Đám người Hạo Thiên, Lâm An Chi nhìn Tô Linh Phong đánh một phát, động tác công kích không tự chủ đều chậm lại, mà Linh Phi hỏa hầu mặc kệ bọn họ có đang trong trạng thái chiến đấu hay không, nguyên một đám nhảy cà tưng, duỗi cánh tay mà phát động tấn công bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm An Chi mới chỉ không để ý một chút, cánh tay đã bị hầu trảo sắc bén của một con khỉ Linh Phi hỏa bắt lấy, ống tay lập tức bị kéo rách một mảng lớn, cánh tay lập tức bị cong ra năm phần sẹo sâu mang theo tơ máu khét lẹt, dường như còn bốc lên khói xanh!
Lâm An Chi kêu thảm một tiếng rút lui về phía sau, Hạo Thiên vội vàng chặn đứng công kích của con khỉ phi linh hỏa kia, linh thuật sĩ hệ Sinh Mệnh trong đội ngũ nhanh chóng làm linh thuật trị liệu tổn thương hệ hỏa cho Lâm An Chi, mặt khác đồng đội khác cũng ồn ào phục hồi lại, khua khua vũ khí, tiếp tục săn giết đám khỉ phi linh hỏa.
"Ấy ấy ấy, săn giết ma thú tam giai mà cũng bị thương á hả, thật đúng là phế vật đó phế vật đó mà!" Nguyệt Quang hả hê kêu gào, cố ý chọc giận Lâm An Chi.
Mới còn mắng Tô Linh Phong là phế vật, bây giờ lại bị mắng là phế vật, khuôn mặt tuấn tú của Lâm An Chi lập tức hóa đen, muốn ỷ mạnh tiến lên tác chiến, tay phải lại bất đắc dĩ bị thương, vũ khí trong tay cũng cầm không vững nữa là, mặc dù còn sống do linh thuật sĩ trị liệu cho cũng cần thời gian để khôi phục.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm An Chi cắn răng căm hận trừng mắt liếc nhìn Tô Linh Phong. Đều là do cô ả này, nếu như không vì nàng ta, hắn sao có thể gặp khỉ lửa, sao có thể bị thương!
Hắn thấp giọng niệm một câu chú ngữ, triệu hoán trận đồ màu xanh da trời dưới chân...
Tô Linh Phong không đếm xỉa tới Lâm An Chi đang suy nghĩ sẽ làm gì, nàng nghi hoặc nhíu mày, mới giết một con khỉ Linh Phi hỏa xong, nàng liền trông thấy một linh hồn hình dáng trong suốt thoát ra bên trên xác khỉ, cái kia là ảo giác ư?
Bất kể là nhân loại, ma thú hay là những thứ chủng tộc khác, sau khi chết đều sẽ không hiện linh hồn ra, trừ khi chết có oán hận chất chứa hoặc có tâm nguyện chưa được hoàn thành mới có thể dựa vào ý niệm manh mẽ làm xuất hiện linh hồn, nhưng sẽ bị âm phủ triệu hoán đi U Minh trì rất nhanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Như linh hồn rồng con Tiểu Bạch là thứ ngoài ý muốn đặc biệt.
Đá xác khỉ chết ra trước mặt ra, Tô Linh Phong lại đánh một con khỉ Linh Phi hỏa khác, phải ảo giác hay không, giết một con nữa sẽ biết!
Lâm An Chi khởi động hoàn tất triệu hoán trận, một con chim to lớn xinh đẹp toàn thân lông vũ màu xanh da trời liền xuất hiện! Nó rơi xuống bên cạnh chân hắn, ưu nhã vuốt nhẹ lông vũ của nó, trong miệng phát ra tiếng kêu to trong trẻo giống như đang chào hỏi chủ nhân của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là gấm điểu hệ nước, mà lại còn là thủ lĩnh ma thú thanh gấm điểu!
"Cẩm Nhi, đi giết đám khỉ chết tiệt kia cho ta!"
Thanh gấm điểu nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, kêu to một tiếng rồi vuốt cánh, bắn Thủy kiếm về phía một con Khỉ phi linh hỏa.
"Ấy ấy ấy, tiểu bạch kiểm đích thị là tiểu bạch kiểm mà, mẹ nào thì ma sủng nấy..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ngao ngao ngao... Tinh linh buồn nôn, sao lại chửi mẹ người ta như thế, quá mất mặt quá mất mặt quá mất mặt..." Rồng nhỏ Tiểu Bạch bực mình không chịu được mà liều mạng mắng nhiếc.
"Tiểu bạch, ngươi lại làm ầm ĩ nữa ta liền cho ngươi trở lại không gian ma sủng luôn đấy!" Tô Linh Phong cũng thấy buồn bực, con rồng điên này cứ lải nhải hoài, nàng lại còn chịu đựng nó lâu như vậy!
"Không muốn không muốn... chủ nhân ơi ta sai rồi, sai rồi mà..." Tiểu Bạch vội dùng móng vuốt nhỏ bịt miệng lại, hai mắt tội nghiệp chớp chớp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nước lửa hai hệ tương khắc, cấp bậc thanh gấm điểu lại cao hơn đám khỉ phi linh hỏa rất nhiều, giết chết một con khỉ phi linh hỏa một cách rất nhanh chóng, mổ ma hạch ra đưa cho Lâm An.
Không đợi Lâm An Chi tiếp nhận ma hạch, Nguyệt Quang đã lại rung đùi đắc ý nói chuyện: "Giết thứ ma thú tam giai cũng phải nhờ ma sủng, phế vật đúng là phế vật mà, aiz..."
"Ngươi...!" Lâm An Chi thiếu chút nữa đã không để ý đẳng cấp thực lực cách xa bao nhiêu, muốn xông lên dốc sức liều mạng với Nguyệt Quang.
May thay Hạo Thiên phản ứng rất nhanh, kip thời túm lấy tay trái của Lâm An Chi: "An Chi, không thể xằng bậy!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đội của bọn họ có thực lực, phần lớn là trình độ trung cấp, cấp bậc bọn họ săn giết cũng ngang tầm ma thú tam giai, kỳ thật cũng không như Nguyệt Quang nói, Nguyệt Quang chỉ là đang cố ý chọc giận Lâm An Chi mà thôi.
"Hừ!" Lâm An Chi hừ lạnh một tiếng, cố nén cơn giận.
Đội người cũng đều đồng tình nhìn Lâm An Chi, bị tên tinh linh biến thái đó chọc giận ác liệt, thật là xui xẻo mà!
Tô Linh Phong cũng không quan tâm chuyện vừa xảy ra, một lòng săn giết con mồi trước mắt, không hề có một chút công kích dài dòng nào, không có bất kỳ chiêu thức cầu kỳ, lại hết lần này đến lần khác khiến cho mọi người choáng váng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”