Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 92: ♥ Cầu ái? Có phải cầu hoan?



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


"Nhớ nàng thì tới thăm nàng chút, không được sao?" Mặc Vấn Trần đặt bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong tại bên người của nàng, ôm tiểu thân thể mềm mại thơm tho của nàng, mỉm cười trả lời vấn đề của nàng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nhớ nàng? Nhớ cái cọng lông! Tách ra vẫn chưa tới hai canh giờ đâu...

Hơn nữa lời này của hắn, giọng điệu này, sao nghe quái dị thế nhỉ? Như lời thủ thỉ tâm tình của người tình vậy...

"Thả ta ra." Tên này đúng là ôm nàng đến nghiện rồi nghiện rồi...

"Nàng nhào vào ta trước đấy nhé, ta cứ nghĩ nàng thích ôm ta cơ." Mặc Vấn Trần vẫn ôm Tô Linh Phong không buông, nhàn nhạt nói: "Tuy dáng người nàng không như vậy, nhưng thịt vẫn rất là nhiều đấy, ôm vào cảm giác cũng không tệ lắm." Mặc Vấn Trần nói xong còn nhéo một cái vào eo nàng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tô Linh Phong nheo đôi mắt nguy hiểm, híp mắt một cái, tên này nửa đêm nhảy vào phòng nàng là để đùa bỡn nàng hả?

"Chẳng lẽ huynh có sở thích luyến đồng??" Tô Linh Phong mang giọng rét lạnh hỏi.

"Sở thích luyến đồng?!" Mặc Vấn Trần nghe vậy thì sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, vùi đầu vào cổ của nàng, ngửi lấy hương thơm từ trên người nàng, dịu dàng thở dài: "Hình như là có chút luyến đồng, coi trọng tiểu nha đầu nàng rồi, làm sao bây giờ?"

"..." Tô Linh Phong chỉ lặng im chốc lát, bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: "Huynh đang cầu ái hả? Hay cầu hoan?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"..." Khóe miệng Mặc Vấn Trần không ngừng run rẩy, sau nửa ngày im lặng...

Một nhóc con mới hơn mười ba tuổi, ngữ khí bình tĩnh hỏi hắn cái gì mà cầu hoan cầu ái ... Loại cảm giác này sao mà lạ lạ vậy nè?...

"Tiểu nha đầu, nàng biết cái gì là cầu ái, cái gì là cầu hoan không?" Mặc Vấn Trần rời cổ của Tô Linh Phong, mượn ánh trăng sâu thẳm ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn cơ mặt Tô Linh Phong nhất thời co quắp, dở khóc dở cười hỏi.

"Một là thỏa mãn tinh thần rồi thỏa mãn thân thể, cái nữa là cả hai trực tiếp cùng thỏa mãn thân thể." Mặt Tô Linh Phong không biểu tình mà nói.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"...!!!" Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần nhất thời đen lại, hai tay nựng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong, kẽ răng cố nặn ra mấy chữ, "Mấy thứ loạn cào cào này là ai dạy nàng thế hả?" Là tên khốn nào giáo dục một thiếu nữ thuần khiết xinh đẹp thành như vậy?!


Những thứ này cần người dạy sao? Tô Linh Phong nhàn nhạt nói: "Ta tự thông, không được sao?"

"Tốt... Khá lắm... tự thông..." Mặc Vấn Trần nâng cằm Tô Linh Phong lên, mị hoặc hỏi: "Vậy nàng nói ta cầu ái nàng thế nào? Cầu hoan nàng thế nào đây?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Cầu ái? Thực ra huynh nhìn cũng được, thực lực cũng chấp nhận, nhân phẩm còn chờ khảo sát, làm người dự bị vẫn có hi vọng..."

Mỗi nói một câu của Tô Linh Phong lại khiến sắc mặt Mặc Vấn Trần ngày càng đặc sắc một phần, hắn nhìn cũng được? Thực lực còn chấp nhận?? Còn có cần nghiên cứu thêm xem xét??? Còn... Còn cái gì nữa nhỉ, dự bị???!

"Về phần cầu hoan..." Tô Linh Phong nói ra nơi này, thanh âm bỗng nhiên lạnh xuống, ngữ khí băng hàn nói: "Ta ghét nhất đàn ông chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ! Dám tìm ta cầu hoan, thiến!!!"

"..." Hung ác, thật ác độc bạo lực! Mặc Vấn Trần nghĩ nghĩ lại, cảm giác hạ thể lại nhức hết cả trứng...

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Thả ta ra, tìm ta có chuyện gì, cứ việc nói thẳng." Ngữ khí Tô Linh Phong lại khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói. Nàng không tin hắn khuya khoắt nhảy cửa sổ phòng nàng chỉ là mà nói những chuyện không đâu như vậy....

"Không phải!" Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng, nói: "Nhóc này, ta phải đi, lại ôm nàng chút..."


Tô Linh Phong nghe ra trong giọng nói Mặc Vấn Trần có phần buồn bã, không khỏi nghi hoặc nhướng đôi mi thanh tú lên, tên này không phải thực có ý nghĩ gì với nàng đó chứ?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Nha đầu, thực hi vọng nàng lớn nhanh một chút..." Mặc Vấn Trần lại thấp giọng nói.

"Huynh thật muốn gặm cỏ non như ta hả?" Tô Linh Phong nhướn mày hỏi.

"A..." Mặc Vấn Trần nghe vậy không khỏi nhẹ cười rộ lên, "Đúng vậy, cỏ non không cần nhai, không tổn thương đến răng."

"... Huynh nhất định sẽ tiêu hóa không nổi." Nàng là gốc cỏ non bên ngoài già bên trong đó...

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tiêu hóa không nổi? Mặc Vấn Trần nhấm nuốt hàm nghĩa bốn chữ này, lập tức cười nói: "Không sợ, dù thực tiêu hóa không nổi rồi ta cũng nhận."

"..."

"Phong nhi..." Mặc Vấn Trần dùng nhẹ tay xoa khẽ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của Tô Linh Phong, giọng nói trầm thấp dịu dàng nói: "Tương lai còn dài, làm thê tử của ta đi..."

"Bốp~ ——" Tô Linh Phong đẩy móng vuốt của Mặc Vấn Trần đang tùy ý xoa nắn trên mặt nàng ra, "Bây giờ huynh còn chưa phải là dự bị đâu."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Mặc Vấn Trần lại dùng hai tay nựng lấy khuôn mặt của Tô Linh Phong, nhìn ánh mắt của nàng, bá đạo nói: "Cái gì dự bị với không dự bị, bây giờ ta đóng dấu, nàng chính là của ta!" Dứt lời liền cúi đầu, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn no đủ mê người của nàng mà hôn...

"A......" Sức Tô Linh Phong không nhỏ nhưng lại giãy không thoát được cái ôm của Mặc Vấn Trần, bị hắn vừa hôn vừa gặm, đầu lưỡi linh xảo trơn trượt chui vào trong miệng của nàng...

Tên khốn này! Dám cưỡng hôn nàng!!

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tô Linh Phong cố gắng trốn, Mặc Vấn Trần lại một tay giữ ót nàng, không cho phép nàng đào thoát, đầu lưỡi tùy ý xâm lược trong miệng của nàng, càn quét công thành chiếm đất...

Hương vị của nàng còn càng ngọt ngào so với trong tưởng tượng của hắn, ngon miệng bội phần, khiến hắn muốn ngừng mà không được...

Lúc này, Tiểu Bạch đang ở ngủ trên xà nhà mơ mơ màng màng tỉnh lại bay ra, dùng tiểu móng vuốt rồng vân vê dụi mắt, nhìn lại phía dưới liền nhìn thấy hai cái bóng người ôm nhau dây dưa cùng một chỗ!

Tiểu Bạch trợn luôn đôi mắt xanh thẳm, "NGAO" một tiếng vọt xuống từ trên xà nhà, vỗ cánh nhỏ, kích động vây quanh Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần xoay vòng vòng, NGAO NGAO NGAO... Ông trời...ơ...i! Nó nhìn thấy cái gì đây nè?? Chủ nhân đang chơi trò thân mật với nhóc Mặc Vấn Trần!!!

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Má nó! Thật là quá đã quá kích thích! Quá đặc sắc rồi!!

"Chủ nhân, cố gắng lên cố gắng lên, chủ nhân, cô phải gặm mạnh chút nữa!!" Tiểu ấu long tiểu móng vuốt cầm thành nắm tay nhỏ, hưng phấn hò hét trợ uy.

"..." Tên oắt rồng này! Tô Linh Phong đen mặt, dùng kết nối gào lên với Tiểu Bạch một câu: "Câm miệng! Lại ồn ào ta hầm cách thủy ngươi!"

"..." Tiểu Bạch nghe vậy, tiểu thân thể liền run lên lập tức tắt điện...

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tô Linh Phong muốn đẩy cái lưỡi của Mặc Vấn Trần đang tùy ý quấy đầu lưỡi trong miệng nàng ra, nhưng Mặc Vấn Trần dường như sớm đã phát hiện ý đồ của nàng, mỗi lần đều có thể linh xảo né tránh công kích của nàng.

Tô Linh Phong liền thay đổi sách lược, chuẩn bị dùng tuyệt chiêu, đầu gối hơi cong, đá tới hạ thể Mặc Vấn Trần.




Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.