Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyển ngữ ♥ Nguyễn Thanh ThúyBeta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà MyĐoàn Tử và Tiểu Bạch còn chưa ăn xong phần thịt của mình, nghe nói phải đi rồi, lập tức có hai đôi mắt trông mong nhìn về phía Tô Linh Phong.
Bình thường Đoàn Tử ở trong không gian riêng nhưng khi xuất phủ dạo phố, ăn cái gì tuyệt đối không thể thiếu nó đâu.
Tô Linh Phong nhìn biểu cảm nhất trí của hai ma sủng, lập tức khoát tay thu hai bát thịt vào nhẫn trữ vật.
Đoàn Tử và Tiểu Bạch liền hài lòng, hai con ôm cổ ôm đùi Tô Linh Phong theo nàng đi ra ngoài cửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dịch Thủy Giác đi bên cạnh Tô Linh Phong, còn Tiếu Minh Lãng theo sát phía sau.
“Này tiểu nha đầu, nhớ trả bát lại cho ta nhé.” Lý đại thúc ở phía sau dặn dò.
“Cô lừa đảo ở đâu ra được thằng nhóc dễ thương như vậy?” Dịch Thủy Giác cảm thấy thằng nhóc lạnh lùng kia rất thú vị, liền đưa tay nhéo khuôn mặt non mềm của cậu.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Dịch Thủy Giác, muốn phun cho hắn một hơi thở rồng. Nhưng Tô Linh Phong đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch như trấn an, Tiểu Bạch lập tức tắt lửa luôn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhặt được.” Mặt Tô Linh Phong vô cảm trả lời câu hỏi của Dịch Thủy Giác.
Tiểu Bạch: “….”
“Cô nhặt được thật à?” Dịch Thủy Giác đổi bên vừa véo vừa bấm khuôn mặt của Tiểu Bạch, ý vị thâm trường nói: “Nhỏ như vậy mà đã tham ăn, nuôi nổi sao?”
Cho dù toàn bộ phần thịt kia nó không ăn hết, nhưng mà chỗ nó ăn vào kia chắc chắn còn nhiều hơn so với người trưởng thành, muốn Dịch Thủy Giác không chú ý đến cũng rất khó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nữa, luyện dược sư rất nhạy cảm với khí tức, hắn phát hiện ra trên người Tiểu Bạch phát ra một khí tức không giống người thường, tuy vẫn chưa dám xác định Tiểu Bạch không phải con người nhưng cũng đủ khiến cho hắn hoài nghi.
“Không phải khiến huynh hao tâm tổn trí, ta không để nó đói chết đâu.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.
Dịch Thủy Giác phát hiện ra Tô Linh Phong cũng không có ý định tiếp tục thảo luận về Tiểu Bạch, bèn cười cười, rất tức thời im lặng.
Nơi đóng quân của Kim Sư dong binh đoàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dịch Thủy Giác đến khiến cho trong trong lòng Lôi Uyên cùng các đội viên khác trong dong binh đoàn dấy lên một tia hi vọng. Đối với luyện dược sư trẻ tuổi nhất đại lục, bọn họ có nghe danh qua, cũng rất chờ mong hắn có thể chữa khỏi vết thương của Lôi Uyên.
Sau khi Dịch Thủy Giác kiểm tra xong cho Lôi Uyên, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, ngậm miệng lại, sau nửa ngày vẫn chưa nói gì.
“Tình hình… Rất không tốt sao?” Ánh mắt Lôi Uyên tối lại nhưng vẫn nhìn Dịch Thủy Giác cười nói: “Dịch Thủy Giác các hạ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chuyện là như vậy à, cuối cùng cũng không có cách nào chữa khỏi ư? Cơ thể của thiếu chủ chúng ta có thể khôi phục lại không? Huynh nói gì đi chứ, đến lúc này rồi, còn giả bộ thâm trầm cái gì?” Giọng điệu của Daisy hơi không tốt.
Nếu là bình thường, nàng ta nhìn thấy nhân vật như Dịch Thủy Giác nhất định sẽ không khách khí như vậy. Bây giờ nàng ta nóng lòng muốn biết rõ tình huống sức khỏe của Lôi Uyên nên không để ý được nhiều như vậy.
Hơn nữa Dịch Thủy Giác là nguời Tô Linh Phong mang đến, nàng ta muốn khách khí cũng không thể khách khí được. Tuy nàng ya rất hi vọng Dịch Thủy Giác có thể chữa khỏi cho Lôi Uyên nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy Tô Linh Phong mới là người có thể chữa trị tốt nhất cho thiếu chủ, nếu Tô Linh Phong trị không hết thì không người nào có thể đây.
Lời vừa rời khỏi miệng Daisy, cả phòng mọi người nhìn nàng ta, ánh mắt đều rất không đồng ý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Daisy, sao lại nói như vậy chứ?” Eileen lặng lẽ kéo áo Daisy một cái.
Daisy không có một chút hảo cảm nào với tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này, dùng sức thoát khỏi tay Eileen.
Sắc mặt Eileen không tốt lắm, hơi bất đắc dĩ, như là đau lòng, cúi đầu che dấu vẻ trào phúng nơi đáy mắt.
“Daisy. Xin lỗi Dịch Thủy Giác các hạ!” Lôi Uyên trầm mặt nhìn về phía Daisy, ánh mắt rất lợi hại, biểu lộ sự nghiêm khắc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ta….” Daisy chống lại ánh mắt của Lôi Uyên, chột dạ một lúc mới không tình nguyện mà nói với Dịch Thủy Giác một câu: “Rất xin lỗi….”
Dịch Thủy Giác chỉ liếc qua Daisy, cũng không phản ứng với nàng ta.
Tô Linh Phong lạnh lùng nhìn Daisy, nàng không rõ, Lôi Uyên coi như là một người đàn ông rộng rãi sáng suốt, tại sao lại để cô nàng não tàn như thế này ở bên người…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, Dịch Thủy Giác chậm rãi mở miệng: “Muốn thương thế của Lôi Uyên thiếu chủ khôi phục hoàn toàn không phải là không có cách…”
“Thật sự có cách không?”
“Thật tốt quá…”
“Ta đã nói thương tích của thiếu chủ nhất định sẽ khôi phục mà…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“….”
Trong phòng, mấy thuộc hạ của Lôi Uyên nghe xong lời nói của Dịch Thủy Giác đều có phần kích động, Vu Nhạc Nhi và Daisy đương nhiên cũng không ngoại lệ, hai đôi mắt đều sáng lên nhìn Dịch Thủy Giác, chỉ có Lôi Uyên và Eileen còn chút lý trí.
“Có phải rất khó hay không?” Lôi Uyên nghe Dịch Thủy Giác còn muốn nói tiếp gì đó thì mở miệng hỏi.
“Các hạ cần chúng ta làm gì xin mời nói.” Eileen cũng rất nghiêm túc nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ta cần vài loại thảo dược…”
“Rất khó tìm sao?” Eileen lại hỏi.
“Tuy rất trân quý nhưng không phải là khó tìm.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“À.” Eileen nhẹ nhàng thở ra, “Chỉ cần có thể giúp thiếu chủ khỏe mạnh, thảo dược trân quý thế nào chúng ta cũng sẽ tìm được.”
“Đúng. Tiền tài đâu có thể trọng yếu bằng sức khỏe của thiếu chủ chúng ta.” Vu Nhạc Chi nói chen vào.
Dịch Thủy Giác lắc đầu: “Tìm được những thảo dược kia không khó, chỉ là….”
“Chỉ là cái gì?” Tô Linh Phong cau mày: “Huynh có chuyện nhưng không thể nói ra một lèo sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“À…” Khóe miệng Dịch Thủy GIác giật một cái, vội vàng nói xong câu nói kế tiếp: ” Những thảo dược ta cần kia đều 300 năm tuổi trở lên, vậy nên có hơi khó khăn.”
Mọi người trong phòng nghe vậy, đều không tự giác chau mày, thảo dược hiếm quý, còn muốn 300 năm tuổi trở lên ư? Hơn nữa nghe ý tứ của Dịch Thủy Giác thì không chỉ cần một loại mà còn rất nhiều loại…
“Xin các hạ kê đơn, ta cũng không vội, từ từ gom góp là được.” Lôi Uyên nói khách khí với Dịch Thủy Giác.
“Đúng, chúng ta sẽ từ từ gom góp.” Những người khác cũng nói hùa theo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dịch Thủy Giác gật đầu, viết một danh sách thảo dược giao cho Lôi Uyên.
Tô linh phong trầm tư một lát, nói với Dịch Thủy Giác: “Viết một phần cho ta.”
Dịch Thủy Giác nhướn mày, xem ra nha đầu kia thật đúng là để bụng vết thương của vị Lôi Uyên thiếu chủ này, bèn cũng không nói nhảm, lập tức đề bút lại đã viết một tờ đơn đưa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong cúi đầu đếm, tổng cộng có mười hai loại thảo dược, thật đúng là không ít.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi trở về phủ thành chủ, Tô Linh Phong đưa tờ đơn cho Tiếu Minh Lãng, bảo y đi thu thập đủ loại thảo dược, bất kể bao nhiêu năm nhưng không được hong khô, phải là cây non tươi tốt.
Hiệu suất xử lý công việc của Tiếu Minh Lãng rất cao, sau bữa tối của Tô Linh Phong và Tư Đồ Tiêu Sơn, những thảo dược tươi non đã được đã tới tay Tô Linh Phong rồi.
Tiêu tốn không ít nhưng không phải tự Tô Linh Phong bỏ tiền túi của mình mà là lợi dụng chức quyền bây giờ yêu cầu bên trên chia tiền.
Dù sao nàng cũng sẽ giúp thành Lăng Vân kiếm được nhiều tiền hơn, Tô Linh Phong tham ô phần tiền công này cũng không cảm thấy có chút gánh nặng nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!