Thời điểm Tích Phong thấy Ma Quân phái người đưa máu Bạch Hổ tới, trong lòng cảm thấy có điều không đúng không cảm thấy vui vẻ, mà là ê ẩm không thoải mái vô cùng.
Mình đoán không sai, quan hệ của Diệp Tuyết cùng Ma Quân quả nhiên không tầm thường, nhanh như vậy đã có thể khiến Ma Quân chủ động đưa máu Bạch Hổ tới.
Hai người bọn họ..... hẳn là phải biết nhau thật lâu rồi......
Đại Vương, máu này có vấn đề sao? Hoa Cơ đang hầu hạ ở bên cạnh hỏi, sau khi máu Bạch Hổ đưa tới, sắc mặt của hắn liền không vui, trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ.
Ngay cả Yêu Vương tự mình đi cũng không làm được gì, Tuyết Nhi thật sự có thể thuyết phục Ma Quân sao?
Máu không có vấn đề Tích Phong để máu bạch hổ lên trên bàn, phất tay áo bỏ đi:"Ngươi cất nó cho tốt."
"Đại Vương muốn đi đâu?"
"Không nên hỏi thì đừng hỏi"
"Nô tì biết tội!"
......
Gió nhẹ nhàng thổi, mặt hồ Liên Y gợn sóng lăn tăn.
Tích phong đứng ở bên hồ, cầm thanh đao màu đen là bỏ đi nhé rạch ra một vết thương trên lòng bàn tay, máu đỏ tươi lập tức trào ra, một giọt lại một giọt nhỏ lên trên mặt hồ.
Sau đó, gió nổi lên cuồn cuộn, mặt hồ vắng lặng xuất hiện một cái lốc xoáy rất to, một cột nước dâng lên ở giữa lốc xoáy, hiện ra một bóng dáng màu xanh nhạt.
“Ngươi tìm ta sao?” Ngu cát đong đưa đuôi cá, ngồi ở phía trên cột nước thật cao mở miệng hỏi. Mặc dù trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng âm thanh vẫn vô cùng dễ nghe cứ như âm thanh của trời vậy. dđlqđ
“Ta muốn ngươi đi một chuyến đến Ma Giới, tìm Diệp Tuyết, nói cho nàng biết.....” Tích Phong nhàn nhạt nói hết nhiệm vụ cho nàng.
Vẻ mặt Ngu cơ từ đầu tới cuối không thay đổi, chờ hắn phân phó xong, chỉ nhàn nhạt đáp nhẹ một tiếng: “Biết”
“Chú ý đừng để cho người của Ma giới phát hiện.”
“Đây không phải là nguyên nhân mà ngươi phái ta đi sao?”Ma có mùi khác với yêu cho nên dù yêu có giả dạng thành ma lẫn vào Ma giới, cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện. Nhưng bởi vì thân phận nàng đặc biệt, nàng không phải là yêu không phải là ma cũng không phải là thần, tới nơi nào cũng sẽ không bị cho là ngoại tộc.
Ngu Cơ nói xong, đuôi cá cong lại, nhảy vào trong hồ. Lập tức hồ nước như bị mất đi lực chống đỡ, đổ ập xuống, ngay cả một gợn sóng cũng không…
......
Mang theo Thánh Kỳ Lân, tung hoàng cả bầu trời Ma giới, Diệp Tuyết cảm thấy đời này đã đủ thỏa mãn.
Mặc có chút tiếc nuối vì không thể quay về hiện đại, cuộc sống vẫn luôn không hoàn hảo không phải sao?
Chơi mệt rồi, một người một thú liền nằm song song ở trên mặt tuyết nghỉ ngơi.
“Tiểu Thánh thánh, Lạc Băng nói ngươi thần thánh như vậy, rốt cuộc là có thật không? Nếu không chúng ta tới thử một chút? Nghe nói ngươi biết biến thân, chỉ cần ngươi muốn thay đổi, không có cái gì biến không được. Vậy ngươi biến thành Pikachu cho ta nhìn một chút đi!”
"......" Thánh Kỳ Lân đứng ở bên cạnh, ánh mắt mờ mịt.
"Làm sao, ngươi không biến hình à?" Mỗ Tuyết mong đợi nhìn nó.
"......" Đối phương vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Làm sao vậy?" Tuyết không rõ chuyện như thế nào, sờ sờ đầu nó: "Xem ngươi cúi đầu ủ rũ, là bị bệnh sao? Không phải mới vừa còn tốt lắm sao? Được rồi được rồi, không muốn cũng không sao, ta không miễn cưỡng ngươi."
"!" Đầu thánh kì lân rũ xuống tới tận đất. Nó buồn bực, siêu cấp siêu cấp buồn bực! Đã biết là sau khi chuyển thế, tính tình chủ nhân nhất định sẽ thay đổi, nhưng khác biệt kiểu này cũng quá lớn đi? Nếu là chủ nhân năm đó, thì khẳng địng sẽ không làm cái loại chuyện nhàm chán này!
"Xem ra là ngã bệnh thật." Diệp Tuyết thương yêu nhìn nó: "Nếu như vậy, chúng ta đi trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt."
......
"......" Ngu cát trốn ở phía dưới băng tuyết nghe được tất cả một cách rõ ràng
Ông nói gà bà nói vịt, quả nhiên là làm cho người ta dở khóc dở cười: "Tuyết phi, dừng bước."
Nghe được có người sau lưng gọi mình, Diệp Tuyết vội vàng dừng bước, xoay người thấy rõ ràng: "Ngu Cơ nương nương, làm sao ngươi ở đây? Tiểu Thánh thánh, đừng lộ ra biểu tình dữ dội như vậy, đây là người bên mình."
"Là ta đặc biệt tới tìm ngươi." Trong đống tuyết tan ra một cái hố to, bên trong đầy nước, đuôi ngu cơ ở dưới nước, lộ ra nửa người trên.
"Tìm ta?"
"Tuyết nhi, có tâm sự gì à?" Lạc Băng mới từ bên ngoài trở về là đã thấy nàng ngồi bên cạnh bàn mặt ủ mày chau.
"Không......không có việc gì!" Diệp Tuyết vội vàng giấu đi biểu tình trên mặt, giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì. dđlqđ
"Ngươi chẳng giỏi nối dối tí nào." Cho dù biểu tình trên mặt đã bị giấu đi, nhưng ánh mắt mâu thuẫn kia vẫn bán đứng nàng.
"Ta........ thật sự không có gì, ngươi đừng nói bừa."
"Ngươi không tín nhiệm ta sao?" Lạc Băng tiến lên, đặt tay lên vai nàng, mặt đối mặt cùng nàng. Chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu, mặc kệ nàng muốn làm cái gì, hắn đều ủng hộ nàng vô điều kiện không phải sao?
"Ta không phải là không tín nhiệm ngươi, ta chỉ là....."Diệp Tuyết cuối đầu day day vạt áo của mình.
"Chỉ là cái gì?"
"Chính là Tiểu Thánh Thánh nhà ta chơi không vui chút nào, chẳng những đần, lại không nghe lời, ta nhìn nó liền chán nghét." Tiểu Thánh Thánh à, thực xin lỗi, tự mình chịu, ta cũng là bất đắc dĩ.
" Làm sao lại như vậy?" Lạc băng kinh ngạc. Nói Thánh Kỳ Lân vừa đần lại không nghe lời chủ nhân, trên đời này, ngoài nàng ra thì hẳn là sẽ không có người thứ hai đi?
"Dù sao ta chính là không thích."
"Có thể là do tách ra lâu quá, giữa các người còn chưa thích ứng kịp." Lạc Băng nghĩ, ba vạn năm, có thể phát sinh rất nhiều chuy ện, độ ăn ý của bọn họ vì vậy mà giảm xuống là không thể tránh được: Từ từ rồi sẽ tốt thôi." dđlqđ
"Không cần, ta không cần nó làm tọa kỵ của ta, ngươi lấy nó đi đi."
"Hồ đồ." Lạc Băng thực bất đắc dĩ với nàng. Đây cũng không phải là trẻ con chơi đồ chơi, tọa kỵ cùng chủ nhân có mối ràng buộc nhất định, nếu có một ngày chủ nhân vứt bỏ tọa kỵ, tọa kỵ sẽ buồn bực không vui. Một là buồn bực mà chết, còn nếu không biến thành tà thú, thì cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, nguy hại năm giới. Cho nên lời nói này, cũng không phải là có thể tùy tiện nói lung tung!
"Hừ."Diệp Tuyết giãy ra khỏi tay hắn, giận dỗi đứng bên cửa sổ.
"Tuyết nhi, nghe lời, tiếp xúc với nó nhiều hơn, ngươi sẽ thấy Thánh Kỳ Lân thật tốt."Lạc Băng nhẫn nại khuyên bảo.
"Ngươi chưa tiếp xúc cùng nó lần nào, làm thế nào mà biết nó tốt lắm? Nếu không như thê này, chúng ta trao đổi một chút, ngươi để Tiểu Bạch của ngươi cho ta sai khiến một vài ngày, mà ta liền giao tiểu Thánh cho ngươi tiếp xúc, nói không chừng tới lúc đó, cơn tức của ngươi còn lớn hơn so với ta."
"Không có khả năng."
"Xem đi xem đi, rõ ràng là ngươi lừa dối ta, ngưới khẳng định là đã biết Thánh Thánh nó tồi tệ cỡ nào. còn làm trò trước mặt ta nói là cái gì mà thánh thú thế gian hiếm thấy, ta thấy so với Bạch Hổ của ngươi quả thực là một trời một vực." Móng vuốt nhỏ của Diệp Tuyết nắm chặt, Bĩu môi bất mãn trừng hắn.
May mắn là giờ phút này Thánh kỳ lân không ở quanh đây, bằng không, xác định là tức giận đến mắt trợn trắng. dđlqđ
"Ý của ta không phải như vậy." Lạc Băng biết, là nàng cô ý xuyên tạc ý tứ của hắn. Nàng thông minh như vậy, thế nào lại không nghe ra câu "không có khả năng" của hắn là nói cơn tức kia không thể nào lớn hơn của nàng.
"Không cần nói sạo, ý của ngươi chính là như vậy." Diệp Tuyết chơi xấu. Nàng nói phải là phải, hắn có thể cãi sao?
"........" Lạc Băng bất đắc dĩ. Xem ra nếu không cho nàng tự mình thử một chút thì nàng sẽ không bỏ qua.
Để tay lên miệng, một tiếng huýt sáo to rõ vang lên. Chỉ chốc lát sau, Bạch Hổ gầm nhẹ chạy vào:"Tiểu Bạch, ngươi đi theo Tuyết nhi mấy ngày, mặc kệ nàng bảo ngươi làm cái gì, ngươi đều phải nghe theo nàng phân phó."
Bạch Hổ đong đưa cái đuôi, lập tức nghe lời đứng bên cạnh Diệp Tuyết.
"Hoan hô~~" Diệp Tuyết nhảy cẫng lên, hai tay hợp lại hình cái loa, hướng cửa sổ hô to:" Tiểu Thánh Thánh mau tới, Lạc Băng có việc tìm ngươi."
Một trận gió thổi qua, kim quang làm căn phòng chiếu sáng lên.
"Tiêu Thánh Thánh, Lạc Băng nói ngươi uy vũ dũng mãnh phi thường, hắn cực kì thích, hy vọng là ngươi có thể ở bên cạnh hắn vài ngày, cho nên mấy ngày này, ngươi cứ ở bên cạnh đợi hắn điều khiển nhé."
"A ô." Cái mũi Thánh Kỳ Lân phun khí, miễn cưỡng đi đến bên người Lạc Băng. Mới cùng chủ nhân gặp nhau, nó thật sự không muốn nhanh như vậy là đã tách ra!
" ha ha tốt lắm, bây giờ mọi người làm quen làm quen bạn đồng hành mới đi." Trên Mặt Diệp Tuyết tươi cười cực kì thỏa mãn, thở hổn hển leo lên lưng Bạch Hổ, thét to một tiếng "Xuất phát", Bạch Hổ liền chở nàng bay khỏi cung điện.
"Chúng ta cũng đi đi?" Lạc Băng sờ sờ đầu Thánh Kỳ Lân:" Nhưng mà hình như ngươi cũng không hăng hái lắm."
Vậy mà có người lại ghét bỏ thánh thú, nói ra cũng không co người tin. Nó thông linh như vậy khẳng định cũng cảm thấy gì đó.
Thánh Kỳ Lân cụp lỗ tai, phờ phạc rã rượi nằm trên mặt đất. Nó mới không muốn ra ngoài để xem chủ nhân mật với bạch hổ, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ!
"Vậy thì không đi. " Lạc Băng xoay người rời đi để giữ thanh tĩnh. Ai~, đầu năm nay, ngay cả tọa kỵ cũng học phát cáu rồi!
..........
Diệp Tuyết cưỡi Bạch Hổ bay trên trời, đến khi xác định phía sau không có ai theo đuổi theo, nàng mới thu hồi vẻ đắc ý trên mặt, lo lắng vuốt ve cổ Bạch Hổ....
Không phải nàng cố ý tính kế Lạc Băng, thật sự không phải. Nhưng vì cứu Ưng Vương, nàng không thể không làm như vậy!
Hôm nay Ngu Cát đến là để nói với nàng, muốn tìm ra hai con còn lại trong Tứ thần thú, thì Bạch Hổ với Hỏa Phượng phải cùng phối hợp, cho nên hy vọng nàng có thể nghĩ biện pháp mượn Bạch Hổ từ chỗ Ma Quân. Hơn nữa tốt nhất là đừng cho Ma Quân biết sự thật, bởi vì người nam nhân rộng lượng một lần, là sủng ái với nữ nhân này, không thể mỗi lần nàng nói gì đều nghe nấy được. Huống chi, người nàng giúp là kẻ địch của hắn! Lỡ như hắn không đồng ý, thì nếu muốn dùng biện pháp khác lấy Bạch Hổ từ tay hắn lần nữa, sẽ khó càng thêm khó hơn.
Diệp Tuyết cảm thấy lời nói của Ngu Cát cũng có đạo lý, vì thế tuồng diễn vừa rồi đã xảy ra.
Không phải chỉ cần phối hợp để tìm Thanh Long với Chu Tước thôi sao? Hẳn là không càn quá nhiều thời gian, nàng đi nhanh về nhanh là được.
" Tiểu Bạch, chúng ta đi yêu giới, ta muốn đi lấy đồ. Phải nghe lời, Ma Quân đã nói, mấy ngày này cái gì ngươi cũng phải nghe theo ta." dđlqđ
........
Lướt qua biên giới yêu ma, rất nhanh Bạch Hổ đã ở trên Ỷ Phượng Các.
"Tuyết phi rất lợi hại, làm bổn vương bội phục không thôi." Tích Phong đứng trên lưng hỏa phượng, mặt đối mặt với nàng trên không trung. Lạc Băng đối với nàng, rốt cuộc là có bao nhiêu dung túng?
"Nói đi, cần ta làm như thế nào? Ta sẽ kêu Bạch Hổ toàn lực phối hợp." Diệp Tuyết dùng ngữ điệu giải quyết việc chung nói. Nếu không phải vì Ưng Vương, nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này lần nữa.
"Vài ngày không gặp, ngươi không nhớ nhung bổn vương chút nào sao?" Bộ dạng xa lánh của nàng, làm hắn rất khó chịu. dđlqđ
"Rốt cuộc ngươi có muốn Bạch Hổ phối hợp hay không?" Tuy rằng bộ dáng hắn rất hoàn mỹ không thể soi mói, nhìn hắn cũng đặc biệt đẹp mắt, nhưng sao hắn không biết tự mình biết mình một chút chứ? Chẳng lẽ hắn không biết mình không muốn gặp hắn đến cỡ nào sao?