“Mạch Hàn…” Linh Nhi vừa nhìn thấy Phong Mạch Hà đã lập tức vọt qua.
“Linh Nhi.” Tư Lãng sắc mặt trầm xuống, kêu muội muội lại, “không thể vô lễ.” Tuy rằng Tây Vực ma giới cùng Ma vực song song tồn tại, nhưng bởi vì vấn đề thực lực mà vẫn là quan hệ phụ thuộc trên dưới. Ma giới luôn dùng thực lực để nói chuyện.
“Tham kiến Ma hoàng”. Linh Nhi vội vàng ngừng cước bộ, khom người thi lễ.
“Ma quân cùng công chúa khách khí”. Phong Mạch Hàn cười nhẹ, “Miễn lễ, ban thưởng tọa”
“Tạ bệ hạ”. Tư Lãng gật đầu.
“Cám ơn. Linh nhi mượng muội đã quan tâm”. Phong Mạch Hàn đi thẳng vào vấn đề, “chính là Ma hậu do phụ hoàng ta tuyển chọn đã vào cung, cho nên Linh Nhi muội muội muốn trú nhập phải có sự cho phép của nàng.”
“Việc này đương nhiên”. Tư Lãng gật đầu.
Miệng của Linh Nhi nổi lên, cũng không biết ai lại làm ra cái quy định như vậy, thật sự là phiền toái lại thêm chán ghét.
Tư Lãng mỉm cười liếc nhìn muội muội của mình, gái lớn khó giữ, chẳng qua, nếu người mà nàng để ý không phải là tên Phong Mạch Hàn kia thì hắng lại càng thêm cao hứng. Tên này phong lưu thành tính, hậu cung đã sớm muôn tía nghìn hồng, muội muội lại ngang ngạnh, thật sự là sẽ rất mệt đây…
Phong Mạch Hàn ngồi trên ghế, nhìn Linh Nhi cười ôn nhu. Hắn thật chờ mong hoàng hậu của mình sẽ ứng phó với trường hợp này như thế nào? Thực may mắn lại có quy định như vậy, chuyện của nữ nhân để cho nữ nhân giải quyết đi.
Rất nhanh, bên ngoài có người thông báo: “Nương nương đến!”
Mọi người đều mang ánh mắt hướng về phía đại môn.
Tử Tuyết thật buồn bực, khó lắm mới gặp được tiểu sủng vật lại bị lạc mất. Hoa tại trân châu cũng bị tên đáng ghét kia dẫm nát. Vừa trở về tẩm cung muốn ăn 1 bữa cơm lại bị Phong Mạch Hàn phái người truyền đến, không đến là không được. Đây là cái quy định gì chứ? Hắn muốn tìm nữ nhân thì có quan hệ gì tới nàng? Ma giới thật là con mẹ nó kỳ quái, chẳng lẽ muốn nàng là chính thê giúp lão công tuyển tiểu tam sao?
Nàng vội vàng rửa mặt, chải đầu một chút, sau đó đến Ma điện.
Khi ánh mắt của nàng nhìn đến hai người trong điện, mày không khỏi nhíu lại.
Tử Lãng cùng Linh Nhi cũng nhận ra Tử Tuyết, đều hơi sửng sốt. Sau đó Tư Lãng nở nụ cười mị hoặc, còn Linh Nhi lại cau mày.
“Hoàng hậu của ta, đến thật đúng lúc”. Biểu tình của vài người không tránh được ánh mắt của Phong Mạch Hàn, hắn đứng lên, kéo Tử Tuyết ngồi xuống bên mình, “giới thiệu một chút, vị này là Tây Vực Ma quân Tư Lãng, vị kia là muội muội của hắn Tư Linh Nhi công chúa”.
Tử Tuyết liếc mắt, tên này muốn làm gì? Muốn đại lão ba cùng đại lão bà PK sao? Nữ nhân của ngươi không phải là không thấy qua nha, suýt chút nữa đem nàng hù chết, lúc này lại muốn làm loạn gì nữa đây?
Trong lòng Tử Tuyết tức giận, trên mặt tự nhiên sẽ không có sắc khí hòa nhã, bĩu môi, nở nụ cười một chút, chẳng qua nụ cười này lại không thể đẹp mắt, “Thất kinh a…”. Sau đó, đến bên cạnh Tư Lãng duỗi tay ra, “trước tiên bồi thường hoa tai của ta.”
Chuyện gì? Tất cả mọi người sửng sốt. Tư Lãng lại buồn cười, lần đầu tiên có người đuổi theo mông mình đòi nợ (hic là nguyên tác của tác giả nha).
“Làm sao vậy? Muốn chối sao?” Tử Tuyết trừng mắt, “muội muội của mình còn có thể đưa cho người khác làm tiểu lãi bà, không phải hẳn là rất hào phóng sao?” Dáng vẻ của người này không tệ, một thân lam mao, nhưng muội muội của hắn tại sao lại không phải lam mao? Giống như bị biến dị sao?
Phong Mạch Hàn nhíu mày một chút, nữ nhân này…
Tư Lãng cau mày, nhưng lại khiến mình cảm thấy hứng thú, nữ nhân này, ma lực tại sao lại yếu như vậy? đã vậy còn làm Ma hậu? năm đó lão Ma hoàng không phải bị choáng đầu đó chứ?
“Thì ra là nương nương”. Ánh mắt Tư Lãng mị một chút, lập tức duỗi bàn tay, một hộp gấm xuất hiện trong tay, khi mở ra, ánh mắt của Tử Tuyết bị lung lay một chút, sau đó ngay cả tròng mắt cũng không động.