Mười bốn năm, ứng với năm tháng huy hoàng nhất của bản thân mình, dùng sáu năm tâm huyết này nuôi một đại sói con, đổi lại ba năm ngồi tù, ba năm bi ai, chỉ có hai năm cuối cùng này, hai năm này có tiểu Mã Đản nhi đi cùng, y mới hiểu được cảm giác “Sống”.
Bề ngoài y hai mươi bảy hai mươi tám, nhưng cõi lòng đã như lão nhân bảy mươi, nếu như không có tiểu oa nhi trước mặt này, y sợ rằng sớm đã cầm cự không được.
Hai năm dựa vào nhau sống, Mã Đản nhi với y mà nói, đã không đơn thuần là người an ủi thay người vắng mặt, có thể nói, tiểu Đản nhi hiện nay là toàn bộ trụ chống tinh thần của y, có oa nhi này, y mới lại có dũng khí mà khiêu chiến với số phận.
Lúc nghe tiếng nói của tiểu Đản nhi, lần đầu tiên gọi y “A cha” Khi ấy, y khóc đến không kềm chế được! Hình dạng một người nam nhân vẻ mặt kỳ quái, gào khóc lớn thực sự rất xấu, nhưng tiểu Đản nhi lại không bị vẻ mặt của cha bé hù dọa, trái lại còn có thể ôm phụ thân bé hôn lên khuôn mặt xấu xí liên tục.
“A cha –––” Vật nhỏ dụi mắt, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, trong miệng đã ỏn ẻn trước tiên kêu lão phụ thân.
“Sao?” Mã Phu phục hồi tinh thần lại.
“Ngô ngô… “Tiểu Đản nhi khó chịu đá chăn nhỏ, có chút thẹn thùng nhìn phụ thân bé.
“Ngươi sẽ không lại đái dầm chứ?” Lão phụ thân cười khổ, thò tay đến sờ, được một lúc, lại càng cười khổ.
“Ấy… A cha…” Mã Đản nhi ngậm ngón tay, trở mình một chút, từ chăn nhỏ lăn ra, nét mặt đã sớm quay vào tường không chịu quay đầu lại.
“Ha ha! Ngươi đây vật nhỏ cũng biết xấu hổ a! Ha ha! Đứng lên đi, đứng lên cùng lão phụ thân cùng nhau giặt khăn trải giường!”
Phụ tử hai người một lớn một nhỏ, ngồi xổm bên cạnh giếng súc miệng rửa mặt, rửa mặt hoàn tất, lão phụ thân vội vàng giặt khăn trải giường, nhi tử làm trở ngại chứ không giúp gì, sau đó, Mã Phu dứt khoát rửa sạch cho tiểu Đản nhi. Tiểu Đản nhi trần truồng ngồi trong thùng gỗ lớn, kiêu ngạo cười khanh khách, đứng dậy đem bọt nước văng lên cả người phụ thân bé.
Cuối cùng cũng đem khăn trải giường giặt sạch hết, lại cười nhỏ, nhìn thuốc cao đã không nhiều lắm, Mã Phu ôm lấy tiểu Đản nhi, chuẩn bị đi tìm Trương lang trung đem thuốc trở về.
Lục Phụng Thiên nhìn người trước mặt, thần sắc rõ ràng mang theo một chút khinh thường.
“Ngươi nói ngươi nhìn thấy một hài tử khoảng chừng ba tuổi, trên cổ tay trái có tam khỏa huyết chí, lại nhớ đã từng thấy phủ ta dán cáo thị tìm hài tử, nghĩ đến hài tử kia có thể là thất lạc từ phủ ta, liền tới nơi này mật báo đúng không?”
Đây là người thứ mấy? Hai năm này không ngừng có người tới cửa nói là thấy một hài tử như vậy, kết quả lại không chính xác. Đại đa số mọi người là muốn lừa gạt tiền thưởng, còn có người hoang đường, đem chính hài tử của mình coi như hài tử thất lạc của tướng quân phủ mà đưa đến.
“Đúng. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, oa nhi kia trên cổ tay trái xác thực có tam khỏa huyết chí, vừa lúc hình thành hình tam giác.” Trương lang trung cũng không ngẩng đầu lên cẩn cẩn dực dực trả lời.
Nghe đến đó, trên mặt Biện Thanh Nghi ngồi bên cạnh Lục Phụng Thiên lộ vẻ vui mừng, dò xét hỏi.
“Ngươi nói không sai, hài tử của ta trên cổ tay cũng có tam khỏa huyết chí, vừa lúc hình thành hình tam giác. Hài tử kia hiện tại ở nơi nào? Có khỏe không?”
“Bẩm Lục phu nhân, oa nhi kia hiện tại ở quận Cửu Giang, ở một trấn nhỏ là lưu tứ trấn, nuôi dưỡng xem ra cũng không tệ lắm.”
“Ngươi nói cái gì? Lưu tứ điền?” Lục Phụng Thiên đột nhiên cắt đứt lời Trương lang trung nói.
“Đúng, tiểu nhân nói chính là lưu trấn. Tướng quân cũng biết tiểu địa phương này sao?”
Trương lang trung len lén ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Đại tướng quân trong truyền thuyết.
Thấy trên mặt hắn có chút suy nghĩ, như là nghĩ đến cái gì, trên mặt không có biểu tình gì, rốt cục nói không nên lời là hàm súc gì.
Xác thực, Lục Phụng Thiên nhớ tới căn nhà nhỏ tại nơi bờ sông đã từng ở mấy ngày.
Thấy đại tướng quân không hề hỏi, Trương lang trung tiếp tục nói rằng: “Nuôi dưỡng oa nhi kia là người tên gọi Mã Phu, một người lưu manh, hai năm trước bỗng nhiên từ bên ngoài…”
“Mã Phu?” Phu phụ hai người song song đứng lên, chỉ là một người như là kinh hỉ hoặc như là hoang mang, một người hoàn toàn kinh sợ!
Trương lang trung lấy làm kinh hãi, mở lớn tát vào mồm nhìn về phía phu phụ tướng quân hai người.
Thời gian rất mau, thoáng cái thì đến mùa cây nho trưởng thành.
Từ nửa tháng trước, tiểu Mã Đản nhi mỗi ngày ở dưới canh giữ cây nho, phòng ngừa hài tử ở trấn khác đến trộm nho. Hài tử mới hơn ba tuổi thì giống như một tiểu quỷ nhỏ! Hơn nữa cha bé thấy bé mới biết đi thì bắt đầu dạy bé đánh quyền, các hài tử ba hoặc bốn tuổi ở trấn này so với bé, còn không có năng lực đánh thắng bé.
Hàng rào trúc bao vây xung quanh sân cao nửa thân người, tiểu Mã Đản nhi đang ngồi trên băng ghế nhỏ, thấy xa xa có một chuỗi dài nhân mã chạy đến, hình như hướng bọn họ đi đến là nhà mình, tiểu Mã Đản nhi lập tức hết sức chăm chú đề phòng, xiết chặt nắm tay nhỏ, trừng to mắt, hình dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh đặc biệt khả ái.
Mắt thấy đám nhân mã kia càng ngày càng gần, tiểu tử kia hoảng hốt, từ trên ghế đứng lên, đầu thì quay vào trong nhà la to: “A cha –––” Đản Đản ở cây nho! Xấu xa thật nhiều a!
“Thế nào thế nào?” Mã Phu vội vã từ trong phòng chạy ra.
Mã Đản nhi cái gì cũng chưa từng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, đứng trên băng ghế nhỏ, đem cánh tay nhỏ chỉ ra, chỉ hướng ngoài sân.
Mã Phu theo tay chỉ của nhi tử nhìn về phía bên ngoài sân, nhất thời sắc mặt đại biến! Đem tiểu Đản nhi chạy ào vào phòng, phủ thêm áo choàng, móc ra dưới giường một bọc nhỏ, sau đó mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
“A cha? Cây nho…” Tiểu Đản nhi cấp bách hỏi, bé trông coi cây nho đã lâu a!
Mã Phu nhìn vật nhỏ trong lòng cười cười, vừa chạy vừa nói: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ trở lại hái nho, hiện tại quan trọng là chạy thoát thân! Ha hả!”
“Dạ?” Tiểu Đản nhi hơi nghiêng cái đầu nhỏ, không rõ chạy thoát thân có ý gì.
“Có bại hoại muốn tới bắt Đản Đản, đem Đản Đản của cha cướp đi, cho nên chúng ta phải chạy trốn đến nơi rất xa, để cho bọn họ tìm không được!”
Mã Phu căn bản không dám quay đầu lại, chỉ biết chạy! Chỉ cần để y chạy đến bờ sông, nơi đó y có chuẩn bị một cái thuyền, chỉ cần để cho bọn họ ngồi vào thuyền xuôi theo sông mà xuống, là có thể đem đám kỵ mã kia tạm thời bỏ lại phía sau.
Tiểu Đản nhi vừa nghe có bại hoại tới bắt bé, vội vã rụt lại cái đầu nhỏ, tiến vào trong lòng phụ thân của bé, ngay khi bé rụt lại đầu trong nháy mắt hình như bé thấy được cái gì phía sau lập tức thò đầu ra, không chỉ có như vậy, còn hưng phấn vươn tay chỉ, chỉ vào phía sau hét lớn:” A cha, là nương a!”
Mã Phu vừa nghe, chạy trốn nhanh hơn.
Phía sau, tiếng vó ngựa như sấm, một tiếng rống to truyền đến: “Mã Phu –––”
Mã Phu chạy, chạy, liều mạng chạy! Bờ sông ngay trước mắt.
Bờ sông thuyền nhỏ cách y chỉ có năm thước! Chỉ cần tăng thêm sức lực…
Một đạo thân ảnh từ đỉnh đầu của y xẹt qua, ngăn ở trước người y!