Khi Tử Tuyết tình lại thì trời đã sáng, phát hiện không thấy tiểu sư tử, nàng vội vàng mặc kiện quần áo cùng áo choàng.
“ Cô nương muốn đi đâu a ?” Cúc Tâm cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch đang bưng đồ rửa mặt cùng đồ dùng vào đến, thiếu chút nữa đụng phải Tử Tuyết đang qunhs quáng, bởi vì các nàng không được gọi nương nương nên thống nhất kêu Tử Tuyết là cô nương.
“ Hôm qua các ngươi có nhìn thấy một tiểu sư tử không?” Tử Tuyết vừa khoa tay múa chân vừa nói, “ màu đỏ, một tiểu sư tử rất đẹp…”
“ Không có a.” ba cái nha đàu nhìn nhau, ma cung làm sao có thể có tiểu sư tử ? bởi vì bản thể của Ma hoàng chính là sư tử, cho nên địa vị của sư tử ở ma giới đương nhiên là rất cao, nên không phải ở lại ma cung chịu sai xử, cho nên ở ma cung chỉ có sư tử mẹ chứ không có tiểu sư tử.
“ Không có ?” Tử Tuyết nhức đầu, tự trách mình ngủ qua say, tiểu tử kia vạn nhất bị lạc đường thì biết làm sao bây giờ ? nghĩ đến đây nàng vội vàng đi ra bên ngoài.
“ Cô nương, trước hết cần rửa mặt, chải đầu , lại ăn một chút thức ăn sáng đã…” Cúc Tâm vẻ mặt sốt ruột.
“ Trở về nói sau.” Tử Tuyết đang rất lo lắng a, một bên vừa chạy, vừa quay đầu khoát tay với các nha đầu, “ các ngươi cứ ăn trước.”
“ Các ngươi chuẩn bị, ta đi xem sao.” Cúc Tâm nói xong liền đi theo. Cô nương mà bị lạc đường thì không ổn.
Tử Tuyết cầm một cái bánh ngô, vừa đi vừa tìm khắp nơi, “ tiểu sư tử…”
Nhưng mà tìm đã lâu cũng không tìm được.
Đang lúc hết sức, liền nhìn thấy cánh cửa lớn phía trước xuát hiện một loạt thị vệ, mỗi người bên cạnh đều có một mãnh hổ hồng mao.
Ở ma cung tổng cộng có bốn chi hộ vệ quân, phân biệt là: Hồng hổ, Thang lang, Hắc ưng cùng bạch điêu. Mà hồng hổ quân chính là đội quân đứng đầu.
Tử Tuyết biết chính mình đang nhìn thấy hồng hổ quân, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Cảnh tượng đánh sâu vào thị giác làm cho trái tim nàng có chút không đỡ nổi.
Đang nghĩ tới, chỉ nghe thấy một tiếng kêu to, ngẩng đầu chỉ thấy một loạt đại bạch điêu bay qua, trên lưng mỗi đại điêu là một người đang ngồi. Xem ra đang là thời gian thay ca.
Tử Tuyết kinh ngạc một hồi mới hoàn hồn, nàng đang tìm sủng vật của mình nha.
Lại vòng vo vài nơi, Tử Tuyết đã không thể phân rõ được đông tây nam bắc.
“ Tiểu sư tử…” nàng cơ bản cũng k hông rõ chính mình đang ở chỗ nào, chỉ tiếp tục cúi đầu timg kiếm trong bụi hoa, bụi cỏ, “ đi ra đây đi….”
Cũng không biết bao lâu, nàng chỉ cảm thấy tahwst lưng của mình thật sự rất đau, muốn đứng dậy mà vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu sư tử.
“ Kì quái, nó có thể chạy đi đâu được ?” Tử Tuyết đấm đấm thắt lưng, sau đó cảm thấy nhức đầu, vừa đi vừa lầm bầm, “ rõ ràng đem qua ta còn ôm nó, tại sao bây giờ lại không thể tìm được ….”
Lúc này, trong bụng lại truyền tới tiếng vang cỗ lỗ cỗ lỗ.
“ Quên đi, không chừng chút nữa tiểu sư tử lại tự tìm đến mình thôi.” Lúc này àng mới phát hiện mặt trời đã lên cao, buổi sáng nàng còn chưa ăn gì nha, nàng vừa muốn quay đầu lại đã nghe một tiếng giống như có cái gì bị quăng xuống đất, vật đó bắn trên mặt đất một cái sau đó lăn ra chỗ khác.
Tử Tuyết thấy vật nhỏ trong suốt lăn xa, vội vàng sờ sờ lên đầu, hai đóa hao chau vẫn còn, khi sờ đến lỗ tai, thấy một bên không có vậy cái bị rớt kia chính là vòng tau rồi, nàng vội vàng đuổi theo, tay chưa kịp nhặt lại, trong nháy mắt hoa tai đã bị một đôi giày đen giẫm nát.