Lâm An Chi vừa dứt lời, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cánh tay trẻ con bằng dây mây bện xoắn xuýt, hắn ta hoảng sợ muốn trốn tránh, cái tay ma quỷ kia lại dùng tốc độ quỷ dị vươn ra quấn quanh cổ hắn!
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nguyệt Quang tóm lấy một cánh tay ma quỷ khác, nét đẹp đẽ tinh tế trên khuôn mặt sớm đã không còn biểu lộ nét yêu mị, ngay lúc ấy, đôi măt hoa đào xinh đẹp lóe lên tia lạnh lẽo u ám, khóe miệng vẽ lên nét cười lạnh lùng, bản tính khát máu tàn nhẫn lộ rõ!
Lâm An Chi bị ghì chặt, hai mắt trợn trắng, trong miệng "ưm ưm..", nói không ra lời, hai tay chỉ có thể dốc sức liều mạng kéo dây leo ma quỷ kia ra, chỉ mong có được chút không khí.
Đồng đội Lâm An Chi đột nhiên gặp phải tình huống kinh sợ, nguyên một đám hoảng sợ há hốc mồm, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Tên công tử bột này thật là đáng chết!" Nguyệt Quang trừng mắt với Lâm An Chi, u ám nói, sau lại dịu dàng nhỏ nhẹ quay sang Tô Linh Phong: "Tiểu Phong Phong cảm thấy thế nào?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Tùy huynh." Tô Ling Phong bống chốc lười biếng giơ tay lên, bình tĩnh liếm láp mấy đầu ngón tay.
"Ngao ngao..." Rồng Tiểu bạch vỗ vỗ cánh nhỏ, mở miệng nhỏ làm bộ nôn mửa: "Cái thứ tinh linh này còn đẹp hơn phái nữ ấy, lại còn không biết xấu hổ mắng người khác là công tử bột! Chịu không được mà..."
Tá Dịch nhếch mày lưỡi mác, ngạc nhiên liếc nhìn Tô Linh Phong nhưng cũng không nhiều lời, cúi đầu tiếp tục nướng thịt.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trong long hắn âm thầm cảm thấy kỳ quái. Tại Lê Thành, ai cũng biết đại tiểu thư Tô Gia ôm mối tình thắm thiết mới tam thiếu gia nhà họ Lâm mà! Không ngờ sau khi nàng ngã cây rồi tỉnh lại lại thay đổi triệt để đến vậy.
Hạo Thiên phục hồi tinh thần trước tiên, đưa tay giữ chặt dây leo ma quái, vẻ mặt lo lắng nói: "Nguyệt Quang các hạ, xin ngài đừng kích động, xin tha thứ cho bạn ta không biết giữ miệng, ta xin cam đoan về sau hắn sẽ không tùy tiện nói lung tung nữa, ta thay hắn xin lỗi!"
"Người nói xin lỗi không nên là huynh, quyết định chấp nhận lời xin lỗi hay không cũng không phải ta." Nguyệt Quang không vội mà ghìm dây leo trong tay mà nhàn tản nói.
Hạo Thiên nghe vậy, vội vàng nói với Tô Linh Phong: "Tô tiểu thư, dù sao nàng cũng là bạn thanh mai trúc mã với An Chi, nàng..."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Ngừng!" Hạo Thiên còn chưa nói xong đã bị Tô Linh Phong cắt lời "Huynh dùng sai từ rồi, ta vốn không quen biết hắn."
Hạo Thiên bị chặn họng lại sửa lời nói: "Vậy xin Tô tiểu thư xem xét đến mặt mũi phủ Lâm Vương..."
"Cửa phủ Lâm vương có liên quan tới ta sao?" Nhắc đến phủ Lâm Vương là có ý gì? Uy hiếp nàng? Ngu xuẩn, nàng đâu phải loại người để người ta dắt mũi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"..." Hạo Thiên phiền muộn thấu trời, cô nàng này sao lại bướng bỉnh tới vậy chứ. "Tổ tiểu thư, mong Tô tiểu thư nể mặt tại hạ lần trước giúp nàng mua được đồ ở tiệm ma sủng, nể chút tình mọn của ta đi..."
Tô Linh Phong lườm Lâm An Chi, hừ lạnh: " Mạng của hắn thật không đáng mấy đồng mua trứng kia."
"..." Hạo Thiên không nói nổi gì nữa, nha đầu kia miệng độc quá đi mất! Đường đường là Tam công tử phủ Lâm vương mà lại không đáng tiền hơn mười miếng bạc nhỏ sao?!
Lâm An Chi bị chèn cổ đến nói nổi không nên lời, nghe vậy không khỏi trợn mắt nhìn Tô Linh Phong.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đội nhà cũng liều lĩnh nhíu mày nhìn Tô Linh Phong, mặc kệ nàng là ai, lời nói này cũng cuồng ngạo quá mức rồi!
"Phụt... ha ha..." Nguyệt Quang nhịn không được mà cười ra tiếng "Tên công tử bột này không đáng tiền, quá chuẩn rồi!"
Tiểu Bạch liếc Nguyệt Quang, bĩu môi: "Hừ, thứ người hèn mọn gì đâu, đương nhiên không thể so đo với bản Cự Long rồi!"
"Tô tiểu thư, rốt cuộc cô muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha An Chi?" Hạo Thiên nặng nề hỏi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Không bằng chúng ta thỏa thuận chút đi." Tô Linh Phong ném xương trong tay, nhận khăn Tá Dịch đưa tới, ưu nhã đứng dậy.