Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mặc Vấn Trần bị Tô Linh Phong trêu chọc đến mức máu cũng bốc lên, cảm thấy thứ nào đó trong thân thể đang kêu gào tìm kiếm chỗ tháo nước, hắn chịu không nổi mà vừa giãy dụa, vừa cầu xin tha thứ: “A… Phong Nhi… Đừng mà… Mau, mau thả ta ra…”
“Không được nhúc nhích!” Tô Linh Phong đâu có thể dễ dàng bỏ qua cho Mặc Vấn Trần như vậy, khẽ ngẩng đầu, híp mắt uy hiếp nói: “Nếu huynh dám tháo dây thừng ra thì sau này đừng nghĩ tới chuyện gần ta nữa!”
Tô Linh Phong biết rõ, dùng thực lực cường giả cấp thánh của Mặc Vấn Trần thì muốn thoát khỏi dây trói thật sự rất dễ dàng, làm sao mấy sợi dây thừng này có thể vây hắn được!
“…” Mặc Vấn Trần nghe vậy, quả nhiên bất động, vừa đau khổ lại mừng rỡ hỏi nàng: “Ý của Phong Nhi là, hôm nay ta theo nàng, sau này Phong Nhi sẽ cho phép ta gần nàng sao?”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Người này lại còn dùng từ “theo”…
Quả nhiên, Dạ Vi Lương nói đúng, cái tên này là thứ vừa công vừa thụ!
Thật ra cho dù Tô Linh Phong không cho phép Mặc Vấn Trần tới gần thì cũng không ngăn được bộ mặt dày luôn sáp vào nàng của hắn, lúc hắn ăn đậu hũ của Tô Linh Phong có xin sự cho phép của người ta bao giờ chưa??
Nhưng mà, đương nhiên là hắn càng hy vọng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, nàng không bài xích sự thân cận của hắn, có thể đáp lại sự nhiệt tình của hắn, thậm chí là chủ động thân cận với hắn nữa…
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“Nói nhiều quá!” Tô Linh Phong ngậm lấy một nụ anh đào trước ngực Mặc Vấn Trần, trừng phạt cắn một cái.
“A…” Tô Linh Phong vừa ý nghe được tiếng hít vào của Mặc Vấn Trần.
“Ngoan nào.” Tô Linh Phong vỗ về khuôn mặt của Mặc Vấn Trần, tà khí nói: “Hưởng thụ cho tốt đi
”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“…” Đôi mắt Mặc Vấn Trần như nai con, đáng thương nhìn Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong đưa lưỡi ra liếm cắn lỗ tai hắn, cổ, lồng ngực, rốn…
“Ưm…” Toàn thân Mặc Vấn Trần tê dại khô nóng, cắn môi, cố gắng không để cho mình phát ra tiêng kêu, chịu đựng loại tra tấn ngọt ngào lại khó nén này.
Trong lòng hắn âm thầm bồn chồn, rốt cuộc là nha đầu này học thứ này từ ai vậy? Thật khiến người ta muốn chết mà!!
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“Thế nào? Có thoải mái không?” Trong giọng nói của Tô Linh Phong lộ ra sự mị hoặc vô tận …
“Ừ…” Mặc Vấn Trần cắn môi, đầu hơi giật, làm dáng gật đầu.
Tô Linh Phong nhắm vào ngực của Mặc Vấn Trần, lại cắn một cái!
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“A – ” Mặc Vấn Trần bị đau, nhịn không được kêu ra tiếng.
“Ta đang hỏi huynh có thoải mái không nhưng huynh lại không nói lời nào, làm sao ta biết được huynh có thoải mái hay không thoải mái chứ? Hửm?”
“A, thoải mái… Cực kỳ thoải mái…” Mặc Vấn Trần cố phát ra một câu từ trong kẽ răng, “Phong Nhi… Nàng thật sự là một… Tiểu yêu tinh!” Giọng nói của hắn đã khàn đến không nhận ra nữa.
“Vậy… Huynh có thích không?” Tô Linh Phong bò lên trên, cả cơ thể thơm tho mềm mại đều áp trên người Mặc Vấn Trần, ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi nóng.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“Thích… Thích chứ…”
Tô Linh Phong ngẩng đầu, nhìn biểu cảm của Mặc Vấn Trần, cười vô cùng quyến rũ, “Thích là tốt rồi!”
Mặc Vấn Trần bị dáng vẻ mê người khó gặp này của nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngây dại lẩm bẩm, “Phong Nhi, nàng thật đẹp…”
Tô Linh Phong vươn đầu lưỡi trơn trượt khẽ liếm lên miệng vết thương ở bên môi Mặc Vấn Trần, một tay lại chậm rãi tìm kiếm xuống phía dưới, như đang đùa giỡn mà gõ nhẹ “Tiểu Mặc Vấn Trần” đang đứng thẳng ngạo nghễ của hắn rồi khẽ thốt lên, “Ồ, cứng thật nhé…”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“…” Thoáng chốc khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần đỏ bừng!
Tô Linh Phong nhướng mày, trêu tức nói: “Xấu hổ cái gì hả? Cũng không phải là ta chưa chạm bao giờ.”
“…” Mặc Vấn Trần tỏ vẻ xấu hổ, đôi mắt u ám trốn tránh, không dám đối mặt với Tô Linh Phong.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tô Linh Phong cầm lấy “Tiểu Mặc Vấn Trần”, hơi dùng lực rồi thoáng siết một cái: “Thế nào? Bây giờ lại biết thẹn thùng rồi sao?”
“A…” Mặc Vấn Trần thở nhẹ một tiếng, sau đó cười khổ cử động, “Phong Nhi… Đừng tra tấn ta như vậy nữa được không…” Còn bị kích thích như vậy nữa, mạch máu của hắn sắp sôi trào rồi!
“Ừ!” Tô Linh Phong bình tĩnh gật đầu, từ từ đứng dậy, rời khỏi người Mặc Vấn Trần, sửa sang lại quần áo của mình rồi cúi đầu cười với Mặc Vấn Trần, vỗ khuôn mặt hắn nói: “Vậy mình huynh ở đây cho tỉnh táo lại đi, ta ra ngoài đi dạo đây, muốn làm quen một chút với hoàn cảnh nơi này.”
Nói xong, nàng xoay người, ưu nhã đi đến cửa phòng.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“…” Mặc Vấn Trần sững sờ nhìn bóng lưng của Tô Linh Phong, hồi lâu mới tỉnh táo lại, gấp gáp hô: “Phong Nhi nàng… Này! Nàng đừng đi chứ, trước tiên thả ta ra có được không? Này này! Phong Nhi!”
Tô Linh Phong làm bộ không nghe tiếng Mặc Vấn Trần, vẫn bước đi không chậm không nhanh như trước, cũng không quay đầu nhìn lại căn nhà gỗ nhỏ…
Ở trong phòng, Mặc Vấn Trần nằm ngửa hình chữ “Đại” ở trên giường, còn “Tiểu Mặc Vấn Trần” ở hạ thân lại cứng rắn như sắt, sục sôi ý chí chiến đấu!
Hắn nhìn lên đỉnh đầu, liên tục cười khổ, nha đầu này rõ ràng là cố ý trả đũa hắn mà!
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Chiêu này thực là quá độc!
Tô Linh Phong ra khỏi nhà gỗ cứ đi về phía trước, đi thẳng tới chỗ hỗn độn tối tăm mờ mịt kia, nhưng lại như bỗng nhiên đụng phải chướng ngại gì đó mà không đi qua được.
Xem ra sương mù màu xám tựa như vật chất này là biên giới của không gian rồi.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tô Linh Phong quay người, quan sát không gian trống trải hoang vu này, nghiêng đầu, sờ cằm, ra chiều suy nghĩ.
Tốt xấu gì, bây giờ nàng cũng được coi là người có điền sản, mà miếng đất này có vẻ là một miếng đất cực phẩm đó! Cũng không thể cứ để nó tiếp tục hoang vu như vậy nhỉ? Như thế thì thật lãng phí!
Tuy nàng không có hứng thú làm nông dân trồng rau nhưng lãng phí không phải là phong cách của nàng.
Tô Linh Phong quyết định, phải lợi dụng mảnh đất này thật tốt.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tâm động không bằng hành động, ngay lập tức, Tô Linh Phong bắt đầu tìm kiếm trong không gian. Một lát sau, nàng tìm được một đống các giống hoa quả khác nhau bên chân nàng …
Trước khi rời khỏi thành Lăng Vân, dù đã chuẩn bị hoa quả nhưng cũng đã ăn sạch, chỉ còn có mấy loại trái cây nhỏ nàng không biết tên mà Nguyệt Quang đã tìm được cho nàng.
Tô Linh Phong ngồi xổm trên mặt đất, nhìn một đống lớn gồm đủ loại trái cây, lại hơi phát sầu. Nói đi nói lại thì nàng chưa làm vườn bao giờ nên nàng chỉ biết ăn thứ hoa quả này mà không biết trồng!
Mặc kệ, chôn xuống trước rồi nói sau, không phải những trái cây dại này đều chín sau đó lại rụng xuống mặt đất, ở trong bùn nhão rồi mọc rễ nảy mẩm sao?
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Nàng đào hố chôn xuống như vậy, chắc hiệu quả cũng giống vậy nhỉ?
Nghĩ là làm! Tô Linh Phong lấy một con dao găm từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu đào hố, vùi trái cây…
Không lâu sau, đống hoa quả kia đều đã được Tô Linh Phong chôn xuống ở những chỗ khác nhau trong khoảng không gian này, Tô Linh Phong rất hài lòng với hiệu suất của mình.
Nghĩ ngợi một lát, nàng lại lôi một quả nhỏ cỡ lóng tay ra từ trong không gian, nàng chôn quả nhỏ màu xanh đậm này ở bên dòng suối nhỏ.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Thứ quả này là quả chúc phúc mà một yêu tinh chúc phúc đã đưa cho nàng khi Mặc Vấn Trần dẫn nàng đi đến khu mộ của cha mẹ hắn vào đêm sinh nhật mười bốn tuổi của nàng, mà nàng vẫn không ăn để đến giờ.
Nghe ý tứ của Mặc Vấn Trần, loại trái cây này có thể giúp cho người tu luyện tăng tu vi, nếu như nàng có thể trồng ra một cái cây kết đầy quả chúc phúc, vậy thì phát tài rồi…
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh