Ma Phu Giữa Đường

Chương 3



Tử Tuyết sau đã biết tác dụng của chiếc ma túi nhỏ nhỏ kia, thật sự là yêu thích không buông tay a, về sau lại nếu có thật nhiều tiền cũng không lo không có chỗ cất nha…cảm giác bị vàng đè, thật sự rất thích !

Hắc Kỳ lắc đầu nhìn Tử Tuyết, thật sự là tục khí a, cơ bản không có cách nào so được với chính mình, tại sao lại có thể làm tỷ tỷ của Hắc Kỳ hắn chứ ? Cũng không biết ma hoàng có thể nhìn thấy được như vậy không….

Tử Tuyết đồng ý giả mạo làm cho Hắc Khâu thật cao hứng.Dúng ngón trỏ điểm ngay giữa hai chân mày của Tử Tuyết, trong nhất thời Tử Tuyết cảm thấy một cổ nhiệt lưu truyền vào, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, sau đó cơ thể dường như nhẹ nhàng đi rất nhiều….

Tử Tuyết sau đã biết tác dụng của chiếc ma túi nhỏ nhỏ kia, thật sự là yêu thích không buông tay a, về sau lại nếu có thật nhiều tiền cũng không lo không có chỗ cất nha…cảm giác bị vàng đè, thật sự rất thích !

Hắc Kỳ lắc đầu nhìn Tử Tuyết, thật sự là tục khí a, cơ bản không có cách nào so được với chính mình, tại sao lại có thể làm tỷ tỷ của Hắc Kỳ hắn chứ ? Cũng không biết ma hoàng có thể nhìn thấy được như vậy không….

Tử Tuyết đồng ý giả mạo làm cho Hắc Khâu thật cao hứng.Dúng ngón trỏ điểm ngay giữa hai chân mày của Tử Tuyết, trong nhất thời Tử Tuyết cảm thấy một cổ nhiệt lưu truyền vào, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, sau đó cơ thể dường như nhẹ nhàng đi rất nhiều.

“ Yêu lực của ta có thể thay đổi đi thể chất của cô, cho dù cô không có pháp lực cũng sẽ không bị cho là ngoại tộc.” Hắn Khâu nói xong, thu hồi ngón tay, lại lấy máu của mình giọt ba giọt vào giữa lòng bàn tay của Tử Tuyết. Thật thần kỳ, chỉ trong chốc lát, ba giọt máu liền biến mất trong lòng bàn tay nàng.

Thật kỳ quái, Tử Tuyết ôm bàn tay của mình nhìn đến nửa ngày cũng không tìm thấy dấu vết.Nàng hiểu được, tuy bọn là người nhưng lại không phải là người bình thường nha, chính bản thân nàng cũng là người nhưng lại dược xem như là ngoại tộc.

“ Như vayaj, cô cũng có hơi thở như nhân tộc chúng ta.” Hắc Khâu xoay người ngồi xuống ghế.

“ Tôi đây cũng có pháp thuật phải không ?” Tử Tuyết nhìn người mà từ đây về sau chính mình sẽ gọi “ phụ thân”, nếu bản thân muốn giả mạo công chúa Nhân tộc, nếu không có pháp thuật, chẳng phải rất mất mặt sao ? Đương nhiên, đaya là thứ yếu, cái chủ yếu là Tử Tuyết nhìn thấy bọn họ không động tay trong nháy mắt cũng có thể đem một vật dời đi, trong lòng thật ngứa ngáy a.

Hắc Khẩu mỉm cười gật đầu, phải biết rằng, một giọt máu của hắn tương đương với mười năm tu vi nha.

Tử Tuyết có chút bán tín bán nghi, vẫn là nhìn chiếc ghế bên cạnh, vung tay hét to, “ Đi”. Đáng tiếc, vật kia không chút sứt mẻ.

Hắc Kỳ bên cạnh nhịn không được cười thật bạo.

“ Chỉ cần trong lòng nghĩ là được rồi.” Lôi Thanh nhắc nhở.

“ Nga.” Tử Tuyết phiên một cái, sao không nói sớm a ? nàng vẫn như trước, nhìn chiếc ghế vung tay lên, nhưng kết quả là vẫn không nhúc nhích.

Hắn Khâu gương mặt giật giật vài cái, tư chất của nha đầu này thật là…không phải kém bình thường.

“ Hiện tại pháp lực của cô giống như một đứa trẻ mới sinh, muốn khá lên phải chăm chỉ luyện tập, chậm rãi đến…” Hắc Khâu cùng Bạch Tu, Lôi Thanh liếc nhau, thataj sự không đành lòng đả kích tự tin của nàng, chỉ có thể hảo hảo an ủi,sau ổn định mới nói.

Tử Tuyết vừa nghe, gật gật đầu dường như đã hiểu. Cảm thấy ghế dựa quá lớn vì thế liền đổi sang chén trà trên bàn. Trong lòng bắt đầu yên lặng nghĩ muốn di chuyển cái chén, sau đó vẫy vẫy tay, kết quả, khác biệt là có hơi hơi giật mình, cái chén di chuyển ước chừng một phân khoảng cách.

Mặt mọi người đều bắt đầu rút gân. Phải biết rằng cho dù là đứa trẻ mới sinh của Nhân tộc cũng có thể tự do phi hành, mà nàng…. Đã nhận ba mươi năm pháp lực của tộc trưởng mà chỉ có thể làm thành như vậy, thật sự là chưa từng có ai.

Nhưng Tử Tuyết lại không biết điều này, nàng nhìn thấy chén trà do chính mình làm cho di chuyển, nhịn không được kêu to nhả dựng lên, “ Tôi cũng có pháp lực…”

“ Dọa người.” Hắn Kỳ dùng tay xoa bóp trán, sau đó xoay người lại nhìn xuống dưới, hắn cảm thấy chính mình thật sự rất giỏi nha.

Tử Tuyết lại bĩu môi, lơ đễnh, đắm chìm trong nhiệt tình học phép thuật. Nửa tháng trôi qua, nàng rốt cục đem chén trà từ trên bàn chuyển qua một nơi khác.

Nhưng nhân tộc cũng gặp tai ương.

Lúc nàng luyện tập phi hành đều đem tất cả chén trà của nhà Hắc Khâu phá hỏng. Bên trong viện của Hắc Khâu trồng không ít hoa cỏ cơ hồ đều đã chết….

“ Nàng thật là một khắc tinh.” Lôi Thanh nhìn đống hỗn độn trong sân, rốt cục cũng biết cái gì kêu là vô cùng thê thảm.

“ May mắn là cũng không lâu lắm, nếu không, nơi này của ta sẽ bị nàng làm cho hủy hết …” Hắc Khâu bất đắc dĩ vuốt cái trán của mình, hắn thật đau đầu a…

Ngày Ma hoàng ước định vào cung cũng đến.

“ Tử Tuyết, ta đại diện Nhân tộc cám ơn cô.” Hắc Khâu tựa hồ thực chân thành nói, cũng nói thực cảm động, đương nhiên ngụ ý chính là, rốt cục cô cũng có thể đi rồi.

“ Lời đó không cần.” Tử Tuyết khoát tay, vỗ vỗ ma túi ở thắt lưng” Ông trả tiền cho tôi, tôi giúp ông cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Nàng nói hào hùng vạn trượng, vẻ mặt cũng thật là giang hồ nghĩa khí..

Thật ra Tử Tuyết cũng có chút chờ mong, dù sao chính mình cũng không thể trở về, không bằng đi xem yêu ma là cái dạng gì, hơn nữa, nếu có thể thuận tiện kiếm được vàng, cũng là thật tốt quá đi… Đương nhiên, trong lòng nàng cũng thầm nhủ, nghe nói, năm đó Hắc Khâu cứu lão ma hoàng một mạng, tại sao người kia lại không trả tiền báo đáp chứ ? lại cố tình dùng phương thức trả ơn là để cho con trai của mình cũng chính là Ma hoàng hiện tại cưới nữ nhi của ân nhân ?

Bất quá, mặc kệ nó, dù sao bản thân mình cũng chỉ là một người cô đơn, vậy cứ ở đây chơi đùa đi.

Hắc Khâu cùng Bạch Tu , Lôi Thanh nhìn nhau liếc mắt một cái, đều hơi lắc lắc đầu, cuối cùng có thể đem nữ nhân này tiễn bước, chỉ cần có người để có thể báo cáo kết quả vậy là đại công cáo thành, việc khác bọn họ cũng không được quản nhiều như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.