Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 39: Cũng sẽ không quá lâu



Hỏa Vân Điện.

Lạc Hà cùng Lưu Vân canh giữ cửa, bên trong phòng khách, Hỏa Linh cùng Hỏa Diễm ngồi đối mặt nhau.

"Ca ca, Lôi Ngao đó không biết phân biệt, không bằng hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp thu thập hắn, cũng tránh làm hỏng đại sự của chúng ta." Sau khi biết ca ca ám sát Diệp Tuyết không thành công, cả sáng này Hỏa Linh đều ở đây tức giận, con ngươi lửa đỏ như nhuộm một màu máu tươi, đẹp đẽ đến muốn phun ra lửa!

Hỏa Diễm nghe được ý cực kỳ phẫn nộ trong lời nói của muội muội, khóe miệng nhướn lên, một độ cong vô cùng giảo hoạt: "Muội muội yên tâm, ca ca ta tự có an bài. Mặc kệ là Diệp Tuyết hay là Lôi Ngao, cũng sẽ sống không quá lâu!”

"Nói được là làm được?" Hỏa Linh giơ cái ly bạch ngọc lên, tâm tình tốt rất nhiều.

"Ca có bao giờ từng nuốt lời?" Cái ly nhẹ nhàng va chạm, hai người uống một hơi cạn sạch.

Hỏa Diễm sờ sờ lên cằm, lau đi rượu tràn ra nơi khóe miệng, sau đó nghiêm mặt nói: "Hiện tại Vương Hậu mất tích, ngươi ở trước mặt Yêu Vương phải càng thêm cố gắng mới đúng, đến lúc đoạt vương vị hắn, mới có thể phát huy nhiều tác dụng, biết không?"

"Muội muội xin tuân theo dạy bảo."

......

Ỷ Phượng Các.

Diệp Tuyết dùng qua bữa trưa, chán đến chết ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời xanh thẳm, ánh mặt trời nhu hòa, là một ngày tốt để ra ngoài du ngoạn. Hơn nữa đã ở trong nhà buồn bực hai ngày, nàng cần gấp đi ra ngoài hóng mát một chút. Nhưng lại sợ vừa đi ra ngoài lại lỡ chọc phải người không nên dây vào, cho nên chỉ có thể ngốc ngốc ngồi đó.

Chợt nghe được bên ngoài thị vệ báo: Đại Vương giá lâm ~

Nàng vội vã thu soạn, mới vừa đứng dậy, Tích Phong đã vào trong phòng.

"Nghỉ ngơi lâu như vậy, thân thể ái phi còn chưa khôi phục?" Thấy nàng mặt mũi tiều tụy, ánh mắt không ánh sáng, hắn nhịn không được mở miệng hỏi.

"......" Nghe được trong lời của hắn có ý quan tâm, mặc dù phần quan tâm này rất nhỏ, nhưng cũng khiến cho nàng trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn rõ ràng hận nàng như thế, chán ghét nàng như thế, làm sao sẽ quan tâm nàng?

Chuyện này...... chắc là ảo giác thôi.

"Làm sao vậy?" Nhìn ra sự phức tạp trong mắt nàng, Tích Phong không nhịn được quan sát y phục của mình một lần, giống như nhìn xem có gì không đúng.

"Không có...... Không có gì." Diệp Tuyết không được tự nhiên thu hồi ánh mắt, cúi đầu, lắc lư làn váy của mình.

"Oh." Tích Phong đáp nhẹ một tiếng, sau đó nhớ tới mục đích của mình tới đây, liền bước nhanh đi tới bên cạnh nàng, kéo tay của nàng liền đi về phía ngoài cửa.

"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Nàng không hề nghĩ ngợi, phản ứng đầu tiên chính là tránh thoát trói buộc của hắn. Tiếc rằng khí lực hiện tại của đối phương quá lớn, nàng giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng.

"Đừng hỏi, đợi chút sẽ biết."

"......" Diệp Tuyết thức thời im miệng. Nàng sớm đã học được nghe lời, chuyện lấy trứng chọi với đá, nhất định sẽ thua thiệt, một mình nàng làm sao qua được. Chỉ là vừa tới cửa, lòng bàn chân liền đột nhiên giống như ở trên không, khiến nàng nhịn không được lên tiếng kinh hô: "A......" Âm thanh vừa ra ngoài, đôi tay liền như dây leo, quấn lấy hông của hắn.

"......" Trán của hắn xuất hiện ba vạch đen. Ngự phong mà thôi, phản ứng của nàng có phải có phần hơi quá rồi hay không: "Ta thật sự hoài nghi, ngươi có phải hay không sinh ra trong thế giới này đấy!"

Hồ yêu 400 năm, cư nhiên một chút xíu pháp thuật cũng không hiểu, Tích Phong lần nữa cảm thán: nàng có thể còn sống sót, quả thật chính là kỳ tích trong số kỳ tích! Nàng vô năng như vậy, cũng là một loại cảnh giới.

"!!!" Diệp Tuyết nhắm chặt mắt, trong lòng hồi hộp: Yêu Vương này thật thông minh, nàng thật sự không phải là người của thế giới này!

Chỉ là...... Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết, chuyện phiền toái, càng ít càng tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.