Bạch Hổ nói xong, tìm một tảng đá ở gần đó, ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xuống, ai cũng không nói thêm gì nữa.
Tất cả rồi sẽ tốt?
Có lẽ vậy!
Rất nhiều chuyện chính là như thế, khi trải qua những việc đó cảm thấy như một nấc thang lớn, có thể vĩnh viễn cũng không vượt qua được. Nhưng chờ rất lâu về sau, khi quay đầu lại nhìn một chút, chẳng qua cũng chỉ như thế!
Tai nạn, bình thường đều được phóng đại trong lòng người bị thương.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi hai người Huyền Vũ và Chu Tước ở bên trong ra ngoài, mới phá vỡ không khí này.
"Các ngươi nói, như vậy có thể thụ thai thành công không?"
Chuyện sinh con, không phải là có thể thay đổi theo suy nghĩ của mọi người được.
"Cái này khó có thể nói." Chu Tước thở dài một tiếng.
Nhớ ngày đó Tích Phong sống chung với Cửu Dao ba vạn năm, ngay cả một cái rắm cũng không có sinh ra.
"Vậy làm sao bây giờ đây? Ngộ nhỡ không thành công được, thì làm sao có thể ăn nói với chủ nhân!"
"Sinh không được cũng phải sinh, tiếp tục tìm nữ nhân, cho đến thành công mới thôi!" Cảm xúc của Thanh long đã ổn định lại, chăm chú nhìn vào nhà cỏ có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Chu Tước, đợi lát nữa ngươi đi tìm chút dược liệu bồi bổ thân thể, nữ nhân này không được thì có thể tìm thêm, nhưng Hỏa Diễm ở bên trong phải sống, ngàn vạn lần không thể để hắn bởi vì hao tổn thể lực quá độ mà chết!"
"Được, ta sẽ đi." Chu Tước lĩnh mệnh, hóa thành một đạo ánh sáng đỏ, bay lên trời.
Huyền Vũ và Bạch Hổ lưng tựa ngồi, cho đến khi không thấy bóng dáng của Chu Tước trên trời nữa, mới trầm lặng nói: "Cũng không biết bên phía chủ nhân sao rồi." Linh Miêu và linh hồ, thiếu một thứ cũng không được!
Cần Phong Hệ Linh Miêu, có thể dùng loại biện pháp xấu xa này, nhưng linh hồ...... Nên như thế nào đây?
......
Mấy ngày nay, thời gian của Diệp Tuyết vẫn trôi qua hỗn hỗn độn độn như cũ.
Cả ngày giống như Cô Hồn Dã Quỷ, đi lung tung khắp nơi.
May mắn là nàng đã thu lại khí lạnh trên người, nếu không, cho dù con dân Ma giới đã quen với cuộc sống giá rét cũng không chịu nổi!
Mà thánh mỹ nam giống như cái bóng luôn đi theo phía sau nàng, trong vòng ba bước, như hình với bóng.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng trả lời mấy vấn đề của nàng, hoặc là nhắc nhở nàng nên ăn cơm, nên nghỉ ngơi, nên đi ngủ rồi, ngoài ra sẽ không nhiều lời thêm.
Yên lặng, là thuộc hạ tốt.
Nửa phía sau, chính là Tích Phong.
Ngoài trăm thuớc, cứ như vậy ở xa nhìn nàng. Nàng đi, hắn cũng yên lặng đi theo; nàng ngừng, hắn lại thê lương nhìn nàng.
Chỉ cần có thể ở xa nhìn nàng, yên lặng bảo vệ nàng, vậy là đủ!
......
Ngày hôm đó, Diệp Tuyết cũng giống như mọi ngày, đi đi đi lại không có mục đích, trên mặt tuyết lưu lại những dấu chân nông nông sâu sâu của nàng.
Gió rét thổi tới, thổi bay những bông tuyết rơi trên người nàng, nhưng mà ngay sau đó, quanh người nàng xuất hiện một ít bông tuyết mềm mịn tinh khiết, vòng quanh nàng bồng bềnh đong đưa ~~
Nơi xa truyền tới tiếng vang, sau đó có một chiếc xe do Độc Giác Thú kéo chạy tới phía này.
Xe dừng lại ở bên cạnh, Cửu Chỉ xuống xe: "Nương nương."
Diệp Tuyết không có đáp lại, mà nhìn chiếc xe này thất thần.
Hôm đó chính nàng ngồi xe này tăng tốc ra ngoài du ngoạnvới Lạc Băng, sau đó lúc nghỉ ngơi thì mang bánh ngọt ra ăn rồi thấy cây sáo ngọc đó, từ đó mới xảy ra chuyện về sau.
Hiện tại xe vẫn còn, Lạc Băng...... Đã không có ở đây......
Cảnh còn người mất!
Không nhịn được đưa tay đi vuốt ve sừng Độc Giác Thú, con thú con kia lại có thể đưa đầu lưỡi nóng ấm ra liếm tay nàng, đôi mắt xinh đẹp thật to đặc biệt có hồn, giống như có thể nói......
"Nương nương......" Cửu Chỉ cất cao giọng, lại hô một tiếng.
Diệp Tuyết từ từ thu hồi tay của mình, nhìn về phía hắn: "Chuyện gì?"
"Thuộc hạ có chuyện cần thương lượng với nương nương, không biết người có thể lên xe nói được không."
"Ừ." Diệp Tuyết đồng ý, thánh mỹ nam ở bên cạnh lập tức đi lên muốn đỡ nàng lên xe, nhưng đã bị Tích Phong vượt lên trước một bước: "Để ta làm."
"Chủ nhân......" Thánh Kỳ Lân chỉ nghe lệnh một người, cho nên chỉ có chủ nhân phân phó, hắn mới có thể lui ra.
"Không có việc gì, ngươi trước đi."
"Vâng"
Hai người lên xe, xe đi trên mặt tuyết như giẫm trên đất bằng.
Diệp Tuyết mất hồn nhìn cảnh tuyết bên ngoài, mà Cửu Chỉ cũng không vội nói chuyện, chỉ chăm chú quan sát nét mặt biến hóa của nàng.
Cái này thật ra cũng là một phần của kế hoạch.
Tất cả người Ma giới, đều hy vọng Ma Quân có thể sống lại.
Dĩ nhiên, hắn biết nàng cũng hy vọng Ma Quân có thể sống lại.
Nhưng mà......
Ngày Ma Quân sống lại, cũng chính là lúc đại nạn của nàng.
Ma Quân vì nàng từ bỏ tánh mạng của mình, nàng cũng có thể hy sinh chính mình vì Ma Quân đúng không?
Cho nên......
Vì sợ nàng đổi ý, Cửu Chỉ có cảm giác mình cần phải tới đây hỏi nàng một chút.
Đã mấy ngày trôi qua, chuyện linh hồ nàng vẫn chậm chạp không có hành động gì, thậm chí ngay cả nói cũng không nói một chút.
Không làm, là vì nàng bị Tích Phong làm tổn thương, đối với hắn đã tuyệt vọng, nhưng nàng không thể vì Ma Quân mà chịu thiệt một chút sao?
Lui một bước nói, cũng không phải là nàng chưa bao giờ phát sinh quan hệ với Tích Phong, thêm một lần nữa thì có sao?!
"Nương nương." Nhìn thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, tình cảm nhớ nhung của nàng đối với Ma Quân đã bị khơi lên, Cửu Chỉ từ từ mở miệng: "Gần đây Cửu Chỉ đã bí mật quan sát thân thể nương nương, mấy ngày gần đây, là thời kỳ mang thai tốt nhất của nương nương."
Diệp Tuyết dần dần nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt không có biểu tình nhìn hắn chằm chằm.
Trong lúc nhất thời Cửu Chỉ cũng không phân biệt được phản ứng của người là tức giân hay không.
Cũng mặc kệ nàng tức giận hay không, đã mở miệng, sẽ phải nói hết chuyện này.
Đến lúc đó cho dù người ban cho mình tội chết, mình cũng nhận: "Nương nương, thần biết rõ làm như vậy sẽ làm khó người, nhưng đây không phải là không còn biện pháp gì sao?! Vốn còn có Cửu Dao, nhưng mấy ngày trước nàng đã chết rồi. Bây giờ người có thể cứu Ma Quân cũng chỉ có người, Cửu Chỉ hi vọng người vì một tấm chân tình của Ma Quân, mà cứu người."
Diệp Tuyết vẫn không nói gì.
Ở trong mắt bọn họ, mình chỉ là dư thừa thôi.
Nếu không phải Lạc Băng ra lệnh, bọn họ có thể đã chặt mình làm trăm mảnh, để giải đi mối hận trong lòng!
Nhưng mà như vậy cũng đúng, cái chết của Lạc Băng, cũng do một tay mình tạo nên, bọn họ có thể không hận mình sao?
Thu hồi tầm mắt, đột nhiên khí thế quanh người tăng lên, trực tiếp phá tan chiếc xe......
Độc Giác Thú bị dọa sợ nâng lên vó trước phát ra tiếng hý đầy hoảng sợ.
Mà nàng vẫn bay lên, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu......
Cửu Chỉ dốc bao công sức mới trấn an được Độc Giác Thú, nhìn trời xanh vắng lặng, không nhịn mà thở dài một tiếng.
Lấy pháp lực hiện tại của nàng, chỉ cần nàng không đồng ý, ai cũng không thể ép buộc nàng làm bất cứ chuyện gì!
Lời nên nói đã nói, hiện tại việc duy nhất có thể làm cũng chỉ là chờ đợi, chờ đợi người cam tâm tình nguyện!
......
Diệp Tuyết từ trên trời bay xuống, trở lại ở tẩm cung.
Thánh Kỳ Lân vội vàng nghênh đón, đi đến bên cạnh nàng: "Chủ nhân."
Thấy sự mê man trong mắt nàng, trong lòng có hàng vạn nghi ngờ và lo lắng, tuy nhiên cũng chỉ có thể chôn dấu trong lòng.
"Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
"Giường đã trải tốt." Đi theo chủ nhân đến phòng cửa, Thánh Kỳ Lân không đi vào nữa, mà là cung kính canh giữ ở cửa. Dù sao nam nữ khác biệt, cho dù là Thần Thú bảo vệ chủ nhân, cũng có cấm kị.
Nhưng mà lần này, Diệp Tuyết lại không tính giữ hắn ở cửa ra vào.
Biết hắn dừng lại, quay đầu lại nhẹ giọng phân phó hắn đi vào.
Mệnh lệnh của chủ nhân, hắn không thể nào kháng cự, cho nên ngoan ngoãn đi theo.
Diệp Tuyết đứng lại trước giường, đưa lưng về phía cửa.
Thánh mỹ nam yên lặng đứng ở phía sau nàng.
Hắn không biết chủ nhân gọi mình vào để làm gì, cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi chủ nhân phân phó.
"Giúp ta cởi áo ra." Trong lúc bất chợt Diệp Tuyết mở miệng, âm thanh rất nhẹ, nhưng cũng có thể nghe rõ.
"Vâng" hắn lập tức chạy đến trước mặt chủ nhân, nhẹ nhàng giúp nàng cởi áo khoác ra, cẩn thận để xuống trên giường.
Mặc dù là lần đầu tiên giúp chủ nhân cởi áo, thân là thần thú, mặc kệ chủ nhân phân phó làm cái gì, ngay lần đầu tiên làm cũng phải thật xinh đẹp.
Bên trong mặc dù còn có một cái sa y, nhưng đã nhìn thấy cái yếm trắng như tuyết như ẩn như hiện.
Diệp Tuyết không có ý muốn hắn ngừng tay, chậm rãi mở miệng: "Tiếp tục."
"Vâng" Thánh Kỳ Lân lĩnh mệnh, hai ba lần đã cởi sa y xuống.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cúi đầu thật thấp, không có bất kỳ khinh nhờn gì.
Bây giờ trên người của Diệp Tuyết chỉ còn lại một cái cái yếm và quần, nàng cũng không tiếp tục để hắn giúp mình cởi ra nữa, mà từ từ nằm xuống giường.
Hít một hơi thật sâu, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì: "Tới đây, ta muốn ngươi, phục vụ ta."
"Chủ nhân......"
Hôm nay chủ nhân rất kỳ lạ, tất cả mệnh lệnh đều không giống ngày xưa, Thánh Kỳ Lân hơi do dự.
Mệnh lệnh của chủ nhân chính tất cả của thần thú, cho dù chủ nhân nói gì, đều sẽ làm, thực hiện mà không cho phép phản đối.
Nhưng mà...... Như vậy thật sự rất kỳ lạ?
"Là ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta sao?" Giọng nói băng hàn lạnh thấu xương của Diệp Tuyết vang lên.
Không biết có phải là do biến ảo hay không, mà lời nói của nàng không nghe ra một chút tình cảm nào.
"Chủ nhân, không phải như thế......"
"Vậy thì tới đây."
"Vâng" thánh mỹ nam rón rén bò lên giường, ngồi bên cạnh nàng sau không nhúc nhích.
"Là muốn ta ra tay sao? Hay là nói không, cần ta phải dạy sao?" Lời nói của Diệp Tuyết có chút cố ý gây sự.
Nhưng về phần tại sao phải làm như vậy, ngay cả chính nàng cũng không rõ.
Có lẽ......
Là vì muốn thử một làm làm chuyện đó với người mình không yêu sẽ có cảm giác gì!
Cũng có lẽ......
Chỉ là vì phóng túng mình, đơn thuần phóng túng!
Cuộc sống không như ý, muốn tìm một chút gia vị khác để điều tiết. Như vậy, có thể trong thời gian ngắn sẽ không suy nghĩ đến những chuyện phiền lòng!
"Thật xin lỗi chủ nhân, thuộc hạ nhất định sẽ cố hết sức." Hắn quyết sẽ không để cho chủ nhân tức giận, càng sẽ không để cho chủ nhân nổi giận.
Dùng linh lực cởi bỏ đi y phục của mình, cũng lộ ra thân thể cường tráng tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, trên da thịt màu lúa mì không có một vết sẹo nào, nhìn qua vô cùng trơn nhẵn.
Cúi người, hôn nàng từng chút, bắt đầu từ trên trán, đến mắt, đến lỗ mũi, tránh khỏi môi của nàng, đến nàng xương quai xanh......
Cho dù là mệnh lệnh của chủ nhân, cho dù là làm chuyện này, nhưng một thuộc hạ tốt phải biết rõ nơi nào có thể đụng, nơi nào không thể đụng.