"Không có tính sai." Cửu Chỉ nói rất là chắc chắn: "Mặc dù bởi vì trước kia tu vi của Ma Quân bị hao tổn không còn một vạn năm, nhưng mà thực tế tu vi bên trong Băng Hồn sẽ không biến mất, đã có hơn sáu vạn năm, cộng thêm tu vi đời trước của Tuyết Nhi cô nương đã có hơn ba vạn năm, cho nên tổng cộng lại, chính là mười vạn năm."
"Tu vi đời trước?" Lần này Sáu Mắt càng thêm hoài nghi người trước mắt điên rồi: "Cho dù là yêu là ma hay là thần, chết cũng sẽ tiến vào luân hồi, một đường luân hồi, trí nhớ của kiếp trước có thể trở lại, nhưng tu vi cũng có thể lấy lại, đây là lần đầu tiên ta nghe nói."
"Không sai, người bình thường thì không thể nào lấy lại được, nhưng mà bởi vì thân phận của nàng khác biệt, thân phận của nàng phức tạp hơn tưởng tượng của ngươi."
"Ngươi nói thần bí như vậy, phải chẳng là ngươi đã biết?" Sáu Mắt không ủng hộ. Mình và Cửu Chỉ, pháp lực của hai người có thể nói không phân cao thấp, làm sao có thể thứ hắn biết, mà mình lại chưa bao giờ nghe qua.
"Kiến thức của mỗi người cũng không giống nhau, ngươi không phải biết, cũng không có nghĩa là ta cũng không biết. Cũng giống với việc ta cứu người giỏi hơn ngươi, nhưng nếu nói về chuyện giết người, mười người như ta cũng không sánh bằng ngươi."
"Được, vậy ngược lại ngươi nói một chút, cuối cùng thân phận của nàng phức tạp như thế nào?"
"Cái này về sau tự nhiên sẽ biết."
Hai người thảo luận vô cùng kịch liệt, Diệp Tuyết cũng chỉ nghe được một chút. Mười vạn năm đạo hạnh? Nghe nói ở Yêu Giới, chỉ cần lên vạn năm, coi như hiếm có rồi. Nếu như vậy, chẳng phải mình sẽ biến thành Thiên Sơn Đồng Mỗ (Đây là một nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung) rồi hả?
"Cửu Chỉ, ngươi còn chưa nói hết với người trước mặt đấy." Nàng nhắc nhở. Thân phận, tu vi cái gì, nàng không có hứng thú gì, nàng chỉ muốn biết hiện tại mình không giúp được cái gì, vậy sau này...... Sau này có thể giúp sao?
"A, Cửu Chỉ ta mới vừa nói đến chỗ nào?"
"Ngươi nói bây giờ không được, nhưng trong cơ thể ta có mười vạn năm nói đạo hạnh." Diệp Tuyết tốt bụng nhắc nhở.
"A a, đúng đúng." Cửu Chỉ gật đầu một cái, bày tỏ suy nghĩ: "Chỉ cần sau trở về giúp người kích thích toàn bộ tu vi trong cơ thể ra, có thể dựa vào tu vi mười vạn năm của người, giúp Ma Quân sớm ngày khôi phục."
"Có thật không? Vậy ta cũng có thể giúp?"
Đối với đạo làm người mà nói."Đương nhiên là thật, lần này không phải thần đi Thiên Sơn hái Thiên Sơn tuyết liên sao? Vừa lúc có thể dùng."
"Vậy chúng ta nhanh chóng trở về thôi." Diệp Tuyết nóng lòng mà nói. Cũng không phải vội vã trở về khôi phục pháp lực, mà là sợ sống ở bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm, ngộ nhỡ hồn phách của Lạc Băng có chuyện gì, vậy thì hối tiếc cũng không kịp!
"Được!" Cửu Chỉ ngừng lại tiếp tục nói: "Tuyết Nhi cô nương, về sau chuyện của Ma giới là do người định đoạt, người không phải cần khách khí như vậy, trực tiếp phát hiệu lệnh là được. Hơn nữa chúng ta cũng không thể gọi người là cô nương nữa rồi, nên đổi thành gọi người là nương nương."
"Cửu Chỉ, hiện tạo ta không là cái gì, ngươi bảo ta ra lệnh, chẳng phải là đùa giỡn cả Ma giới hay sao? Nhìn ra được, Lạc Băng cực kỳ coi trọng ngươi, ngươi thay ta làm đi, chờ ta có năng lực kia, đến lúc đó hãy bảo ta tới xử lý sự vụ. Hơn nữa gọi ta là nương nương ta nghe không quen, vẫn gọi là Tuyết Nhi là được, thân thiết như vậy."
"Cái này không thể được, nương nương, Ma Quân thích người như vậy, nếu như không xảy ra việc này, nói không chừng bây giờ người đã là Ma Hậu rồi, gọi người một tiếng nương nương, đó là cần thiết. Về phần xử lý sự vụ mà người nói, bây giờ Cửu Chỉ có thể tạm thời cùng các tướng quân khác phụ trợ nương nương, nhưng quyết đinh cuối cùng, vẫn nằm trogn tay nương nương."
"Vậy cũng tốt." Hiện tại tất cả những cái này không quan trọng, quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng trở về Ma giới, sau đó bảo vệ Hồn Phách của Lạc Băng thật tốt: "Trở về Ma giới."
......
Đoàn người phi hành tới nửa đường, xa xa đã có thể nhìn thấy biên giới Ma giới, một đạo ánh sáng tự phía chân trời thoáng qua......
"Tuyết Nhi......" Trong giọng nói thâm tình đầy khổ sở, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
"Tích Phong, làm sao ngươi còn chưa chết?!" Chúng Ma tướng nhìn thấy hắn đều cắn răng nghiến lợi.
Sở dĩ Ma Quân rơi vào kết cục ngày hôm nay, đều do một mình hắn gây nên. Bọn họ thật sự hận không được uống máu của hắn, ăn thịt của hắn, rút gân của hắn, nhưng cho dù như thế, cũng không có cách nào phát tiết hết mối hận trong lòng.
Mọi người rục rịch muốn gia tay, nhưng ngại vì pháp lực của hắn, rồi lại là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tuyết Nhi, thật sự là nàng!" Tích Phong ngây ngốc đứng giữa Chúng Ma tướng nhìn Diệp Tuyết, nụ cười trên mặt có chút cổ quái. Ba ngày rồi, ba ngày nay mình tìm kiếm tung tích của nàng, hy vọng có thể nhìn thấy nàng một lần cuối. Nhưng mình tìm khắp chân trời góc biển, cũng không tìm thấy tung tích của nàng, mắt thấy thời gian đã đến, mình chính đã hỏi thăm rất nhiều người, tất cả mọi người nói rằng nàng đã chết, nhưng là mình không tin. Tuyết Nhi của mình, ngay cả lần cuối cùng cũng không nhìn thấy, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy?
Quả nhiên, Tuyết Nhi không chết, Tuyết Nhi của mình vẫn còn sống.
Tội của mình còn chưa chuộc được, làm sao Tuyết Nhi có thể chết!!
"Tuyết Nhi, ta tới đón nàng trở lại, có thể cùng ta trở về Yêu Giới được không?"
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng, hôm nay Tích Phong hắn sống hay chết, là do một câu nói của nàng.
Chỉ cần nàng hạ lệnh muốn giết hắn, do dù phải chết chúng ma tướng, cũng sẽ tử chiến với hắn.
"......" Chỉ là lời nói của Diệp Tuyết, khiến mọi người không ngờ: "Thật xin lỗi, ta không biết ngươi...ngươi nhận lầm người." Mình đã nói qua, nếu như còn có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không bao giờ thích hắn nữa.
Mình bây giờ, cũng không khác với việc chết qua một lần rồi. Lần trước, tất cả đều do mình phạm phải, tất cả đều là của mình lỗi, mọi truyện đã qua hãy cho nó qua đi, bởi vì muốn quên một người, cho dù hận cũng sẽ không lại hận nữa.
"Tuyết Nhi...... Nàng là Tuyết Nhi của ta, nàng chính là Tuyết Nhi của ta, ta không có nhận lầm, ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm!!!"
Một câu "Ngươi nhận lầm người" của nàng, khiến cho Tích Phong lui về phía sau hai bước.
Cái gì là tàn nhẫn nhất, cũng không phải một đao giết hắn, cũng không phải là nghĩ đến tất cả các cực hình khiến hắn sống không bằng chết, mà là ngược tim của hắn. Bởi vì dù cơ thể có đau đớn đến mức nào đi nữa cũng không sánh bằng tra tấn trong lòng.
"Tuyết Nhi, nàng không cần phải đối xử với ta như vậy được không, ta biết sai rồi......" Hắn biết vậy chẳng làm.
Thế nhưng có thể trách ai đây? Trách trí nhớ kiếp trước của hắn khôi phục quá muộn? Hay là trách Cửu Dao động tay động chân đối với trí nhớ của mình?
Rõ ràng trong lòng đã sớm có cảm giác đặc biệt với Tuyết Nhi, đối với nàng đặc biệt động lòng, nhưng mình chính là không chịu thừa nhận, tình nguyện nhắm mắt mà làm mọi việc, cũng không nguyện ý đi tra xét truyện này cho rõ ràng.
Ban đầu nếu như mình để ý một chút, tra xét một chút tại sao mình đặc biệt động lòng với Tuyết Nhi, tất cả mọi thứ bây giờ cũng sẽ không xảy ra. Tra xét kiếp trước kiếp này, cũng chính là trong chớp mắt, nhưng mình chính là......
Ai, tất cả, đều là phải trách mình!
"Tuyết Nhi, chỉ cần nàng tha thứ ta, cho dù nàng trừng phạt ta như thế nào, hành hạ ta đều có thể, cầu xin nàng, ta thật sự biết sai rồi."
"Nhưng......" Diệp Tuyết mặt mũi tươi cười, quan sát hắn một hồi, sau đó mới trầm lặng nói: "Ta thật sự là không biết ngươi!"
"Tuyết Nhi......" Hắn muốn đi lên kéo nàng, Diệp Tuyết lập tức phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, cùng lúc đó, Sáu Mắt lập tức tiến lên ngăn cản hắn: "Nương nương của chúng ta nói không biết ngươi, xin Yêu Vương hãy rời đi."
"Cút ngay cho ta." Tích Phong hất tay đẩy Sáu Mắt ra, còn lại chúng tướng lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Hắn như cũ là không có bất kỳ muốn ý lùi bước: "Tuyết Nhi, ta biết ngàn sai vạn sai đều là ta sai, nhưng xin nàng hãy cho ta một cơ hội, có thể cho ta cơ hội nhận sai được không?"
"Ngươi muốn nổi điên thì từ từ mà làm, ta không theo cùng được." Diệp Tuyết nói xong, đi từ bên cạnh trong sự bảo vệ của Ma Tướng.
"Ha ha...... Ha ha ha......" Thấy nàng cử động, Tích Phong đột nhiên cười: "Tuyết Nhi, ta biết nàng sẽ không quên ta, nếu thật sự nàng không biết ta là ai, phải là trực tiếp phái người đuổi ta đi, mà không phải từ bên cạnh ta đi vòng qua."
Diệp Tuyết dừng bước lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Mà Tích Phong sững sờ đứng yên ở tại chỗ, không có ngăn cản nàng rời đi, cũng không có theo sau......
Thấy nàng bình an, mình nên tự sát tạ tội, mình làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, thật sự là không có mặt ở sống trên cõi đời này.
Nhưng......
Ngu cát không trừ, Cửu Dao không giết, thù lớn chưa trả, sao mình có thể chết trước hai người họ!
Để cho mình thu thập này hai nữ nhân ác độc đi, mang theo họ cùng nhau xuống Địa ngục đi, tránh họ trở lại gieo họa cho Tuyết Nhi của mình, cũng coi như là vì nàng làm một chút chuyện!
......
Rừng sâu núi thẳm, một thạch động cũ nát ẩm ướt.
Nguyệt Tiểu Điệp cùng Hoa Niện núp ở bên trong, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Cho đến khi bên ngoài không còn một chút tiếng động nào, mới dám thả lỏng gân cốt một chút.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ nói nàng đi chưa?"
"Nghe âm thanh, chắc là đi thôi!" Nguyệt Tiểu Điệp nhỏ giọng phán đoán: "Nếu không ngươi ra ngoài xem thử một chút."
"Đệ không đi không đi, Thất Thải Phượng Hoàng lợi hại như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc một chân, là có thể khiến cho cái mạng nhỏ này của đệ đi đời nhà ma rồi. Bằng không tỷ tỷ đi xem một chút đi, dù sao trước đây bọn nó nghe lời tỷ như vậy mà!"
"Còn lâu mới đi." Nguyệt Tiểu Điệp vội vàng khoát tay: "Chúng ta ở đây chờ thêm một lát."
Chưa dứt lời, vừa nói thật đúng là giận. Mặc dù lúc mình trông coi bọn nó, thỉnh thoảng khi tức giận sẽ trừng phạt bọn nó, thế nhưng cũng không phải do bọn chúng cứng đầu cứng cổ sao? Chỉ cần bọn nó nghe lời, ăn uống, mình bạc đãi bọn nó lúc nào. Lần này thì tốt rồi, chủ nhân ban đầu trở lại tìm nơi nương tựa thì không nói, còn mang theo Chiến thần Bích Lạc gì đó tìm đến mình tính sổ, cũng quá vong ân phụ nghĩa đi!
Hơn nữa bởi vì tu vi của Bích Lạc cao hơn nhiều so với mình, nàng trở lại, mấy cái biện pháp kia để đối phó Thất Thải Phượng Hoàng tất cả đều trở thành phế thải, ai, sớm biết sẽ có một ngày như thế, ban đầu nên đem hai con Phượng Hoàng này lột sạch lông vũ, một con hầm một con kho tàu ăn, cũng đỡ phải biến thành tình hình khó khăn như vậy.
Nheo mắt lại nhìn nước mưa trên thạch bích nhỏ giọt xuống, trong lòng thật là buồn bực: "Trốn được mùng một tránh không tránh được hôm rằm, gặp gỡ kình địch như thế, Tiểu Bất Điểm, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì?"
"Mỹ nhân tỷ tỷ, để tin tưởng thực lực của tỷ! Đệ xem trọng tỷ!"
"...... Ngươi biết ta hiện tại muốn làm cái gì nhất sao?"
"Ăn cơm?"
"Giết chết ngươi rồi ăn!!!" Ăn cơm ăn cơm, cả ngày lẫn đêm chỉ có biết ăn thôi, thế nào ngươi còn chưa chết!