Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 75: ♥ Nổ tung, cắn nuốt!



Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Đêm đã khuya, Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần đi về phía nhà tạm của Tá Dịch.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Tiểu nha đầu, không ngờ cô còn là khách đánh bạc trung hào đấy, thoáng cái đã thắng mấy nghìn kim tệ tiền bảo thạch rồi, mắt còn chẳng thèm chớp lấy một cái." Mặc Vấn Trần cười nói.

"Nháy rồi, là huynh không phát hiện thôi." Tô Linh Phong nghiêm nghị nói.

Không chớp mắt thì chỉ có mấy tên bị đần thôi.

"..." Nha đầu này không ngừng co mặt được một chút à, sao cứ phun ra mấy câu khiến người ta sặc nước miếng vậy! Mặc Vấn Trần lắc đầu, lại nói: "Cô không sợ đánh bạc thua hả? Cô bỏ vào cũng không ít mà, hay là... Cô chắc chắn mình sẽ thắng?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Không phải."

"À? Thật không?" Mặc Vấn Trần nghiêng đầu nhìn Tô Linh Phong, đôi mắt đẹp chớp một cái mang theo ý cười.

"Có cũng không nói với huynh."

"..."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đi tới một chỗ yên ắng, Tô Linh Phong bỗng nhiên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe chốc lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Xem ra có người theo dõi chúng ta..."

"Khụ, nói chính xác ra là bọn họ theo dõi cô!" Mặc Vấn Trần ra chiều vô tội thở dài, "Ta chỉ là người qua đường bị liên lụy mà thôi..."

"Cho nên bây giờ chúng ta ngồi trên một thuyền." Tô Linh Phong bình tĩnh tổng kết.

"Đánh? Hay là... chạy?" Mặc Vấn TRần hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Lát nữa huynh đánh, ta chạy."

Khóe miệng Mặc Vấn Trần giật mấy cái, "Cô không sợ tách nhau ra rồi, ta không đi tìm cô mà nuốt luôn nguyên thạch giá sáu nghìn kia của cô sao?"

"Sáu nghìn mua sự thanh tĩnh, cũng đáng lắm." Nàng ước gì hai chữ phiền phức này từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, hơn nữa mấy thứ hắn đưa nàng như sách, nhẫn, các loại trang bị cũng không phải giá trị nhỏ, nàng có lỗ đâu.

Tô Linh Phong tính toán rất là chu toàn đấy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"..." Mặc Vấn Trần phiền muộn, nha đầu này không chào đón hắn vậy sao?

Rất nhanh sau đó, một đám người cao to tay cầm đủ các loại vũ khí đã xuất hiện ở đầu ngõ, bọn chúng đều đeo khăn đen che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt lóe lên vẻ hung ác tham lam ra ngoài.

"Bé con, cảm giác phát tài trong một đêm thế nào?" Tên đầu tĩnh có giọng cười khàn khàn mà quái dị.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Không tồi." Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời.

"Hừ." Thủ lĩnh kia hừ lạnh một tiếng: "Thức thời thì giao hai viên bảo thạch minh liệu hôm nay ngươi thắng được ra đây, còn đống nguyên thạch kia nữa, ta còn có thể suy nghĩ xem có tha cho mạng nhỏ của ngươi hay không."

"Lão đại, cô nàng này không tồi đâu, được bảo thạch rồi thì thưởng chúng ta chơi đùa một chút đi, non tơ như vậy, mùi vị nhất định rất tuyệt!" Người cầm đầu đám người sau lưng tên kia mê đắm nói.

Người nọ vừa nói xong, những người khác lập tức phát ra những tiếng cười hèn mọn bỉ ổi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Thực đáng chết!" Ánh sáng lạnh trong mắt Mặc Vấn Trần dâng lên, thân hình nhoáng một cái, dùng tốc độ vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mặt tên vừa nói muốn chơi đùa Tô Linh Phong kia, tay không chụp lấy cổ gã, vừa nhấc tay một cái đã nhấc bổng được gã ta lên!

"Ọe... Ọe..." Người nọ bị bóp cổ đến tím cả mặt, hai mắt trợn trắng lồi ra.

Mặc Vấn Trần dùng chút lực bóp nát yếu hầu người nọ, sau đó "vù" một cái đã quẳng gã ta ra ngoài, cơ thể gã đụng vào tường vang lên một tiếng "ầm" trầm đục, óc gã ta văng tung tóe cả ra!

Biến cố đột nhiên xảy ra, đám kia không kịp trở tay giải cứu đồng bọn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tô Linh Phong có thể nhìn thấy rõ ràng linh hồn trong suốt thoát ly ra khỏi cơ thể, bay về nơi xa xa...

Nàng hỉnh mũi, trong lòng buồn bực, sau Mặc Vấn Trần đột nhiên phản ứng dữ vậy làm chi? Người nên tức là nàng mới đúng chứ nhỉ...

Tên cầm đầu phản ứng lại đầu tiên, mắng to một tiếng: "Khốn kiếp! Giết tiểu tử thúi này cho ông!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Gã chỉ huy mọi người vây Mặc Vấn Trần và Tô Linh Phong lại nhưng mình thì lại lui về sau một bước, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, trong lòng bắt đầu ân hận, đáng ra phải mang nhiều người tới hơn mới đúng.

Lúc ở Khai bảo đường, gã đã nhìn thấy cảnh Mặc Vấn Trần phế cánh tay tên kia, nhưng không ngờ thực lực của hắn lại mạnh đến vậy.

Khúc xương hôm nay cũng chẳng dễ gặm gì rồi...

Tô Linh Phong thấy đám người lao đến liền biến ra áo giáp bằng đấu khí, tăng sức phòng ngự cho bản thân.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mặc Vấn Trần nhìn thấy đấu khí trên người Tô Linh Phong, đáy mắt không khỏi ẩn tia kinh ngạc, chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà cô nhóc này đã biến thành võ sĩ trung cấp rồi sao?! Tốc độ tu luyện này cũng hơi biến thái rồi đấy nhé!

"Những tên này giao cho huynh, giải quyết xong thì tới tìm ta." Tô Linh Phong vừa tránh công kích của mấy tên kia, vừa nói với Mặc Vấn Trần. Nàng biết hắn nhất định sẽ có cách tìm được nàng.

"Này! Cô định bỏ ta lại mà chạy một mình đó hả?!" Mặc Vấn Trần vừa nhẹ nhàng đá văng một gã to con vừa quay đầu kêu gào với Tô Linh Phong.

"Ừa." Tô Linh Phong gật đầu, vẻ mặt rất chân thành.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Nha đầu này, cô quá không trượng nghĩa!"

"Trượng nghĩa giá bao nhiêu vậy?"

"..." Mặc Vấn Trần hết biết, có vẻ như trong mắt nha đầu này, "trượng nghĩa" cũng chẳng đáng bao tiền...

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Giết cho ta! Giết hai tên ranh con anỳ cho ta!" Mặc Vấn Trần và Tô Linh Phong hoàn toàn không để chúng vào mắt liền chọc giận mấy tên to xác đần độn này.

Những người này phần lớn đều là võ sĩ, kiếm sĩ trung cấp, bằng vào tốc độ của Tô Linh Phong, bọn chúng căn bản không có cách nào bắt được nàng, Tô Linh Phong nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây, bay nhanh về hướng đông.

Giết người chán muốn chết, giết ma thú tốt xấu còn khoét ma hạch được, giết đám đàn ông thối hoắc này cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, dù sao Mặc Vấn Trần cũng đối phố được, nàng cứ đi trước cũng chả sao...

"Đuổi theo! Đừng để cô ả chạy!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Mau đuổi theo!"

"Muốn đuổi theo nàng ấy sao? Còn phải bước qua cửa ải là ta đã..." Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần nở nụ cười mê người, đáy mắt lại lạnh lẽo như băng, vung tay áo lên ngăn cản đám người vọng tưởng đuổi theo Tô Linh Phong.

Hắn nhìn đám đại hán này hệt như nhìn một đám có xác không hồn, trong miệng thấp giọng niệm chú ngữ...

"Tiểu tử thúi! Ngươi tìm..."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tên cầm đầu còn chưa kịp nói chữ "chết" đã thấy bên tai nổ vang, không khí trước mắt đột nhiên vặn vẹo trở thành hình dáng gợn sóng quỷ dị! Gã muốn kêu lại phát hiện mình không phát nổi âm thanh gì!

Quay đầu nhìn đồng bọn, gã phát hiện bọn chúng = đều há to miệng, hoảng sợ nhìn gã!

Xảy ra chuyện gì? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì??? Đám người kia hoảng sợ nhìn nhau, môi mấp máy nhưng lại không nghe được chút âm thanh nào của mình...

Không khí càng vặn vẹo hơn, dường như trong chớp mắt, cơ thể của chúng đã bị ép đổi hình dạng, cơ bắp phình to ra, sau đó nổ tung, máu thịt bắn tung tóe, xương cốt hóa vụn phấn...

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Một sức mạnh không lồ xé toạc không khí, biến thành một vòng xoáy to hút đám xương thịt kia vào hết trong hố đen, một lát sau, ngõ hẻm trở lại yên tĩnh như cũ...

"Bớt đi đám... dơ bẩn này, thế giới quả nhiên đẹp hơn nhiều..." Mặc Vấn Trần nhạt miệng nói nhỏ một câu, ưu nhã xoay người biến mất trong bầu trời đêm...




Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.