Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vi, Vi Lương, nàng đang nói cái gì vậy?” Đôi mắt to trong suốt của Tiểu Trùng chớp chớp, vô tội nhìn tiểu hồ ly trong lòng, lời nàng nói, sao nó đều nghe không hiểu gì hết? “Thầy Thương Ngô kia không phải là chủ nhân của cậu sao?”
“Đúng rồi!” Tiểu Trùng gật đầu.
“Cậu… Cậu không phải là nam sủng của hắn sao?”
“Á…” Tiểu Trùng nghiêng đầu nghĩ, nó đúng là ma sủng của chủ nhân, giới tính của nó đúng là giống đực, vậy… hẳn là nam sủng nhỉ? Tiểu Trùng gật đầu, “Hẳn là vậy.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hả? Thật vậy à?” Dạ Vi Lương tức giận, sao lại như vậy chứ! Thế mà nàng còn cảm thấy Thương Ngô kia thật đẹp trai vừa dịu dàng lại mạnh mẽ, thật xứng đôi với cô nàng họ Tô, sao hắn lại có thể vừa phá hoại thiếu niên xinh đẹp Sung Sung này, lại vừa trêu ghẹo cô nàng họ Tô? Lưỡng tính à? Thật là người đàn ông xấu xa! “Làm sao có thể như vậy được chứ!!”
“Vi Lương, nàng làm sao vậy?” Tiểu Trùng cảm giác được tiểu hồ ly trong ngực đang rất tức giận, thế nhưng nó cũng không rõ vì sao tiểu hồ ly tức giận, rõ ràng mới nãy còn khá tốt cơ mà…
“Ta phải đi nói với cô nàng họ Tô, để cho nàng cách xa… tên Thương Ngô này xa một chút!” Dạ Vi Lương nói xong, muốn bò xuống từ trên người Tiểu Trùng.
“Đừng đi…” Tiểu Trùng vội vàng ôm chặt cơ thể nhỏ của Dạ Vi Lương, không cho nàng rời khỏi ngực mình, “Nàng… nàng ở chỗ này với ta được không?” Chủ nhân cũng đã nói rồi, họ phải cách xa nhà gỗ một chút, không được quấy rầy lúc chủ nhân và cô gái hắn yêu ở bên nhau, nó tuyệt đối không được thả con tiểu hồ ly này!
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chủ nhân của cậu là đồ bại hoại, ta không thể để cho hắn làm hại cô nàng họ Tô!” Dạ Vi Lương vặn vẹo cơ thể tiểu hồ ly: “Mau thả ta ra!”
Tiểu Trùng không buông tay, “Chủ nhân rất tốt, ngài ấy không phải là bại hoại, ngài rất thích chủ nhân của nàng, thật đó!”
Dạ Vi Lương ngừng giãy dụa, nhìn Tiểu Trùng, nghi hoặc hói: “Chủ nhân của cậu ở cùng với những nữ nhân khác, chẳng lẽ cậu không ghen sao?”
“Tại sao phải ghen? Bọn họ ở bên nhau rất tốt mà.” Tiểu Trùng chớp đôi mắt to trong veo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chủ nhân của nó luôn ở bên chủ nhân của Vi Lương, nó cũng có thể luôn bên cạnh Vi Lương, thật tốt nha…
Thật sự là chủ nào tớ đó! Tư tưởng cũng đều giống nhau!
Nàng cảm thấy hình như không đúng lắm? Chẳng lẽ nàng đã nghĩ lầm rồi? Mắt hồ ly Dạ Vi Lương đảo vòng vòng, hai chân ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trơn mịn của tiểu thiếu niên, hôn “Bẹp” một cái: “Chủ nhân của cậu có từng như vậy với cậu chưa?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khuôn mặt tiểu thiên niên hồng hồng, xấu hổ lắc đầu, “Không có.”
“À…” Đôi mắt xanh biếc của Dạ Vi Lương lại đảo vòng vòng, duỗi chân nhéo nhéo lên bộ ngực nhỏ của thiếu niên, “Vậy… Hắn đã từng như vậy với cậu chưa?”
Cả người Tiểu Trùng cứng đờ, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín, lại lắc đầu: “Không có…”
“Vậy… hắn có hôn hôn sờ sờ chỗ khác của cậu không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đều không có…”
“Đều không có à…” Dạ Vi Lương cắn móng chân, động tác này là học từ Tiểu Bạch.
Chẳng lẽ nàng đã nghĩ lầm rồi? Chẳng lẽ em trai Sung Sung này chỉ là tùy tùng nhỏ bình thường của Thương Ngô đẹp trai kia ư? Nếu là đúng như vậy, vậy Thương Ngô đẹp trai và cô nàng Tô vẫn thật rất xứng nha…
“Sau này… ta chỉ cho mỗi Vi Lương hôn hôn sờ sờ thôi, có được không?”Tiểu Trùng đỏ cả mặt, cất tiếng nói nho nhỏ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Được chứ! Đương nhiên là được!” Dạ Vi Lương liền lên tinh thần, một em trai nhỏ xinh đẹp đáng yêu đến như vậy, lớn lên nhất định là anh đẹp trai yêu nghiệt mê chết người không đền mạng! Suất ca cực phẩm tương lai lại chủ động cho nàng quyết định, cái này thật khác với đạo lý, con rể nuôi từ bé, nàng thích loại đó nhất…
Khóe miệng Tiểu Trùng cong lên, nở nụ cười lộ ra một cặp má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu ở trên má, “Vậy… Sau này Vi Lương cũng chỉ để ta hôn hôn sờ sờ thôi, được không?”
Em trai tươi cười thật sự là rất có lực sát thương, Dạ Vi Lương hoàn toàn bị vẻ tươi cười của mỹ thiếu niên đầu độc mất rồi, mơ mơ màng màng gật đầu, “Được… Được…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Con tiểu hồ ly ngốc bị sắc đẹp mê hoặc này, cứ như là bị đần độn, lơ mơ bán mình đi mất…
Tiếu Trùng hài lòng, ôm cơ thể của tiểu hồ ly Dạ Vi Lương lên, hôn trên mặt, trên người nàng, hôn thế nào cũng hôn không đủ mà…
Quả nhiên, chủ nhân nói rất đúng, dùng mỹ nam kế rất được…
Trong nhà gỗ nhỏ, Mặc Vấn Trần cũng đối với Tô Linh Phong như thế, hôn thế nào cũng hôn không đủ mà!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, quần áo Mặc Vấn Trần lại không chỉnh tề bị Tô Linh Phong áp ở trên giường.
Ban đầu vốn là Mặc Vấn Trần áp Tô Linh Phong ở dưới thân, thế nhưng cô nàng cường thế Tô Linh Phong này lại phản công lần nữa!
Tô Ling Phong giang chân trên người Mặc Vấn Trần, nhìn mỹ nam một nửa thân trần ở dưới thân, liếm liếm môi, tà khí nói: “Thế nào? Còn muốn tiếp tục chơi không?”
“Phong Nhi… Nàng đúng là đồ tiểu yêu tinh…” Mặc Vấn Trần si ngốc nhìn Tô Linh Phong trên người mình, bị dáng vẻ tà mị của nàng hạ mê dược đến thần hồn điên đảo rồi…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong cong môi, cười tà khí, lắc mông cọ xát, quả nhiên đụng phải “Tiểu Mặc Vấn Trần” ngạo nghễ đứng thẳng…
“E hèm…” Mặc Vấn Trần buồn bực hừ một tiếng, cắn răng, giọng nói u ám: “Phong Nhi… nàng đang mời ta muốn nàng ngay bây giờ sao?”
Tô Linh Phong nhoài lên người Mặc Vấn Trần, giống như làm chuyện ác ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi nóng, nói: “Muốn lắm à!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó…
Tô Linh Phong trở mình qua người Mặc Vấn Trần, vô cảm đi xuống giường…
Mặc Vấn trần. “…”
Nha đầu xấu xa, mỗi một lần đều tra tấn người ta như vậy! Thật là quá xấu xa! Tâm tình phiền muộn của Mặc Vấn Trần thực không cách nào hình dung được…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong đi đến trước giá sách, tùy ý rút ra hai quyển sách, cũng không quay đầu lại nói với Mặc Vấn Trần: “Có thời gian thì dạy ta học văn tự Ma Tộc đi.”
“Được.” Mặc Vấn Trần nằm ngay đơ ở trên giường, cố gắng kìm nén dục hỏa bị Tô Linh Phong trêu chọc.
Vào lúc trời sắp sáng, cuối cùng Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần và Dạ Vi Lương, còn có Tiểu Trùng cũng đi ra từ không gian tùy thân của Tô Linh Phong.
Mặc Vấn Trần hoàn toàn không ngần ngại ôm lấy khuôn mặt Tô Linh Phong hôn nhẹ trước mặt Dạ Vi Lương và Tiểu Trùng, “Phong Nhi, ta phải đi rồi, có thời gian ta sẽ tới đây thăm nàng.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong trợn trắng mắt, lại bắt đầu nữa rồi, cái tên dính như keo này…
Bên kia, Tiểu Trùng cũng ôm cơ thể nhỏ của tiểu hồ ly Dạ Vi Lương hôn nhẹ một cái, cũng lưu luyến không rời nói: “Vi Lương, ta phải đi rồi, có thời gian ta liền theo chủ nhân sang đây thăm nàng.”
Dạ Vi lương chủ động hơn Tô Linh Phong nhiều, hôn một cái trên khuôn mặt của Tiểu Trùng “Tốt lắm, ta sẽ nghĩ tới cậu, Sung Sung.” Sau đó cái đầu nhỏ chuyển sang hướng Mặc Vấn Trần, lại dặn dò: “Thương Ngô đẹp trai, huynh nhất định phải thường xuyên mang Sung Sung tới chơi nhé.”
Mặc Vấn Trần cong môi, gật đầu cam đoan: “Nhất định rồi!” Dứt lời, hắn nhìn Tiểu Trùng bằng ánh mắt ý vị thâm trường, tiểu tử thối, tiến triển nhanh lắm!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiểu Trùng xấu hổ đỏ mặt…
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Linh Phong mới vừa nếm qua điểm tâm, công hội dong binh đoàn đã phái người đến thông báo cho Tô Linh Phong, bảo nàng tiếp nhiệm vụ cấp S của binh đoàn …
Anh nợ em một câu yêu thương!