuyện ở đây?" An Tri Hiểu khinh thường hừ lạnh: "Còn nữa, cậu yên tâm, tuy thánh giai cường giả không nhiều lắm, nhưng sư muội xuất sắc như vậy, người như cậu cho dù xách váy cho nàng cũng không có tư cách!"
Nàng thật sự là không nghĩ tới người như Mặc Hạo Thiên cũng không tệ, thực lực không tệ, tính tình không tệ, thân phận càng không tệ, chưa bao giờ thiếu bằng hữu vậy mà tại sao lại kết giao với loại người như Lâm An Chi, lại luôn luôn đi cùng hắn? Lần đầu gặp hắn, An Tri Hiểu đã không thích hắn, đã thế hắn lại luôn luôn bày ra tư thế cao cao tại thượng, con nhà quyền quý. Thật là lố bịch!!!
"Cô! Hừ! Thường dân vẫn là thường dân, không có giáo dục!"
"Con mẹ nó! Ngươi mắng ai đó? Ngươi muốn đánh nhau phải không?" An Tri Hiểu không kìm chế được cảm xúc liền lớn tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đến Mặc Hạo Thiên còn nể mặt nàng, tên tiểu tử thối này lại dám đạp lên mặt của nàng!
"Ta không động thủ với con gái."
"Ngươi sợ thì cứ nói thẳng, nhưng ngươi có sợ thì ta vẫn động thủ, ngươi nghĩ ta không dám dộng thử với ngươi sao?!" An Tri Hiểu nói xong liền bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm An Chi biến thành màu đen, "Cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, cô cho rằng ta sợ cô sao?"
"Không sợ thì ngươi lại đây! Xem ra hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi mới được!" An Tri Hiểu vừa nói vừa bắt đầu ngưng khí.
"Tốt lắm tốt lắm, đánh đánh đánh! Đánh hắn đánh hắn!" Tiểu Bạch hưng phấn vung vẩy đuôi gào thét.
Đoàn Tử cũng không chịu thua kém, giơ nắm tay nhỏ lên đầu cổ vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hai người đừng làm ầm ĩ lên nữa." Mặc Hạo Thiên sau khi tỉnh táo lại gặp cái cảnh chuẩn bị đánh nhau máu chảy đầu rơi thế này, đành vội vàng khuyên nhủ: "An Chi, cậu là đàn ông, phải có phong độ, An Tri Hiểu, xin cô không nên tức giận, tính tình An Chi thẳng thắn, cậu ấy không có ác ý, ta thay cậu ấy xin lỗi cô."
"Huynh xin lỗi? Huynh dựa vào cái gì mà xin lỗi thay hắn?"
"Hiểu Hiểu, được rồi, cho Hạo Thiên chút mặt mũi đi." Hoa Nhược Hề xem đã đủ náo nhiệt, thấy hai người chuẩn bị động thủ thì vội khuyên nhủ.
"Đúng vậy, được rồi, Hiểu Hiểu..." Thanh Thanh kéo tay Tri Hiểu khuyên nhủ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Mọi người làm sao thế?" Bùi Ngọc Khiết quay đầu, nhu hòa nói: "Mới đi chưa đến một ngày maf moij nguowif đã ầm ĩ với nhau. Từ hôm nay trở đi mọi người đã là đồng đội rồi, phải đoàn kết mới được, những ngày tiếp theo, mọi người còn tác chiến phối hợp với nhau nữa."
Bùi Kim Cát tiến đến bên Tô Linh Phong, dịu dàng cười nói: "Bọn họ từ xưa đến giờ toàn như vậy, nàng đừng lo lắng, thật ra đây cũng là phương thức giúp bọn họ gia tăng tình cảm, ồn ào một chút là không có chuyện gì nữa."
Tô Linh Phong nhìn Bùi Kim Cát, không lên tiếng.
Hắn nhìn sao ra nàng đang lo lắng à? Nàng còn thầm mong Tri Hiểu đánh Lâm An Chi nằm lăn ra đấy ấy chứ, nếu hai người bọn họ động thủ thật, nàng sẽ giúp Tri Hiểu một tay, chắc chắn Tri Hiểu sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bùi Kim Cát thấy lại mất mặt lần nữa, không nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ: chờ nàng trở thành hoàng tử phi của ta, xem nàng còn có thể bày ra dáng vẻ thanh cao như thế trước mặt ta nữa không, hay là lúc ấy lại nũng nịu, tranh giành muốn ta sủng ái...
Lúc này, Tá Dịch, Mặc Vấn Trần, Nguyệt Quang và Dịch Thủy Giác bốn người đang đi phía trước cũng quay đầu.
"Sao? Tinh lực quá tràn đầy à? Thừa sức không có chỗ sử dụng à? Có cần ta làm một khóa huấn luyện cho các ngươi không?" Mặc Vấn Trần ôm hai tay, cười tủm tỉm nhìn mặt mũi từng người bon họ tái dần rồi giải tán.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Hạo Thiên đổ mồ hôi lạnh, lắc đầu cà lăm nói: "Thầy... thầy Thương Ngô... Không cần, chúng em chỉ là đùa giỡn, thật đấy, thật sự là đùa giỡn đấy..." Nói xong liền dốc sức liều mạng nháy mắt với Tri Hiểu, Lâm An Chi.
Đàn ông tốt không so đo với phái nữ, Lâm An Chi nhìn An Tri Hiểu hừ một tiếng, quay đầu nhìn Mặc Vấn Trần nói: "Thầy Thương Ngô, thật có lỗi, là chúng ta không đúng, chậm trễ thời gian của mọi người."
An Tri Hiểu cũng thu hồi đấu khí, cúi đầu nói: "Thầy Thương Ngô, chúng em sai rồi, chúng em không dám nữa..." Tri Hiểu trừng mắt trả lại cái cái hừ của Lâm An Chi khi nãy, tiểu tử! Ngươi chờ xem, sau này tỷ tỷ lại thu thập ngươi!
Hoa Nhược Hề và Thanh Thanh cũng cúi đầu không dám nói, các nàng tuy không phải là đệ tử của Mặc Vấn Trần nhưng nghe qua không ít giai toại về hắn, các nàng vô cùng kinh sợ người có bề ngoài ôn nhã, thân thiện này...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ừ... Thừa sức thì để lại dùng lúc rèn luyện..." Trên đường đi nên Mặc Vấn Trần không muốn giày vò bọn họ, đợi đến nơi rèn luyện thời gian rảnh rỗi nhiều rồi từ từ giày vò sau vậy.
Nguyệt Quang cuối cùng cũng thoát khỏi tay Tá Dịch, chạy lại đến bên Tô Linh Phong hỏi: "Tiểu Phong Phong, có người ức hiếp nàng sao? Ta giúp nàng giáo huấn hắn một chút nhé?"
Nguyệt Quang nói xong thì mắt liền đảo về phía Lâm An Chi với vẻ không thiện chí, tiểu tử thối, đừng tưởng rằng hắn ở phía trước không nghe thấy cậu ta nói cái gì nhé! Ta sẽ nhớ đấy!
"Không cần." Tô Linh Phong lắc đầu, Nguyệt Quang mà giúp thì không chừng càng thêm loạn, lúc nào hắn cũng lấy việc giày vò người khác làm thú vui.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơn nữa đối với trình độ khiêu khích này của Lâm An Chi, nàng thật sự không để trong mắt.
"Tiểu Phong Phong
nàng không tin người ta sao?" Nguyệt Quang lắp bắp.
"..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy thiếu nữ đi cùng cằm rơi xuống đất...
"Câm miệng!" Tá Dịch tóm áo Nguyệt Quang kéo hắn trở về.
Dịch Thủy Giác lười biếng cong khóe môi, đoạn đường này chắc sẽ đủ náo nhiệt đấy...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
...
Buổi chiều, đoàn người cắm trại bên một con suối.
Địa hình chung quanh thành Lăng Vân rất đặc biệt, ra khỏi phía nam thành là một khu rừng rậm rạp, khí hậu ấm áp, nhưng bây giờ là màu đông, buổi tối vẫn rất lạnh.
Mấy người đàn ông dựng mấy cái lều vải xung quanh một đống lửa, chuẩn bị qua đêm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Các cô gái thì bắt đầu nấu nước chuẩn bị đồ ăn.
Bùi Ngọc Khiết tuy là công chúa sống an nhàn nhưng sống ở học viện vài năm cũng tự biết chăm sóc bản thân, hơn nữa nàng ta cố ý biểu hiện mình là người độc lập cố gắng trước mặt Mặc Vấn Trần nên làm việc gì cũng cẩn thận.
Tô Linh Phong chuẩn bị đi rửa trái cây thì Bùi Ngọc Khiết muốn làm giúp, nàng tranh thủ ra gốc cây ngồi lười biếng, dù sao có người giúp nàng làm thì lại càng thoải mái mà.
Ăn bữa tối đơn giản xong, đàn ông chia ra thành từng nhóm gác đêm, người còn lại ra suối tắm rửa rồi về nghỉ ngơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nửa đêm.
Tô Linh Phong bỗng nhiên bị tiếng khóc rất nhỏ đánh thức...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.