Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 42: Ngu Mỹ Nhân bên hồ



Lời nói vừa dứt, nước xoáy bỗng dừng lại, mặt hồ ngay sau một khắc bình lặng như mặt gương, ngay cả sóng gợn cũng cực ít thấy.

Chỉ là chốc lát sau, một cột nước phá tan bình lặng, phóng lên trên trời. Trên cột nước, lại có một nữ tử, thân người đuôi cá, tóc lam mắt biếc, trên người là vảy màu xanh dương nhạt phiếm ánh huỳnh quang, từ ngực đến đuôi, màu sắc từ từ đậm hơn.

Mỹ Nhân Ngư sao?

Diệp Tuyết ở trong lòng lẩm nhẩm.

Truyền thuyết Mỹ Nhân Ngư có thể sử dụng tiếng hát đầu độc thủy thủ tàu thuyền, khiến bọn họ bị lạc trên mặt biển mịt mờ, nhưng bây giờ xem ra, những thủy thủ kia bị lạc phương hướng, là bởi vì bị khuôn mặt đẹp đến hút hồn của Mỹ Nhân Ngư, không muốn về nhà thôi.

"Vừa vặn đi qua." Trên cột nước, Ngu Cát khẽ gật đầu, coi như là hành lễ với Yêu Vương, âm thanh tốt đẹp như tiếng trời. Tầm mắt rũ xuống, rơi vào trên người Diệp Tuyết: "Nàng chính là Tuyết phi Đại Vương mới vừa nạp sao?"

"Chính thế." Tích Phong gật đầu.

"Rất đẹp." Ngu Cát lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu là chết rồi, sẽ dơ bẩn hồ nước này."

Diệp Tuyết trong lúc bất chợt hiểu ra, thì ra đối phương cứu nàng, cũng không phải vì giúp nàng, mà là sợ nàng làm dơ hồ nước này!

"Ngu Mỹ Nhân nói rất đúng, là Bổn vương sơ sót."

"Đại Vương cùng Tuyết phi tiếp tục, nô tì còn có việc, xin được cáo lui trước."

"Tốt."

Thấy hắn đồng ý, Ngu Cơ lần nữa khẽ gật đầu.

Phía dưới cột nước như thác nước ào ra, mang theo những bọt khí bảy màu kia, đập ra một cái hố lớn trên mặt hồ. Sau một trận sóng, mặt nước khôi phục lại bình lặng, duy chỉ còn dư lại bọt khí bao lấy Diệp Tuyết lẳng lặng lơ lửng.

Diệp Tuyết hết sức lơ sợ nhìn Yêu Vương có chút mất hồn, hắn khó đoán như vậy, nàng căn bản cũng đoán không ra hắn sau một khắc sẽ làm ra chuyện gì. Chỉ là có một chút nàng nhìn ra, Ngu Mỹ Nhân này không đơn giản, rõ ràng nàng là phi hắn là vương, nhưng thái độ nàng đối với Yêu Vương...... Hình như rất lạnh nhạt.

Tình huống như thế, sau khi nàng gặp phải hắn, lần đầu tiên đụng phải.

Bấ quá nàng lo lắng hình như là dư thừa, sau khi thấy Ngu Mỹ Nhân, Yêu Vương gương mặt tâm sự nặng nề, nơi nào còn có ý định trở lại chỉnh nàng. Sau khi lấy nàng từ trong bọt nước ra ngoài, liền đem nàng nhét vào bên hồ, mình ngự phong đi mất.

"......" Nhìn điểm đen phía xa từ từ biến mất, mỗ Tuyết vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nơi này không biết là nơi nào, nàng nên trở về như thế nào đây.

Nàng đã biết nơi này là Yêu Giới, nói cách khác, bây giờ nhìn lại tất cả bình yên, nhưng rất có thể sau một khắc liền từ bên cạnh nhảy ra một con dã thú, một ngụm nuốt nàng.

Ngắm nhìn bốn phía nửa ngày, nàng sửng sốt chưa xác định được nên đi phương hướng nào.

"Yêu Vương khốn kiếp, chỉnh người cũng không ai như ngươi!!" Không thể nhịn được nữa, Diệp Tuyết ngửa đầu mắng to. Dĩ nhiên chủ yếu nhất phải là..... Yêu Vương không nghe được.

"Tuyết phi dường như ý kiến rất lớn đối với Đại Vương?" Từ sau lưng truyền đến âm thanh tự nhiên.

Diệp Tuyết vội vàng quay đầu lại, quả thật là Ngu Mỹ Nhân đó: "Ngu...... Ngu Cát nương nương......" Nàng không phải đi rồi sao? Thế nào vẫn còn ở đây? Chủ yếu nhất là.....

Diệp Tuyết đem tầm mắt dừng lại ở đôi chân ngọc thon dài của nàng......

Mới vừa rồi nơi đó, rõ ràng là đuôi cá......

"Làm sao ngươi còn không trở về?" Ngu Cát bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của nàng, nhàn nhạt mở miệng.

"Cái này......" Diệp Tuyết thở dài một tiếng, đầy bất đắc dĩ từ trên mặt bò dậy: "Ta không biết trở về thế nào......"

"Ngự phong thẳng về hướng đông, rất nhanh liền đến. Nhanh lên đi, trễ nữa, thủy quái sẽ xuất hiện, ta không muốn máu của ngươi dơ bẩn mảnh đất này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.