Dạ Vi Lương liên liếp gặm năm miếng thịt nướng lớn, ăn rất no, thật sự ăn không vô nữa thì tiểu hồ ly mới không ăn nữa, đi đến ngồi bên cạnh Tô Linh Phong, hài lòng ợ một cái, "Thật là thơm... Món ăn rất ngon, ăn quá ngon... Nấc..."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ăn ngon như vậy sao? Mọi người nghi ngờ đều tự cắn một miếng thịt nướng trong tay rồi nhai cẩn thận, hình như... Mùi vị cũng bình thường, ăn cũng không khác gì lần trước mà...
Thịt ma thú nướng là thức ăn người đi rèn luyện, mạo hiểm hay ăn, bởi vì ma thú ở nơi rèn luyện có thể tùy ý săn bắt, có nguyên luyện nấu ăn, hơn nữa ăn thịt có thể chống chọi lâu hơn, người đi rèn luyện mạo hiểm thể lực tiêu hao rất nhanh, vậy nên ăn thịt là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng nếu ăn nhiều hoặc là ăn cùng với cơm thì cũng chỉ có thể ăn no bụng, không có cảm giác gì đặc biệt.
Mà Dạ Vi Lương này đã lâu chưa ăn đồ ăn nấu chín không khác gì đứa nhỏ, đương nhiên vị giác không giống với bình thường.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nguyệt Quang rất ngạc nhiên quan sát Dạ Vi Lương bên người, vẻ mặt đồng tình nói với Tô Linh Phong: "Ối chà Tiểu Phong Phong, ma thú của nàng đều rất thích ăn hàng nhỉ? Đoàn Tử kia cũng ăn, con hồ ly này cũng có thể ăn như vậy. Chà chà, xem ra Tiểu Phong Phong nàng phải cố gắng kiếm tiền rồi, người bình thường không nuôi nổi hai con ăn hàng đâu..."
"Người ta chỉ là đã lâu không được ăn ngon như vậy, không nén được nên ăn hơi nhiều một chút, thật ra bình thường ta ăn uống cũng không nhiều..." Tiểu hồ ly Dạ Vi Lương hơi lúng túng, nỗ lực cứu vãn hình tượng của mình.
Dừng một chút, nó lại yêu cầu nói: "Còn nữa, mấy người có thể đừng gọi ta là ma thú được không? Ta đã nói rồi, ta có tên, Dạ Vi Lương, ta là Dạ Vi Lương, có thể trực tiếp gọi Vi Lương, À... Nếu như nghĩ chúng ta không quen biết, không gọi thân mật được như vậy thì có thể gọi là Dạ tiểu thư, được rồi, mọi người là bạn của Linh Phong sao? Ta nên xưng hô với người như thế nào?"
Khuôn mặt hồ ly của Dạ Vi Lương cố gắng ra vẻ rụt rè xinh đẹp khéo léo mỉm cười, thấy thế nào cũng 囧.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một con thú mặc quần áo, ăn đồ nấu chín, nói ngôn ngữ loài người, biểu cảm của loài người, còn muốn xin người khác đối xử bình đẳng giữa con người và ma thú? Đây là một con ma thú sao?
Mặc dù thần thú có thể thay đổi thành hình dạng con người nhưng cũng không có con nào biến dị cấp 7 mà lại học cách của con người.
"Ha ha..." Mặc Vấn Trần không nén nổi nữa bèn cười ra tiếng, sau đó ho khan một tiếng, cố gắng để cho vẻ mặt của mình nghiêm túc một chút, giọng nói nghiêm túc một chút, nhìn Dạ Vi Lương tự giới thiệu về mình: "Xin chào, Dạ Vi Lương tiểu thư, ta là Thương Ngô, thầy của Phong nhi."
"Thật đẹp trai." Dạ Vi Lương ăn no rồi, cuối cùng cũng có tinh thần chăm chú quan sát, thấy rõ dung mạo xuất trần tuyệt thế của Mặc Vấn Trần thì liền thán phục: "Rất đẹp trai nha! Còn có thể là Công cũng có thể là Thụ."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
*Editor: Hủ nữ chắc hiểu công và thụ rồi nhỉ, nàng hồ ly này nhìn ai cũng ra đam mỹ hết.
"Khụ." Tô Linh Phong nặng nề ho khan một chút, nhắc nhở vị cô nương Dạ Vi Lương này cần bớt phóng túng một chút.
"A..." Dạ Vi Lương ý thức được bản thân mình thất lễ, không thục nữ nên vội vã nói thêm: "Ý của ta là nói... Ngài là một nam sĩ hết sức mê người."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Đa tạ đã khen ngợi." Mặc Vấn Trần ôn nhã mỉm cười.
Sắc mặt của Tá Dịch coi như bình tĩnh, chỉ là khóe miệng hơi co quắp vài cái, nhìn vào mắt hồ ly của Dạ Vi Lương rồi cũng tự giới thiệu mình. "Tá Dịch, đã từng là hộ vệ của Linh Phong, bây giờ... là bạn."
"Rất tốt. Rất có khí chất của Công." Sau khi thấy Tá Dịch, mắt lục sắc hồ ly của Vi Lương cô nương lập tức mở to vừa lớn vừa sáng.
"Công cái gì?" Tá Dịch nhíu mày.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Linh Phong đen mặt, che trán.
"A..." Dạ Vi Lương cười ngượng, "Không có gì, ý của ta là nói... ngài cũng là một nam tử rất có mị lực."
Khóe miệng Tá Dịch lần thứ hai co quắp một chút, nói: "Cảm ơn." Được một con ma thú khen, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiếu Minh Lãng cố gắng khiến vai mình ngừng run, gò má hơi cứng ngắc cười cười, cũng bắt đầu giới thiệu mình, "Xin chào, vị này... A... Dạ tiểu thư, ta là người của chủ nhân, hiện là hộ vệ của Tiểu tiểu thư, ta là Tiếu Minh Lãng."
"Mặc dù hơi lớn tuổi nhưng cũng là một lão soái ca, cũng có thể làm Công..." Dạ Vi Lương hơi nghiêng đầu quan sát Tiếu Minh Lãng, tự nói một mình.
"Công?" Tiếu Minh Lãng không giải thích được, đó là gì vậy?
"Khụ, khụ... khụ" Tô Linh Phong lại bắt đầu ho khan, nàng phải ráng nhịn ho, nếu không ngày mai cổ họng nàng sẽ rất khó chịu....
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Không, không có gì, ta muốn nói ngài là một đại thúc trưởng thành rất hấp dẫn." Dạ Vi Lương giơ móng vuốt, muốn tát vào mồm hồ ly của mình, thật là một cái miệng hay nói lung tung.
Đến lượt Hứa Nặc, Hứa Nặc cẩn thận giới thiệu mình: "Tôi là Hứa Nặc, tỳ nữ của Linh Phong tiểu thư."
Nàng rất sợ con hồ ly biến dị kỳ lạ này, cũng không biết nó dùng từ ngữ gì để hình dung về nàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng mà rõ ràng lo lắng của Hứa Nặc là dư thừa, bởi vì nàng giới thiệu xong, hồ ly này cuối cùng cũng hơi bình thường lại một chút, chỉ thấy nó ngừng tát vào mồm hồ ly, nhiệt tình chào hỏi Hứa Nặc, "Xin chào, rất vui được làm quen với cô, Hứa Nặc tiểu thư."
"Ta... Ta không phải tiểu thư..." Hứa Nặc vội vã xua tay.
"Đừng lo lắng, tiểu thư chỉ là kính xưng (xưng hô tôn kính), ta chỉ muốn biểu đạt tình ban với cô mà thôi."
Hứa Nặc: "..."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"A a a... a, Tiểu Phong Phong chúc mừng nàng, nuôi một con dở hơi rất buồn cười nha... Ha ha ha..." Nguyệt Quang vui vẻ cười đến chảy cả nước mắt, cố gắng ngừng cười mới phát hiện chỉ có hắn là chưa giới thiệu về mình, bèn hứng thú nói: "Xin chào xin chào! Vi Lương tiểu thư, ta là Nguyệt Quang, Nguyệt là ánh trăng, Quang là ánh sáng, là..." Nguyệt Quang dừng lại, cặp mắt đào hoa phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Tô Linh Phong, nhăn nhó một chút rồi tiếp tục nói: "Người theo đuổi Tiểu Phong Phong..."
Cho tới lúc này, tiểu hồ ly Dạ Vi Lương mới chú ý tới đôi tai tinh linh của Nguyệt Quang, lập tức kích động, "Huynh, huynh là một tinh linh?"
Nguyệt Quang gật đầu, "Đúng rồi, ta đúng là tinh linh..." Tai tinh linh của Nguyệt Quang giật giật, quá rõ ràng mà.
Dạ Vi Lương bỗng nhiên tru lên một tiếng "Ngao", thân thể tiểu hồ ly nhào vào trong lòng Nguyệt Quang, dùng móng vuốt xoa lỗ tai Nguyệt Quang, vô cùng kích động nói: "Thật là một tinh linh. Ta lại có thể thấy tinh linh, một tinh linh sống."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"..." Nguyệt Quang không biết phản ứng sao...
Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Tiếu Minh Lãng, Hứa Nặc: "..."
Thấy một tinh tinh mà ma thú kích động đến như vậy sao?
Dạ Vi Lương sờ lỗ tai Nguyệt Quang đủ rồi, một đôi móng vuốt hồ ly đang nâng khuôn mặt của Nguyệt Quang, si mê nói: "Thật xinh đẹp! Rất có khí chất của Tiểu thụ..."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Linh Phong lần thứ hai đen mặt, che trán, cô nương này có cần hủ như thế không?