Tá Dịch nghe giọng nói của Tô Linh Phong liền ngẩng đầu lên tìm kiếm nàng, vừa định há miệng gọi "tiểu thư" đã bị ánh mắt hung ác của Tô Linh Phong lia tới chặn họng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu bị hắn phá hoại thì tuồng này làm sao diễn?
"Vị bằng hữu này, thanh kiếm này ta đã mua rồi." Người vừa hỏi giá là một kiếm sĩ trẻ tuổi, thấy bị chen ngang không khỏi nhíu mày nhìn Tô Linh Phong, lúc thấy rõ diện mạo của nàng lại có phần sửng sốt.
"Huynh còn chưa trả tiền, không phải sao? Thứ tốt thì đương nhiên ai trả giá cao sẽ mua được." Tô Linh Phong lạnh nhạt nói. Nàng đương nhiên có chú ý đến biểu lộ của người này lúc vừa nhìn thấy nàng, hình như là có biết nàng, nàng cũng cảm thấy người này có cái gì đó quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra được là đã gặp ở đâu, chỉ có điều chuyện này cũng không làm ảnh hưởng chuyện kinh doanh của nàng.
"Được rồi..." Kiếm sĩ trẻ tuổi gật đầu: "Ta mua 320 kim tệ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"400 kim tệ!" Nàng cũng không thèm so đo 20 kim tệ với hắn làm gì, hét giá cao hơn.
Tô Linh Phong kêu lên một tiếng rồi há mồm cắn thịt nướng, hung dữ nhai nuốt nết sạch, một chút cũng không để lại cho tên phá gia chi tử kia!
"500 kim tệ!" Không đợi kiếm sĩ kia mở miệng, phía sau hắn đã truyền tới một giọng nói ngọt giòn, ngay sau đó, có mấy người từ bên ngoài chen vào đứng cạnh tên kiếm sĩ.
Người mở miệng nói chuyện chính là thiếu nữ có mái tóc quăn nâu sẫm, đôi mắt màu xanh lá xinh đẹp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Phyllis, Tất Duy Tư, tới rồi sao?" Kiếm sĩ kia lên tiếng chào.
Tô Linh Phong nhìn thấy thiếu nữ này mới tỉnh ngộ, chẳng trách nàng nhìn tên kiếm sĩ này lại thấy quen mắt tới vậy, những người này đúng là những người nàng gặp trong tiệm ma sủng ở Lệ Thành hơn mười ngày trước.
Những người khác trong đội, Tô Linh Phong chỉ có ấn tượng mơ hồ, nhưng đối với thiếu nữ phương tây thích xen vào chuyện của người khác này, nàng vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phyllis hiển nhiên cũng nhận ra Tô Linh Phong, trừng đôi mắt to màu lục bích, có phần vui mừng kinh ngạc nói: "Là cô sao, cô cũng tới rừng Lạc Nguyệt rèn luyện sao? Thật đúng dịp quá!"
"..." Tô Linh Phong buồn bực, nàng với nàng ta quen thân lắm sao?
Tá Dịch thấy giọng điệu quen thuộc của Phyllis với Tô Linh Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên mà chớp mắt, ở trấn Lạc Nguyệt mà cũng gặp được người quen của tiểu thư sao? Nhìn mấy người này cũng không giống đám thiếu gia và côn đồ ngày xưa hay ăn chơi lêu lổng cùng với nàng...
"Cô thích thanh kiếm này sao? Muốn dùng gấp sao?" Phyllis hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Gấp thì sao mà không gấp thì sao?" Tô Linh Phong lại cắn thịt nướng nhướn mày hỏi.
"Nếu không gấp có thể đừng tranh với bạn ta không? Hôm qua kiếm của hắn đã hỏng rồi, bây giờ cần mua gấp một thanh làm vũ khí cầm tay." Phyllis nói như thương lượng.
"Vậy nếu bây giờ ta cũng thiếu vũ khí thì sao?" Tô Linh Phong nói đều đều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nếu cô cũng cần..." Khuôn mặt nhỏ của Phyllis căng ra, trợn mày nói: "Vậy xem ai nhiều tiền hơn!"
"Cô vừa kêu giá 500 kim tệ?"
"Đúng." Phyllis hất cằm nói.
Tô Linh Phong lắc đầu: "500 kim tệ mua thanh kiếm này, ta thấy không đúng với giá trị."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Còn phải xem nó phát huy uy lực trong tay ai, đương nhiên có giá trị, nếu cô không thêm tiền thì thanh kiếm này sẽ thuộc về bọn ta đấy!"
"Ồ, cô đã thấy có giá trị thì để lại cho cô vậy."
Trên mặt Phyllis nở nụ cười thắng lợi, nói với kiếm sĩ kia: "Tư Đồ Vũ, trả tiền đi."
Kiếm sĩ kia cũng không nhiều lời, lôi ra năm tờ kim phiếu 100 kim tệ đưa cho Tá Dịch, sau đó cầm thanh kiếm Lam Phẩm kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng Tá Dịch âm thầm sùng bái Tô Linh Phong, thanh kiếm này rõ là bình thường chỉ bán ra được 100 kim tệ là cùng...
Trong đám nhà phiêu lưu này, kiếm sĩ tóc vàng mắt xanh lạnh lùng, dường như là đội trường nghi hoặc liếc qua Tô Linh Phong, lại quét mắt qua Tá Dịch...
Đúng lúc này, các đó không xa, bỗng nhiên có tiếng ầm ỹ vang lên, một đám người sát khí đằng đằng chạy qua bên này, dường như còn có người hô lên: "Bọn chúng ở đây, nhanh lên, đừng cho chúng chạy thoát!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”