Ánh mắt Hình Diệp ngừng đọng trên gương chừng 5 giây, sau đó anh hơi nghiêng người sang không nhìn thẳng vào gương nữa, mà là không ngừng chú ý đến vệt son môi trên mặt gương.
Là anh ịn vào đó…
Khi nghe Tào Thiến nói đạo cụ là người biến thành, Hình Diệp vẫn chưa ý thức được tấm gương là con người một cách rõ ràng. Trong lòng anh vẫn thấy giống như con người trong bức tranh.
Không phải anh không coi gương là người, mà có một cảm giác xa cách, khá lạnh nhạt.
Nhưng sau khi hình ảnh của gương xuất hiện, Hình Diệp mới phát hiện ra nhất thời mình mới hí hửng quá nên đã làm một chuyện khá trái với lệ thường.
Người trong gương nhìn rất đẹp, so với người mà Hình Diệp nghĩ là đẹp nhất thì cậu còn đẹp hơn 50 điểm. Thực sự, giá trị nhan sắc này quả là…
Hình Diệp dùng khóe mắt liếc vệt son đỏ vừa vặn in dấu lên trán của người trong gương. Mặt anh đỏ bừng lên, đoạn rút chiếc khăn tay từ trong túi yếm bò ra rồi vờ lơ đãng lau lau cho gương.
Sau khi làm xong hết, Hình Diệp mới lạnh mặt nói: “Tóm lại, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ sớm môt chút, càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là hôm nay có thể thu thập được thông tin, ngày mai sau khi tôi hiểu rõ chân tướng thì hoàn thành kết cục. Đương nhiên nếu hôm nay có thể giải quyết được là tốt nhất, có điều hình như không đủ thời gian cho lắm.”
“Hả?” Tấm gương bỗng nhiên thốt lên: “Hình như tôi có thể sử dụng kỹ năng ban đầu rồi này. Hình Diệp, cuối cùng anh cũng thích tôi hơn rồi đấy, độ thiện cảm đã trên 80!”
Mặt Hình Diệp càng lúc càng đỏ hơn, anh nói với gương: “Giờ tôi phải gọi Nghiêm Hòa Bích tiến vào, tạm thời cậu chịu khó nghỉ ngơi trong túi một chút nhé.”
Dứt lời anh khép gương lại đặt vào trong túi đeo vai, lại đi ra ngoài gọi Nghiêm Hòa Bích.
Nghiêm Hòa Bích đi vào, đầu tiên hắn sợ hãi thán phục chủ nhân của cơ thể này thật giàu có, ngay cả phòng bệnh mà cũng giống như khách sạn cao cấp. Kế đó hắn nói với Hình Diệp: “Tiểu Diệp Tử à, bộ đồ này của cô xinh quá. Mà sao cô lại đỏ mặt, nóng quá hả? Để tôi bật điều hòa lên.”
Hình Diệp tiếp tục duy trì khuôn mặt không thay đổi cảm xúc, nói: “Thời gian của chúng ta rất gấp gáp, cần chia ra hành động. Giờ là 9 giờ sáng, bệnh viện cũng đã bắt đầu làm việc. Tôi sẽ nghĩ cách tiếp xúc với mấy nhân viên y tế khoa Phụ sản kia để dễ dùng máy chiếu thu thập thông tin. Về phần ba người, tôi đề nghị chia thành hai nhóm, đi tìm manh mối cũng được, mã QR cũng được, tóm lại hãy hành động đi!”
“Hả? Tôi không thể chung nhóm với Tiểu Diệp Tử sao? Tôi cảm thấy mình nên bảo vệ cô, dù sao ba người cô muốn tiếp xúc có thể là người chơi.” Nghiêm Hòa Bích nói.
Quan Lĩnh khoác vai Nghiêm Hòa Bích: “Tôi cảm thấy chia ra là tốt nhất. Cậu cho rằng hai người chơi nghịch mệnh ở với nhau sẽ gặp được chuyện gì tốt à? Để bảo vệ cậu an toàn, tôi quyết định sẽ chung nhóm với cậu.”
Dứt lời, hắn không cho Nghiêm Hòa Bích cơ hội phản kháng mà đẩy ra ngoài.
Tào Thiến cầm thiên nga thủy tinh trong tay nói: “Tôi cũng coi như có một đồng đội phục mệnh, sẽ tìm được rất nhiều mã QR về.”
Sau khi mọi người đã đi hết rồi, Hình Diệp sờ túi đeo vai một cái, thật ra anh cũng có đồng đội phục mệnh đấy.
Anh vỗ vỗ khuôn mặt đỏ tưng bừng cố duy trì thiết lập lạnh lùng cao ngạo một cách khó khăn, sau đó sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Ban ngày có rất nhiều người tới lui tấp nập trong bệnh viện. Một cô gái xinh đẹp mặc yếm bò đi tới phòng bệnh khoa Phụ sản, ngẩng đầu lên nhìn danh sách rực. Ba nhân viên y tế kia đã nghỉ ngơi rồi.
Có chuyện gì đã xảy ra ư? Hình Diệp khẽ nhíu mày, anh nhẹ nhàng lắc đầu. Một người xảy ra chuyện còn có thể, nhưng cả ba đều có chuyện sẽ rất ít. Vả lại họ đã từng nói, người chơi phục mệnh rất may mắn, còn có khả năng phát hiện thông tin mấu chốt trong phòng phẫu thuận luôn cũng nên.
Vậy, phải làm thế nào để tìm được ba nhân viên y tế có lẽ đã nhận được manh mối vào tối qua đây?
Thực ra chỉ cần tìm một người là được…
Hình Diệp nhớ lại tài liệu mình đọc được vào tối qua. Bác sĩ Phí năm nay 32 tuổi, dáng vẻ đẹp trai, có cảm giác phong độ ngời ngời. Giá trị nhan sắc của người chơi phục mệnh không quá kém, ở thế giới này Quan Lĩnh cũng rất đẹp trai. Trái lại Tào Thiến cao chỉ đến 1m50, lại còn phải cắt chi, ngồi trên xe lăn như một con vịt xấu xí.
Hình Diệp đi vào nhà vệ sinh soi gương trước bồn rửa tay, hơi nheo mắt lại.
Anh lấy tấm gương từ trong túi ra rồi chọt chọt mặt gương, nói: “Nghe tôi nói này, tôi muốn làm một chuyện. Nhưng chuyện này hoàn toàn là để hoàn thành nhiệm vụ, cậu không được cười nhạo tôi, cũng không thể nói cho người khác biết. Đợi đến mai sau khi tôi mất trí nhớ, cậu chỉ cần nói cho tôi biết kết quả là được, còn quá trình thì tuyệt đối không thể nói.”
Ở nơi đông người tấm gương sẽ không nói chuyện, cậu len lén hiện lên mấy chữ thật nhỏ: “Anh định làm gì?”
Hình Diệp nghiến răng đáp: “Tìm người!”
Anh soi soi mặt mình và sau khi xác định nhan sắc của mình không có vấn đề gì, bèn đặt gương lại vào túi rồi đi tới bàn hỏi thông tin của khoa Phụ sản, nói với một cô y tá: “Chào cô, cho tôi hỏi bác sĩ Phí có ở đây không ạ? Hôm nay hẳn anh ấy không có ca trực, nhưng liên tục hai ngày nay hoàn toàn không có tin tức về anh ấy, tôi hơi lo lắng.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hình Diệp, bác sĩ Phí rất được yêu thích ở khoa Phụ sản. Nghe thấy Hình Diệp nói chuyện, cô y tá khẽ nheo mắt lại bày ra nụ cười tiêu chuẩn vô cùng khách sáo: “Cho hỏi cô là ai vậy ạ?”
“Tôi là bạn gái của anh ấy.” Hình Diệp cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng.
Tấm gương cười đến phát rồ trong túi đeo.
Cô y tá hít một hơi thật sâu, nói: “Cô à, bác sĩ Phí có vợ rồi. Vợ chồng họ rất yêu thương nhau, lại còn là đồng nghiệp. Mấy ngày nay y tá Hà, cũng là vợ của bác sĩ Phí vẫn luôn trực ban với anh ấy đó.”
Y tá Hà, à, cũng là một trong ba người tối qua đi vào phòng phẫu thuật.
Có vợ sao? Hình Diệp hơi nhíu mày, như vậy lại càng tốt hơn thì có.
Anh không thể nào biểu hiện vẻ cực kỳ đau lòng được, chỉ đành dùng tay che miệng giả vờ một chút. Anh trợn to mắt nói với vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Cô nói gì cơ? Anh ấy có vợ rồi ư? Chuyện này, chuyện này sao có thể? Tại sao anh ấy lại lừa dối tôi, rõ ràng là… Tôi phải tìm anh ấy! Mặc kệ là bác sĩ Phí hay cô y tá họ Hà trong miệng cô, tôi phải tìm anh ấy! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!”
Âm thanh của anh khiến người xung quanh bắt đầu chú ý tới, cô y tá nghiến răng nói: “Cô nói nhỏ chút!”
Nhỏ giọng là không thể, đời này cũng không thể.
Hình Diệp dùng âm thanh đau xót hô to lên: “Họ Phí kia! Anh ra đây! Có bản lĩnh lừa tôi không kết hôn thì sao không có gan ra gặp tôi? Anh đi ra mau!”
Tiếng hô của anh khiến không ít người xúm lại xem. Y tá trưởng vội vã chạy tới nói với mấy y tá kia: “Cô ta làm thế này… Đã có người bắt đầu chụp ảnh rồi, nhanh mời cô ta đến phòng làm việc ngồi một lát rồi tìm y tá Hà hoặc bác sĩ Phí tới, ai cũng được, để bọn họ giải quyết vấn đề đi!”
Hình Diệp bị mấy người mời đến một văn phòng. Anh yên lặng ngồi một chốc, sau đó thấy một nam một nữ ngáp dài bước tới, đó chính là bác sĩ Phí và y tác Hà.
Y tá Hà thấy Hình Diệp còn xinh đẹp hơn cả mình thì hơi sửng sốt, đoạn liếc nhìn bác sĩ Phí một cái.
Chỉ bằng cái nhìn này, Hình Diệp đã tin chắc rằng nhất định hai người họ chính là người chơi! Nếu là người bình thường, có lẽ lúc này họ đã xắn tay tẩn cho chồng mình một trận rồi.
Ngoài cửa có không ít người đang bu lại xem, hai người kia trao đổi ánh mắt một chút, bác sĩ Phí lập tức nói: “Em nghe anh giải thích đã Tiểu Hà, không phải thế đâu, cô gái này…”
Y tá Hà tát bác sĩ Phí một cái thật kêu, hiển nhiên là cô ta đánh thật, còn khóc lóc nói: “Một cô gái trẻ trung và xinh đẹp đến thế… Anh còn nói mình chưa lập gia đình ư? Có xứng với tôi không?”
Cú tát này của cô khiến Hình Diệp kinh hãi ngửa ra sau một cái, ra tay hung dữ thật. Anh nhào tới tóm lấy bác sĩ Phí, nói: “Anh, anh hãy nói cho em nghe, đây quả thật là vợ của anh ư?”
Trên mặt bác sĩ Phí vẫn còn hằn dấu tay, anh ta nói: “Đúng, quả thật đây là vợ tôi. Mỹ nữ à… Đù má rốt cuộc tên cô là gì… Bé yêu à, chúng ta chia tay đi!”
“Chia cái gì mà chia.” Sắc mặt Hình Diệp thay đổi khó lường, sau khi thành công tiếp xúc bác sĩ Phí, anh lập tức khôi phục vẻ mặt bình thản: “Tôi cũng chẳng biết anh, dựa gì mà bị anh đá.”
Nói xong anh cầm lấy túi vọt đi rất nhanh, để lại một đám người chẳng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tôi nhìn anh anh nhìn tôi đầy ngơ ngác.
Hai người chơi phục mệnh như y tá Hà và bác sĩ Phí lại càng không hiểu tại sao lại như thế, nhưng dấu tay đỏ bừng trên mặt bác sĩ Phí vẫn còn thất rất rõ.
Lúc này y tá trưởng chạy đến, nói: “Người kia là bệnh nhân có chướng ngại tinh thần ở tầng 12, mấy ngày nay thường xuyên mặc đồ con gái giả vờ làm người nhà các bệnh nhân khác. Vừa rồi bác sĩ ở tầng 12 liên hệ với tôi, nói không biết bệnh nhân kia lại chạy đến đâu rồi.”
Y tá Hà rít lên the thé: “Bệnh nhân?”
Bác sĩ Phí lại càng để ý hơn: “Giả nữ? Kẻ đó là nam sao?”
Y tá trưởng: “Đương nhiên là nam rồi. Tiểu Hà à, sao cô lại kích động thế, cứ nghe chồng mình giải thích một câu cũng được mà! Còn nữa Tiểu Phí à, cậu… Sao cả việc người đó có phải là bạn gái của mình không cũng không nhớ rõ cơ chứ!”
Y tá Hà, bác sĩ Phí: “…”
Bên kia, trước khi mọi người kịp phản ứng, Hình Diệp nhanh chóng chạy đến cầu thang ở tầng 7, thừa dịp không có bóng người nào bèn ngồi thụp xuống đất cười thật to.
Sau khi cười một chốc, anh lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn rồi rút gương ra nói: “Tôi đã thành công tiếp xúc được bọn họ rồi. Hôm nay họ không có tên trong danh sách trực ban, tôi không biết liệu có phải họ đã nghỉ ngơi ở chỗ nào đó rồi không nên mới đành phải ra hạ sách này. Tóm lại, kết quả tốt là được, quá trình không quan trọng. Lát nữa đến khi tập hợp, tôi sẽ sử dụng kỹ năng ban đầu để xem đêm qua họ đã gặp phải chuyện gì.”
Trên mặt gương xuất hiện vô số dấu ba chấm biểu thị im lặng tuyệt đối, cậu hoàn toàn không ngờ được Hình Diệp lại có một mặt như vậy.
Quá nhây quá nghịch ngợm rồi!
Hình Diệp cười nói: “Để đạt được mục đích, nên không từ thủ đoạn nào ấy mà.”
Tấm gương nghĩ một lúc rồi cũng rất tán thành câu nói này của Hình Diệp. Hồi đại học vì để lừa cha cậu từ nước ngoài quay về, anh còn định thuê côn đồ đánh gương một trận. Từ chuyện này có thể thấy được, vể mặt bản chất, thật ra Hình Diệp là một người… Có lối tư duy vô cùng linh hoạt.
Những khó khăn liên tiếp xảy ra trong hiện thực khiến Hình Diệp trở nên trầm ổn hơn. Lần mất trí nhớ này lại khiến tấm gương nhìn thấy một mặt mà anh vẫn luôn giấu kín.
“Thật đúng là biện pháp gì cũng nghĩ ra được. Nhất định hồi học đại học anh cực kỳ cợt nhả đấy.” Tấm gương thấp giọng lầm bầm.