"Nhẫn à?" Tô Linh Phong nhướn mày nhìn chiếc nhẫn được làm từ bảo thạch mang phong cách cổ xưa huyền bí mà Mặc Vấn Trần đã đưa cho nàng vào buổi tối hôm sinh nhật 14 tuổi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ta có thể cảm nhận được khí tức của mẫu thân ta trong chiếc nhẫn này." Mặc Vấn Trần nói.
"Thì ra huynh cho ta chiếc nhẫn này chính là vì để trên người ta có khí tức giúp huynh xác định vị trí của ta?" Tô Linh Phong nhướn mày.
"Khí tức giúp xác định vị trí?" Mặc Vấn Trần hơi sửng sốt rồi cười nói: "Cách gọi này có vẻ không đáng yêu cho lắm nhưng mà nàng đừng hiểu lầm, ta tặng cho nàng cũng không phải vì muốn theo dõi nàng, mà là...."
"Mà là cái gì?" Tô Linh Phong truy hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Vấn Trần xấu hổ cười cười rồi nói tiếp: "Đây là lễ vật mà mẫu thân ta đưa cho con dâu tương lai."
Mặt Tô Linh Phong hơi nóng lên, trừng mắt nhìn Mặc Vấn Trần, "Ai là con dâu tương lai chứ! Không biết xấu hổ!" Chẳng qua, nàng cũng không mặt đỏ tía tai mà tháo chiếc nhẫn ra, bởi vì trước đây nàng đã từng thử làm vậy nhưng khi mang chiếc nhẫn này vào, nàng dường như cảm thấy hắn đang nắm tay nàng, kéo mãi không bỏ ra được.
"Sự thật chứng minh rằng nàng chính là cô con dâu mà mẫu thân ta nhìn trúng, nàng xem, chiếc nhẫn đeo trên tay nàng không phải rất vừa sao?" Mặc Vấn Trần cười tủm tỉm nói.
Mặt Tô Linh Phong trắng bệch không còn chút máu liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần, trong lòng có hơi không xác định: Sự thật sẽ không phải như thế chứ...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Vấn Trần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong đỏ lên, vẻ mặt tựa như có chút ngây thơ, đáng yêu cực kỳ, hắn nhịn không được hôn một cái lên trên khuôn mặt nàng.
Tô Linh Phong tức giận trừng mắt nhìn Mặc Vấn Trần. Hừ! Người này lại dám "đánh lén" lúc nàng không để ý!
"Ôi! Ôi ôi! Ta vừa nhìn thấy cái gì thế này!" Hồn ma nào đó lượn lờ ở trên không trung lên tiếng rồi bỗng nhiên la lên: "Hôn nhẹ! Hôn nhẹ! Ôi! Đồng không mông quạnh, ban đêm trăng thanh gió mát, quả nhiên là hoàn cảnh tốt để yêu đương!"
Sao nàng lại có một kẻ phiền phức như thế này ở bên cạnh chứ! Tô Linh Phong vung tay ném Quỷ Mị vào trong không gian ma sủng "Ông để cho ta yên tĩnh đi!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ừ... Nàng hoàn toàn không thừa nhận là mình thẹn quá hóa giận, chỉ đơn giản là nàng muốn lỗ tai được yên tĩnh một lát...
Quỷ Mị vào trong không gian ma sủng nhưng không náo loạn ầm ĩ đòi Tô Linh Phong thả ra mà lại tò mò đánh giá khung cảnh xung quanh, bởi vì những con người bình thường không thể vào được ma sủng không gian này.
Khi ông ta trông thấy Đoàn Tử đang nằm ngủ nước miếng chảy ròng ròng thì liền kêu lên: "Ôi! Minh Thần, ta nhìn thấy cái gì thế này? Một con thú luân hồi? Một con thú luân hồi!? Thật là thú vị mà..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đoàn Tử bị tiếng kêu của Quỷ Mị đánh thức, dùng hai bàn tay béo mập dụi dụi mắt, nhìn Quỷ Mị mơ màng nói: "Ông là ai? Là ma sủng mới mà mẹ ta bắt sao?" Một lút sau khi đã thấy rõ hình dạng của Quỷ Mị, Đoàn Tử mút ngón tay, "Ơ? Ông đâu phải ma sủng? Ông là hồn ma à?"
"Ôi! Ta là một người vĩ đại.... À...." Quỷ Mị gãi gãi đầu, cuối cùng ủ rũ nói: "Ta gọi là Quỷ Mị, làm quen một chút nào, cậu nhóc..."
"Ra là vậy, chào ông, ta là Đoàn Tử."
"Chủ nhân! Ta muốn vào ma sủng không gian, ta muốn vào không gian ma sủng!" Ở bên ngoài, Tiểu Bạch nóng nảy vỗ cánh bay bên cạnh Tô Linh Phong, cái lão già chết tiệt kia lại dám làm quen với Đoàn Tử, cũng có thể nói Đoàn Tử quá ngu ngốc nên mới để cho kẻ giảo hoạt kia lợi dụng...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong rất sảng khoái thỏa mãn tâm nguyện của Tiểu Bạch mà ném nó vào trong không gian ma sủng, để cho ba tên kia tự do giao lưu, trao đổi tình cảm.
Bây giờ Mặc Vấn Trần đang rất hưởng thụ khi ôm trọn nàng trong vòng tay này, hơn nữa bởi vì cơ thể của Tô Linh Phong còn chưa phục hồi khiến nàng có thêm vài phần suy nhược, không giống vẻ cường thế lúc bình thường nhưng lại khiến hắn cảm thấy mới mẻ nên cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, tốc độ bước đi có thể so với trâu già chầm chậm di chuyển.
Tô Linh Phong lần thứ hai nhíu mày liễu liếc nhìn hắn "Nhìn cái gì vậy, đi mau đi!"
"À, được thôi." Mặc Vấn Trần miệng thì đồng ý nhưng vẫn không chịu tăng tốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong tựa vào lồng ngực của Mặc Vấn Trần nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng lười để ý phản ứng của hắn.
"Tiểu Phong Phong~ Tiểu Phong Phong
Rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi..." Chỉ cần nghe tiếng không cần nhìn Tô Linh Phong cũng biết là Nguyệt Quang tới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong bất đắc dĩ mở mắt, chỉ thấy bóng người màu trắng của Nguyệt Quang đang tiến tới chỗ nàng, đi phía sau hắn là Tá Dịch mang vẻ mặt lo lắng.
Nguyệt Quang và Tá Dịch có thể tìm đến tận đây thì Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần cũng không cảm thấy kì lạ, Tá Dịch hẳn có thể nắm được phương hướng của nàng, mà trên đầu nàng còn mang theo đóa hoa nhỏ màu tím của Nguyệt Quang, vậy nên cho dù nàng có đi đến đâu thì Nguyệt Quang cũng sẽ nhận biết được vị trí của nàng.
"Linh Phong, có chuyện gì xảy ra sao?" Tá Dịch vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.
"Không có việc gì, chỉ đơn giản là bị lạc đường thôi." Tô Linh Phong nói dối mà mặt không biến sắc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lạc đường? Tá Dịch và Nguyệt Quang nhìn nhau, ý kiến này nghe qua đã biết là nói dối...
Chỉ có điều nếu nàng đã không muốn nói thì bọn họ cũng không hỏi nhiều, dù sao thì tìm được nàng là tốt rồi.
"Tiểu Phong Phong, cơ thể của nàng bị làm sao vậy? Có chỗ nào bị thương sao?" Nguyệt Quang thấy Tô Linh Phong được Mặc Vấn Trần ôm nên cũng hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Không có gì đâu, Phong Nhi chỉ hơi mệt thôi." Lần này người mở miệng nói là Mặc Vấn Trần.
Tá Dịch và Nguyệt Quang lại nhìn nhau một lần nữa, bọn họ nghe Mặc Vấn Trần nói vậy cũng biết cơ thể Tô Linh Phong không có trở ngại gì lớn nên cũng yên lòng, thế nhưng đồng thời họ cũng nhận ra một điều: Xem ra, Tô Linh Phong và Thương Ngô có việc gì đó gạt bọn họ.
Trong lòng Tá Dịch và Nguyệt Quang đều có hơi khó chịu, dựa vào cái gì mà Thương Ngô lại có thể có chung bí mật với Tô Linh Phong chứ!
Tá Dịch nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm Tô Linh Phong của Mặc Vấn Trần, môi bạc khẽ mím, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyệt Quang thì lại trực tiếp hỏi lại, "Thật không? Tiểu Phong Phong mệt mỏi à? Vậy thì để ta ôm cho, cậu cũng đã bế nàng nửa ngày, cánh tay chắc cũng đã mỏi nhừ rồi." Nói là làm, Nguyệt Quang đưa tay ra ôm lấy Tô Linh Phong từ chỗ Mặc Vấn Trần.
Dáng người Mặc Vấn Trần liền lóe lên, thuận lợi né tránh động tác của Nguyệt Quang, "Thể trọng cơ thể của Phong Nhi khá nhẹ, lại đang mệt, cho dù nàng có nặng hơn một chút thì ta vẫn ôm được, không cần gây phiền phức cho huynh."
"Đưa Tiểu Phong Phong cho ta!"
"Nằm mơ đi."Mặc Vấn Trần trực tiếp niệm thần chú, lợi dụng đường hầm không gian ôm Tô Linh Phong chạy mất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hắn ta hắn ta hắn ta...." Nguyệt Quang tức giận giẫm chân: "Tên khốn này, thực sự là đáng ghét mà!" Là hắn tỉnh ngộ muộn ư? Sao hắn cứ cảm thấy tên Thương Ngô và Tiểu Phong Phong không đơn giản chỉ là thầy trò?
Tá Dịch bình tĩnh nhìn Nguyệt Quang, lạnh lùng "hừ" một tiếng.
"Cậu còn hừ cái gì? Ta không cướp được, cậu có bản lĩnh thì đoạt lại nàng ấy đi!" Nguyệt Quang đổ hết cơn thịnh nổ lên đầu Tá Dịch.
Tá Dịch mặc kệ Nguyệt Quang, nhanh chóng bước về nơi nghỉ ngơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tá Dịch quả thực rất khó chịu đối với việc Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong đi mất, hắn cũng rất không thích việc Nguyệt Quang muốn cướp Tô Linh Phong về tay mình! Nói chung là tâm trạng hiện tại của hắn rất không tốt nên nhìn ai cũng không vừa mắt!